MẠT THẾ CHI CÔNG ĐỨC VÔ LƯỢNG

Edit: Thanh Thạch

Lăng Thanh Vân vốn nghĩ rằng lần này Đỗ Dã đàm phán với Tề Triệt cũng sẽ nhanh chóng kết thúc như lần trước, không ngờ sang đến hôm sau, người hai bên vẫn còn đang đàm phán. Hơn nữa phía HN còn có thêm mấy người tới, không biết là tới trợ trận hay bởi vì việc này can hệ trọng đại.

Kỳ thật, vũ khí công nghệ cao vẫn hơn xa người tiến hoá, nhưng dưới tình huống tang thi phủ đầy toàn bộ địa cầu, không thể vì muốn tang thi chết hết mà làm hại hoàn cảnh trái đất biến xấu đúng không?

Hơn nữa, kỳ thật hiện tại rất nhiều người đều cảm thấy tang thi xuất hiện là do ông trời đang trừng phạt con người – con người phá hoại hệ sinh thái của địa cầu, khiến vô số giống loài tuyệt chủng, vì thế ông trời liền tự mình ra tay diệt nhân loại!

Người tin vào luận điệu này không ít, liền tính là thượng tầng ở đảo HN cũng không thiếu người tin là như vậy, mà cũng bởi vì thế, bọn họ mới ngầm đồng ý sự tồn tại của Lăng Thanh Vân. Người ở khu an toàn thành phố S muốn sùng bái Lăng Thanh Vân thì cứ sùng bái đi, còn hơn là cảm thấy con người đều đáng chết.

Lăng Thanh Vân gặp ba mẹ vợ, lấy ra những thứ thu thập được ở dọc đường, hắn còn thuận tay vét sạch một hiệu thuốc, lấy về một ít nhân sâm tổ yến, hắn không cần chứ ba mẹ Trang Thành thì rất cần.

“Thành Thành vẫn tốt chứ?” Lâm Hiểu Hồng cầm đống đồ Lăng Thanh Vân đưa, liền tính toán đưa tổ yến cho cô gái mới sinh con ăn. Cô gái kia hiện tại muốn ăn một miếng thịt cũng khó, chứ như những bà mẹ ở cữ trước kia, thịt trứng gì là chưa bao giờ thiếu.

“Thành Thành rất tốt, nhưng rất nhớ ba mẹ.” Lăng Thanh Vân ở trên đường cũng kiếm không ít đồ ăn, lúc này đang nhanh nhẹn lột da một con thỏ hoang, định tý nữa làm thỏ hầm.

Vùng duyên hải Giang Nam dân số đông, cơ bản là không có động vật hoang dại. Nhưng ngắn ngủi bốn tháng, rất nhiều con đường đã bị cỏ phủ kín, mà trên đường hắn còn nhìn thấy thỏ hoang!

“Hầm nửa con là được rồi, lưu lại một nửa đi, để mẹ mang qua cho Lan Lan một ít.” Lâm Hiểu Hồng thấy Lăng Thanh Vân chuẩn bị nấu cơm, nói.

“Vâng! Mà mẹ ơi, Lan Lan là ai đấy?” Đây đã là lần thứ hai Lăng Thanh Vân nghe thấy tên này.

“Chính là cô gái mang thai hồi trước con cứu về đó, tên là Vương Lan.” Lâm Hiểu Hồng gần đây hay sang thăm Vương Lan, hai vợ chồng bọn họ thường thường nhận được ít trứng gà, bà liền làm mấy món như canh trứng mang qua.

“Cô ấy sinh rồi ạ? Đúng là nên bồi bổ.” Lăng Thanh Vân gật đầu, cô gái kia thật không may, hắn còn nhớ rõ lúc trước khi cô ấy nhìn thấy chồng mình biến thành tang thi thì khóc lóc đau đớn như thế nào.

“Sinh rồi, là một thằng cu con, rất đáng yêu.” Lâm Hiểu Hồng hoàn toàn đã quên, hai ngày trước mình và Liễu Khả Phàm đến thăm, còn từng ghét bỏ đứa nhỏ này nhăn nhúm khó coi.

Thịt thỏ hầm, khoai tây kho và một nồi bắp cải xào, ba người ăn đến vui vẻ. Lâm Hiểu Hồng hầm nửa con còn lại, chuẩn bị lát nữa mang cho Vương Lan.

