MẠT THẾ BẢO HỘ

Editor: Fuurin


Nhưng ngay lập tức, Diệp Man liền biết là cô nghĩ sai rồi.


Zombie chắn trước mặt Diệp Man, hai cánh tay cứng cáp ôm cô thật chặt, đôi mắt đỏ tươi hung tợn nhìn A Bố, ánh mắt đó dường như muốn ăn tươi nuốt sống nó tới nơi vậy. Nếu không phải lo cho Diệp Man, nó đã sớm xông lên bẻ A Bố thành từng mảnh rồi.


A Bố giơ ngón giữa với nó rồi lũn cũn chạy tới trước mặt Diệp Man, nhưng còn chưa kịp lại gần, thì Zombie đã đột ngột giơ chân lên, phút chốc cơ thể A Bố liền tạo thành một đường con duyên dáng trong không trung rồi rơi xuống đất. A Bố choáng váng đứng lên, lắc lư không rõ nam bắc, sau một hồi, nó mới đột nhiên lắc lắc đầu, đứng thẳng lên, hai tay chống nạnh giống người phụ nữ đanh đá, một chuỗi âm điệu "sa sa" được nó phát ra.


Diệp Man nhìn một hồi liền hiểu, A Bố không phải đang tấn công cô, rõ ràng là nó và Zombie đang có thù oán với nhau. Diệp Man đau đầu bóp trán, nhìn bộ dạng này của cả hai, xem ra thời gian qua sống chung rất tốt thì phải. Một màn trước mắt đã phần nào làm nhạt đi sự buồn bã tích tụ trong cô.


"Grào..." Zombie nhe răng gầm gừ, dứ dứ nắm đấm, còn dùng ánh mắt uy hiếp A Bố.


"Sa sa." A Bố giống như là đột nhiên bị cái gì đó dọa tới, khẽ run rẩy. Sau đó một mảnh lá hình bàn tay giơ lên vẫy vẫy, động tác vô cùng thành thạo, chắc là đã được luyện tập vô số lần. Mà trên chiếc lá còn treo một mảnh vải trắng trông rất buồn cười, một cơn gió thổi qua, mảnh vải đong đưa. A Bố tủi thân co rúm lại, ngẩng đầu tội nghiệp nhìn Diệp Man.


Đồ Zombie hẹp hòi, chẳng phải là chỉ chôn nó có một lần thôi sao, vậy mà sau đó ngày nào cũng điên cuồng đuổi theo đá nó gần chết. Hừ, thế nhưng Zombie có thể tiến hóa, còn nó thì sao? Nó không có TTwTT. A Bố buồn bã nghĩ, thật khó khăn lắm mới có cơ hội để trả thù sự bất công những ngày qua, vậy mà cái tên đó lại có tính cảnh giác cao đến đáng sợ, rõ ràng là bị chủ nhân mê hoặc tới váng đầu, nhưng vẫn có thể tránh thoát khỏi bị đánh lén, quả thực là quá...ghê gớm mà!


Nhìn biểu cảm vừa bất đắc dĩ vừa kinh ngạc của Diệp Man, có trời mới biết, lúc này A Bố vô cùng muốn tố cáo với cô đủ thứ tội ác của Zombie, nhưng mà nhìn lại cơ thể chỉ cao hơn một mét với thân thể cao hơn mét tám lại còn mạnh mẽ rắn chắc kia, A Bố chỉ có thể cam chịu lấy lòng nhìn Zombie, hi vọng nó đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, đừng có để trong lòng lần đánh lén này.


Ai da! Mình không đánh lại nó, thật là hiện thực đau thương mà.


Nhưng mà, rất đáng tiếc, hành vi dâng cờ trắng đầu hàng của A Bố chỉ đổi lại ánh nhìn càng hung tợn hơn của Zombie mà thôi.


A Bố phút chốc khóc không ra nước mắt.


Diệp Man đang dựa vào lòng Zombie lúc này không hề biết gì về oán hận chất chứa trong lòng A Bố, toàn thân cô trở nên vô lực, cảm giác khát máu lại dâng lên. Cô mở một mắt nhìn hai kẻ đang gây gổ, trong lúc mơ mơ màng màng, cô thầm nghĩ, biến thành Zombie và vĩnh viễn ở lại nơi này có lẽ là một kết thúc không tồi. Nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn không cam tâm, cô tránh khỏi vòng tay cứng cáp của Zombie, tập tễnh đi về hướng nhà trúc.


Đầu thì choáng váng, chân giống như thể đeo thêm mấy trăm cân sắt, cho nên vừa đặt chân xuống thì nhấc lên gần như không nổi, ngay cả việc bước đi bình thường cũng trở thành tham vọng quá đáng. Zombie đi bên cạnh cô, dùng cặp mắt đỏ tươi của nó nhìn chằm chằm theo cô không chớp mắt.


Trong nháy mắt khi bước vào trong phòng, Diệp Man nặng nề ngã vào giường, nhắm nghiền mắt, mất đi ý thức.