Cơm nước xong, Lăng Thanh Vân nhớ tới dự định của mình sau khi thăng cấp, lập tức hỏi: “Ba mẹ, đợt này ba mẹ làm lụng vất vả, con từng học mát xa, để con mát xa cho ba mẹ nhé.”

“Con từng học mát xa à?” Trang Diệu Tổ hơi ngạc nhiên hỏi.

“Vâng, tay nghề con tốt phết đấy, Thành Thành cũng thích con mát xa cho em ấy…” Lăng Thanh Vân đương nhiên không phải thật sự mát xa cho bọn họ, hắn cũng không học mát xa bao giờ, ngược lại Trang Thành từng học qua, còn thí nghiệm trên người hắn. Đáng tiếc khi đó hắn không thông suốt, bằng không mát xa gì đó, phỏng chừng tất cả đều có thể biến thành tán tỉnh.

“Ồ? Thế thì ba cũng phải thử một chút.” Trang Diệu Tổ cười, trước kia ông ít làm việc nặng, mấy ngày nay tuy rằng làm không nhiều lắm, nhưng lưng với eo cũng đau mỏi, có người xoa bóp cũng không tồi. Quan trọng nhất là ông nhìn ra được Lăng Thanh Vân vẫn luôn cố gắng thân thiết hơn với bọn họ, một khi đã như vậy, ông cũng không tất yếu đả kích sự tích cực của đối phương.

Lâm Hiểu Hồng cười: “Hai người cứ thử trước đi nhá, tôi đi xem Vương Lan.”

Lâm Hiểu Hồng đi, Lăng Thanh Vân liền tập trung lực tín ngưỡng vào tay, giúp Trang Diệu Tổ mát xa. Lần này thăng cấp, hắn vận dụng lực tín ngưỡng càng thêm trôi chảy, cũng từ chỗ Tiểu Công biết được không ít cách dùng. Hiện tại cái này gọi là mát xa, nhưng kỳ thật là đang giúp Trang Diệu Tổ khơi thông huyết mạch cường kiện thân thể.

Tay Lăng Thanh Vân vỗ nhẹ trên người Trang Diệu Tổ, một ít lực tín ngưỡng liền từ lưng ông xâm nhập vào cơ thể, cứ làm thế thêm mấy lần, Lăng Thanh Vân tin chắc mình tuyệt đối có thể giúp Trang Diệu Tổ sống lâu trăm tuổi.

Đợi đến khi Lâm Hiểu Hồng trở về, Trang Diệu Tổ mặt mày hồng hào, tinh thần rất tốt. Cảnh này ngược lại khiến Lâm Hiểu Hồng có chút ghen tị, ghé vào ghế cũng bắt Lăng Thanh Vân xoa bóp một trận.

“Mẹ cảm thấy sắc mặt tốt hơn nhiều thật.” Lâm Hiểu Hồng có chút kinh ngạc, ngay từ đầu khi Lăng Thanh Vân nói mát xa, bà vẫn cảm thấy việc này chẳng có tác dụng gì mấy, vừa rồi, cái mà Lăng Thanh Vân gọi là mát xa chỉ là vỗ mấy cái trên lưng mình! Nhưng chỉ bị vỗ mấy cái mà bà lại cảm thấy cả người thoải mái tinh thần gấp trăm lần, hiện tại soi gương, sắc mặt vốn tiều tụy đã tốt lên rất nhiều.

“Nếu ba mẹ thích, lần sau con lại xoa bóp tiếp!” Lăng Thanh Vân lập tức nói.

“Đứa nhỏ này…” Trang Diệu Tổ cười, hiệu quả mát xa của Lăng Thanh Vân quá tốt, phỏng chừng căn bản cũng chẳng phải mát xa, mà là khả năng thần kỳ của hắn đúng không?

Tuy con trai không thể cưới vợ về nhà, nhưng hiện tại nhìn lại, Lăng Thanh Vân cũng không tồi, về phần bạn già thích trẻ con, cũng không nhất định phải là cháu nhà mình đúng không?

Lấy lòng ba mẹ vợ chẳng khác nào lấy lòng Trang Thành, Lăng Thanh Vân rất vừa lòng với tình hình hiện tại, sau đó lại đi xem tiến độ đàm phán. Khi biết mình chỉ cần giao công pháp ra lúc đàm phán xong là xong, tâm tư hắn liền đặt hết lên người Trang Thành còn ở bên ngoài, vì thế rõ ràng trở về phòng, phóng ý thức lên người phân thân.

Không thể không nói, phân thân này giờ đối với Lăng Thanh Vân đã là hơi yếu, nhưng ngẫu nhiên vẫn có lúc dùng được, ví dụ như lúc này, khi bản thể của hắn ở khu an toàn chờ tin tức, không thể tùy tiện ra ngoài.

Trong thân xác tang thi, Lăng Thanh Vân không bao lâu đã tìm được Trang Thành và Tiểu Công, hai người chọn một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố làm điểm dừng chân. Lúc này Tiểu Công đang ngủ, Trang Thành thì mặt không đổi sắc ngồi nghịch một khúc gỗ.

Móng tay cậu rất sắc, tước nhẹ đã có không ít vụn gỗ rơi xuống, nhìn thấy Lăng Thanh Vân, cậu dùng chút lực khiến cả khúc gỗ vỡ tan.

“Thành Thành, em đang làm gì đấy?” Lăng Thanh Vân lấy vở ra viết, từ khi tốt nghiệp cấp hai hắn chẳng mấy khi viết chữ, gần đây ngược lại, vì khiến Trang Thành có ấn tượng tốt mà luyện viết, từ chữ nghĩa xấu xí đã đẹp hơn nhiều.

“Ngẫu nhàm chán.” Trang Thành nhìn khúc gỗ vừa bị mình hủy thi diệt tích, mặt không chút thay đổi đáp.

Trước khi luyện được kỹ thuật, cậu tuyệt đối sẽ không nói cho Lăng Thanh Vân biết mình đang làm gì!

“Biết em nhàm chán, cho nên anh đến với em!” Lăng Thanh Vân hưng trí bừng bừng viết, rất muốn sờ sờ tay Trang Thành, về phần vừa rồi Trang Thành làm gì… có lẽ là mài móng?

“Đội trưởng! Chúng ta tìm một cái biệt thự ở đây để nghỉ ngơi đi!” Lăng Thanh Vân đang muốn nói chuyện tiếp với Trang Thành thì bỗng nghe thấy tiếng người sống.

Những người sống ở đây rất xa xỉ, vì vậy khu biệt thự đã bị khu an toàn thanh lý qua, nay một chút lương thực cũng chẳng còn, ngay cả đồ dùng sinh hoạt cũng đã bị mang đi phân nửa. Tình huống này người ở khu an toàn đều biết, sao còn có thể có người đến?

Lăng Thanh Vân ghé vào cửa sổ trộm nhìn ra ngoài, liền thấy mười mấy người đi vào căn biệt thự mở rộng cửa bên cạnh, chốc sau lại đi ra: “Nhà này trước kia rõ ràng có người ở, sao một chút lương thực cũng không có?”

“Không chỉ không có lương thực mà cũng không có tang thi! Vừa thấy đã biết có người thanh lý qua.” Một người nói.

“Gần đây hẳn là có khu an toàn, đội trưởng, chúng ta có nên đi xem không?”

“Nếu chúng ta vào khu an toàn, không cẩn thận bại lộ thì cũng không còn tự do nữa!” Một người lạnh lùng nói, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lăng Thanh Vân.

Tính cảnh giác không tồi, Lăng Thanh Vân ngụy trang thành tang thi bình thường, nhìn chằm chằm đối phương không nhúc nhích, đối phương quả nhiên quay đầu đi không chú ý hắn nữa.

“Một tiểu đội tiến hóa, mùi vị không tồi!” Lăng Thanh Vân quay đầu, lập tức lấy giấy bút ra viết, mặc dù cách khá xa, nhưng mùi vị trên người đối phương vẫn truyền lại đây.

“Không thơm bằng Tiểu Công.” Trang Thành cũng lấy bút viết một câu, chỉ chỉ kỳ lân nhỏ đang ngủ bên cạnh.

“Thành Thành, tên đội trưởng kia còn là người tiến hóa cấp hai đấy! Không biết vì sao không đầu nhập cho HN, nếu có thể, anh rất muốn thu bọn họ làm người của mình!” Lăng Thanh Vân nhớ lại, trình tự là như vậy đúng không?

“Cái gì người của anh cơ? Anh là của em! Chỉ có thể có em thôi!” Trang Thành vỗ đầu Lăng Thanh Vân, ngữ điệu kỳ quái.

Cậu vốn muốn nói đùa, nhưng khiến cậu buồn bực là, giọng điệu cậu hoàn toàn không thể có ý đùa cợt, vì thế lời này nói ra vô cùng đứng đắn, lại cộng thêm cái mặt nghiêm trang không chút thay đổi…

Trang Thành rất muốn che mặt, nhưng mà mặt cũng không thẹn thùng, nên là thật ra là không cần che đúng không?

Lăng Thanh Vân ngược lại chẳng để ý, vì thế người bị đánh mà còn vui tươi hớn hở ngọt ngào mật mật, đồng thời cũng dùng cái mặt người chết rướn lên muốn bị đánh thêm mấy cái, dù sao thân thể này cũng không phải của mình mà?

Về phần Trang Thành tuyên thệ chủ quyền… Kỳ thật hắn rất muốn kéo Trang Thành lên giữa không trung mà thông báo đây là vợ anh!

Đáng tiếc, bọn họ muốn liếc mắt đưa tình mà đám người tiến hóa lại không cho bọn họ như nguyện. Cánh cửa dưới lầu “rầm” một tiếng bị phá mở, sau đó Lăng Thanh Vân liền phát hiện những người đó thế mà đã bao vây tòa biệt thự này.

Quá chủ quan rồi! Đương nhiên, nay hắn chỉ là tang thi cấp bốn, muốn nói chủ quan, Trang Thành bên cạnh khẳng định càng thêm chủ quan!

Bọn họ chẳng qua chỉ có chút thực lực như vậy, hắn thật đúng là không để vào mắt. Lăng Thanh Vân nhấc Tiểu Công đang ngủ lên ném ra ngoài cửa sổ, mình cũng theo sát sau đó, kéo tay Trang Thành cùng nhảy ra ngoài.

Tiểu Công đã sớm tỉnh, không muốn làm bóng đèn nên mới giả bộ ngủ, bị Lăng Thanh Vân ném như vậy, nó lập tức chạy nhanh trốn thoát. Ngược lại là Lăng Thanh Vân với Trang Thành, bởi vì Lăng Thanh Vân kéo tay Trang Thành, lúc nhảy xuống hai người bị mất thăng bằng, ngã ngửa, may là Trang Thành phản ứng nhanh, lập tức xoay người đứng lên, kéo Lăng Thanh Vân chạy.

Trang Thành mặt không chút thay đổi lộ ra răng nanh sắc nhọn với Tiểu Công đang chạy đằng trước. Vừa rồi, cậu khẳng định là do Tiểu Công ở bên cạnh quấy nhiễu cảm giác nên mới khiến cậu không chú ý tới những người đó vây lên! Tuyệt đối là như vậy!

Lý Bạch Uyên đá văng cửa biệt thự xông lên tầng, nhưng lại nhìn thấy cảnh vườn không nhà trống, hắn tận mắt nhìn thấy hai tang thi nắm tay nhau nhảy lầu, hình ảnh này thật đúng là vô cùng quái dị!

“Đội trưởng, hai tang thi kia lai lịch thế nào? Hình như còn lợi hại hơn tên chúng ta gặp lần trước!” Một cô gái kinh hoảng hỏi, bọn họ từng gặp một tang thi lợi hại hơn cả tang thi biến dị, liền bởi vì nhất thời không kiểm tra mà còn chết mất một đội viên, mà tốc độ chạy của hai tang thi vừa rồi tựa hồ còn nhanh hơn cả đội trưởng của bọn họ!

“Tôi không biết, thì ra tang thi đã lợi hại đến vậy sao?” Lý Bạch Uyên nắm chặt tay, vừa rồi hắn cảm thấy phụ cận có nguy hiểm, thế nên mới quyết định trước tiên giết hết tang thi ở biệt thự bên cạnh, không ngờ hai tang thi này quá lợi hại!

Nhưng tang thi đều thích ăn thịt bọn họ, nếu hai tang thi này lợi hại như vậy, vì sao vừa rồi không giết bọn họ?

Lý Bạch Uyên đi quanh biệt thự mấy vòng, tìm được mấy khúc gỗ, thoạt nhìn tựa hồ có người muốn dùng nó để điêu khắc, nhưng cho dù có muốn điêu khắc, có gỗ, có vụn gỗ mà sao không có công cụ? Không đúng, mấy khúc gỗ này giống như bị móng vuốt xẻ xuống từ gia cụ…. móng vuốt, tang thi?

Một tang thi điêu khắc? Lý Bạch Uyên cảm thấy thế giới này khẳng định là điên rồi! Mặt khác, bọn họ cũng không thể ở lại đây, nếu hai tang thi kia trở về, bọn họ khẳng định sẽ chết!

Về phần vì sao vừa rồi hai tang thi kia lại chạy… Nhớ tới hình như là một tang thi kéo một tang thi khác rời đi… Ngàn vạn lần đừng nói với hắn là bởi vì tang thi kia rất sốt ruột, muốn “làm” đồng loại mình trước rồi mới đến ăn bọn họ nhé!

Ý tưởng của Lý Bạch Uyên quá mức tà ác, quan trọng nhất là, Trang Thành ngay cả dây thần kinh mặt cũng không thể khống chế, thì càng đừng nói đến cái vật phía dưới. Trang Thành tha Lăng Thanh Vân đi xong chỉ đổi sang một phòng khác có gia cụ tốt mà thôi.

Nhưng có một tiểu đội tiến hóa mười mấy người tới gần khu an toàn thành phố S cũng không phải là chuyện nhỏ, Lăng Thanh Vân không dám trì hoãn, rất nhanh trở về khu an toàn, vừa về thì nghe nói cuộc đàm phán đã tạm xong một phần.

“Đỗ Dã!” Lăng Thanh Vân gọi lại Đỗ Dã đang muốn đi ăn cơm.

“Cậu Lăng, có việc gì sao?” Đỗ Dã rất tôn trọng Lăng Thanh Vân, nay tuy hắn đã là lãnh đạo của khu an toàn, nhưng trên thực tế, hết thảy hắn có được đều là Lăng Thanh Vân cho.

“Đàm phán thế nào rồi?” Lăng Thanh Vân hỏi.

“Lần này chúng ta chiếm quyền chủ động, chỉ cần có thể đàm phán được, về sau cũng không cần lo khu an toàn sẽ gặp phải quá nhiều nguy hiểm!” Tươi cười trên mặt Đỗ Dã muốn giấu cũng không được, nhưng rất nhanh lại nhíu mày: “Nhưng mà cậu Lăng, còn có chút vấn đề, Tề Triệt thì không sao, chứ ông tướng kia nghi ngờ công pháp trong tay cậu. Hơn nữa, bọn họ còn muốn biết liệu công pháp này có phải tất cả mọi người đều có thể luyện được không.”

“Làm sao mà ai cũng luyện được!” Lăng Thanh Vân lập tức mở miệng xong lại nhíu mày: “Nói đúng hơn là tất cả mọi người đều có thể luyện, nhưng người thường luyện thì chỉ có tác dụng cường thân kiện thể, có thiên phú mới có thể luyện ra hiệu quả.” Đầu tiên hắn nghĩ đến thiên phú tu chân mà Tiểu Công nói, hiện tại trên cơ bản, những người có thiên phú đều thành người tiến hóa. Nhưng sau đó, hắn lại nghĩ đây kỳ thật chỉ là một bộ công pháp cường thân kiện thể, kết hợp lời Tiểu Công nói với lý giải của hắn, người thường hẳn là cũng có thể luyện, nhưng phỏng chừng luyện thật lâu cũng không thể trở thành người tiến hóa cấp một.

Đỗ Dã nghe Lăng Thanh Vân nói, ngược lại hai mắt sáng lên: “Chỉ cần có thể luyện là được! Cậu Lăng, bọn họ luyện chậm, không có khả năng cũng chẳng liên quan gì đến cậu hết!”

Lăng Thanh Vân nhìn Đỗ Dã cười sung sướng thì biết lần này bọn Tề Triệt phỏng chừng không chiếm được chỗ tốt nào rồi, đột nhiên nhớ tới mình gọi lại Đỗ Dã là để hỏi nên làm thế nào với hơn mười người tiến hóa kia: “Đỗ Dã, lúc trước ở ngoại thành tôi gặp được mười mấy người tiến hóa, đội trưởng của bọn họ còn là người tiến hóa cấp hai…”

“Cậu Lăng quá may mắn!” Đỗ Dã nhìn Lăng Thanh Vân. Lăng Thanh Vân không phải thần, nhưng hắn thật sự là một người may mắn, có đôi khi, may mắn là yếu tố vô cùng quan trọng!

“Chúng ta nên làm gì? Tôi có nên đi tìm bọn họ không?” Lăng Thanh Vân cân nhắc xem mình có thể giả “thần” đi tìm mấy người kia không, mặt khác, dù sao công pháp kia cũng sẽ công khai, hắn có thể nhận mấy đồ đệ không nhỉ?

“Không cần, cậu Lăng, lúc này không cần cậu xuất mã, chỉ cần biết bọn họ ở nơi nào, để Liễu Khả Phàm dẫn người đi tìm là được!” Mấy chuyện này nếu để Lăng Thanh Vân tự đi làm, tuy rằng có thể giúp hắn tăng thêm danh vọng đối với dân chúng, nhưng cũng dễ dàng khiến những người khác không sợ hắn, lãnh đạo lãnh tụ tinh thần gì đó, vẫn nên có chút thần bí mới tốt.

“Vậy cũng được.” Lăng Thanh Vân tin tưởng Liễu Khả Phàm, càng tin tưởng Đỗ Dã có thể giải quyết tốt mọi chuyện, đặc biệt là khi đối phương đã từng học ở Harvard, người như vậy đối với hắn mà nói thật sự là quá xa xôi, quá thần kỳ!

Xử lý xong việc này, Lăng Thanh Vân nghĩ tới trước kia Tiểu Công từng nói, đám người Trương Nghị không có tư chất trở thành người tiến hóa, nhưng chỉ cần hắn dùng lực tín ngưỡng giúp bọn họ khơi thông… Hiện tại mỗi ngày lực tín ngưỡng của hắn đều tăng trưởng rất nhiều, thật đúng là không ngại giúp đám Trương Nghị. Mặt khác, về sau dưới tay hắn hẳn là sẽ có càng ngày càng nhiều người tiến hóa, như vậy có phải cần bồi dưỡng mấy thân tín làm đội trưởng không?

Nghĩ thế, Lăng Thanh Vân bước nhanh hơn, quyết định đi tìm đám người Trương Nghị.

Việc Lăng Thanh Vân nguyện ý giao công pháp ra, tuy rằng người ở thượng tầng đều đã biết nhưng người thường thật đúng là không biết. Nay đối với bọn họ mà nói, những thứ khác đều không đáng quan tâm, giờ trồng trọt cho tốt để tương lai không bị đói mới là quan trọng nhất.

Đỗ Dã cho khai khẩn toàn bộ khu trong, chuyên môn trồng khoai tây khoai lang vân vân, bên ngoài thì trồng lúa nước, cho dù thu hoạch lúa không tốt, thì khoai tây với khoai lang ở khu trong cũng có thể điền bụng. Nay đại bộ phận người đều tập trung vào trồng trọt – tất cả mọi người đều sợ đói!

Lăng Thanh Vân ăn mặc chỉnh tề, giờ Đỗ Dã cũng thường xuyên giúp hắn tuyên truyền, nên đại đa số người dân khu an toàn đều nhận thức hắn. Dọc đường đi hắn nhận được không biết bao nhiêu ánh mắt sùng bái, thậm chí còn có người quỳ xuống, tình hình khiến Lăng Thanh Vân có chút mất tự nhiên, liền tăng tốc đi tới chỗ tường thành.

Trương Nghị đang ở trên tường thành, Kim Tường và Cố Gia Bảo thì không ở đây. Trời nắng nóng hơn, Trương Nghị phơi nắng đen đi không ít, nhưng khí thế cả người cũng tăng.

“Trương Nghị.” Lăng Thanh Vân đi lên pháo đài.

“Lăng Thanh Vân.” Trương Nghị gật đầu, sau này có nhiều người học Cố Gia Bảo gọi Lăng Thanh Vân là anh Lăng, nhưng anh đã quen gọi hắn là Lăng Thanh Vân.

“Tôi có việc tìm anh, Cố Gia Bảo với Kim Tường đâu?” Nếu đã làm thì cùng lúc ba người cho nhanh!

“Tối hôm qua bọn họ trực, hiện tại đang ngủ.” Trương Nghị đáp, anh chần chừ trong chốc lát, nói tiếp: “Anh cũng có chuyện muốn nói với cậu.”

“Chúng ta đi tìm bọn họ đi, anh có tâm sự gì à?” Xem biểu tình Trương Nghị liền biết trong lòng anh có việc, Lăng Thanh Vân hỏi.

“Anh muốn về nhà một chuyến…” Trương Nghị mở miệng.

Tang thi xuất hiện đột nhiên như vậy, anh ngay cả nhà cũng không về được, nhưng nỗi nhớ càng ngày càng tăng, dù là ba mẹ hay người vợ đang mang thai của mình, đều khiến anh vạn phần tưởng niệm.

Lúc trước, bởi vì ý thức trách nhiệm cùng với đủ loại nguyên nhân mà anh không có biện pháp trở về. Hiện tại thì khác, nay toàn bộ khu an toàn đã đi vào quỹ đạo, chỉ cần có Lăng Thanh Vân, mọi người có thể cùng nhau cố gắng sống sót, nhưng người thân của anh thì sao?

Trước kia anh muốn cứu thật nhiều người ra khỏi thành phố S, hiện tại anh chỉ muốn về nhà xem!

“Để tôi điều trực thăng đưa anh đi!” Lăng Thanh Vân có thể lý giải tâm tình Trương Nghị, kỳ thật nếu so sánh hắn với Trương Nghị thì hẳn Trương Nghị mới là người lương thiện, ví dụ như hắn không làm được đến bước này như Trương Nghị.

“Cảm ơn.” Trương Nghị ngẩn người rồi mới nói cảm ơn, cười cười với Lăng Thanh Vân.

Nếu là lúc trước, Lăng Thanh Vân tuyệt đối sẽ không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại, không biết là do tâm tư mình không thuần khiết hay bởi vì từng nghe phải Cố Gia Bảo tán tỉnh Kim Tường, lúc đi đến cửa phòng hai người, hắn liền nhịn không được mà nghĩ liệu hai người có làm cái gì không hài hòa bên trong hay không.

Giờ tai Lăng Thanh Vân cực thính, dùng để nghe lén là thích hợp nhất, nhưng cố tình bên trong một chút động tĩnh cũng không có, điều này làm cho hắn có chút thất vọng.

Gõ cửa, một lúc sau, Cố Gia Bảo ra mở cửa, Lăng Thanh Vân nhìn thoáng qua trong phòng, không có bất cứ dấu hiệu ái muội nào, không khỏi có chút thất vọng, đương nhiên, trên mặt tuyệt đối không biểu hiện ra!

Cố Gia Bảo mời hai người ngồi, cậu không biết suy nghĩ của Lăng Thanh Vân, nếu cậu mà biết chỉ sợ sẽ không nhịn được mà trào phúng, cậu với Kim Tường đều là người thường, hai người bận việc cả đêm, chẳng lẽ còn tinh lực đại chiến tiếp ba trăm hiệp?

“Anh Lăng, có việc gì à?” Cố Gia Bảo ghé trên giường, ngáp ngắn ngáp dài.

“Mọi người muốn thành người tiến hóa không?” Xua hết đống tư tưởng đáng khinh ra khỏi đầu, Lăng Thanh Vân nghiêm túc hỏi, đây mới là mục đích hắn đến đây, nghen lén chỉ là nhân tiện!

“Cái gì?!”

Lực tín ngưỡng từ tay Lăng Thanh Vân chuyển tới người Trương Nghị, cuối cùng tiêu tán, trên mặt Trương Nghị lộ ra vẻ đau đớn, nhưng anh cắn chặt răng không rên một tiếng.

Nếu nói Lăng Thanh Vân dùng lực tín ngưỡng giúp Trang Diệu Tổ và Lâm Hiểu Hồng điều trị thân thể là từ từ từng chút một thì đối với Trương Nghị chính là dùng thuốc liều cao, Trương Nghị sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn cũng là bình thường!

Sau Trương Nghị là Cố Gia Bảo, cuối cùng là Kim Tường.

Một ngày hôm nay, Lăng Thanh Vân tiêu tốn nhiều lực tín ngưỡng nhất từ trước đến giờ, nhưng cũng coi như đáng giá, dù sao những người này là thân nhân cũng là bạn bè của hắn.

Đám người Trương Nghị tuy đã được lực tín ngưỡng tinh lọc một lần, nhưng muốn thành người tiến hóa còn cần chính họ tu luyện. Lăng Thanh Vân dạy công pháp cho bọn họ, đang muốn mời