A Bố từ cửa sổ dò đầu vào thăm dò, nó nghiêng đầu nhìn Diệp Man toàn thân vì nóng mà đỏ ửng như tôm luộc, sau đó lại nhìn Zombie ngồi ở bên giường chăm nom Diệp Man y hệt thú cưng hộ chủ của Zombie, rồi đăm chiêu suy nghĩ.


Zombie đột nhiên hung ác nhìn sang, A Bố run rẩy, giơ tay gọi mấy tiếng 'sa sa' lấy lòng, sau đó nhanh chóng lủi đi.


Trong không gian không phân ngày đêm, bâu trời dường như mãi mãi là màu xanh ngọc đơn điệu. Trên mặt đất, đất màu đỏ sậm được khai khẩn thành ruộng chữ điền, một cây táo cao lớn mọc lên tận trời, cành lá của nó rậm rạp, từng phiến lá nhỏ đung đưa trong gió, vài chiếc rơi xuống mặt đất, tăng thêm sự sinh động trong không gia.


A Bố ủ rũ đi đến phía dưới cây táo, mặt quay về phía nhà trúc, còn rễ thì đâm xuống mặt đất.


Diệp Man cho rằng, cô ngủ giấc này là sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại nữa, nhưng, cô đã tỉnh, hơn nữa cơ thể lại còn tràn trề năng lượng, tất cả cảm giác nặng nề như đeo gông xiềng đều biến mất, Diệp Man cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái chưa từng có, tinh thần cũng rất tốt. Thậm chí cảm giác khát máu mãnh liệt do nhiễm bệnh độc cũng đã biến mất.


Cứ như việc bị Zombie cắn, rồi bị lây bệnh chỉ là một giấc mơ thôi vậy.


Diệp Man ngây người trong một khoảng khắc, sau đó bỗng dưng nghĩ đến cái gì, liền nhảy khỏi giường, vọt tới chỗ bàn trang điểm có gương kiểu cổ trong phòng. Trong gương hiện lên một khuôn mặt tuyệt sắc, ngũ quan (*ed: mắt mũi miệng...) xinh đẹp, làn da trắng nõn, sắc mặt hồng hào. Một đôi mắt đen như mực, long lanh như chứa nước, bao phủ lên đó là một tầng sương mỏng manh mờ mịt, khiến người ta vừa nhìn liền thương yêu.


Diệp Man kinh ngạc nhìn khuôn mặt trong gương, đôi mắt đen trắng rõ ràng, không có nửa điểm dị thường! Trừ việc đôi mắt thêm long lanh, nếu đó cũng tính là có biến hóa.


Cái này...làm sao có thể?


Rõ ràng là lúc trước cô đã sắp biến thành Zombie rồi mà, sao bất tỉnh rồi tỉnh lại mà không có chuyện gì xảy ra thế?


Diệp Man khó tin nhìn bờ vai quấn băng gạc của mình, vừa rồi chưa để ý, lúc này mới đột nhiên cảm thấy từ lúc tỉnh lại tới giờ bờ vai không còn đau nữa, hoạt động cũng không hề hấn gì, giống như...trước giờ chưa từng bị thương vậy.


Ý nghĩ vừa xẹt qua, Diệp Man vội vàng lột băng gạc xuống, sau đó trợn tròn mắt.


Không có gì hết!


Cái gì cũng không có!


Bờ vai trơn bóng không hề có miệng vết thương nào, nếu như không phải còn có sự hiện diện của băng gạc nhắc nhở, Diệp Man còn cho rằng, việc mình bị Zombie cắn chỉ là một cơn ác mộng!


Sao lại như vậy chứ?


Ánh mắt phức tạp của Diệp Man rơi vào trên bờ vai, trong lòng xẹt qua một phán đoán.


Có lẽ...Có lẽ cô cũng không phải là không bị nhiễm bệnh, mà là trong lúc cô mất đi ý thức, mầm bệnh đã từ từ cải tạo lại gene của cô, cũng không biết do nguyên nhân gì, mà lúc bệnh độc biến đổi gene lại không khiến cô biến thành Zombie khát máu chỉ biết ăn thịt. Hoặc nói cách khác, cơ thể cô đã sinh ra kháng thể chống lại bệnh độc T!


Kháng thể à, điều này chẳng phải mang ý nghĩa là từ nay về sau cô sẽ không còn bị lây nhiễm nữa, cho dù có bị cắn cũng sẽ không biến thành Zombie sao?


Nghĩ đến đó, cô không nhịn được mà cười toét miệng, đương nhiên đây chỉ mới là suy đoán mà thôi, Diệp Man cũng không định ăn no rửng mỡ mà chạy đi thí nghiệm thực hư việc này. Lỡ mà mất nhiều hơn được thì biết làm sao giờ? Cô biết đi đâu mà khóc chứ?


Kệ đi, dù sao thì không có biến thành Zombie chính là chuyện tốt.


----- Hết chương 22 -----

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi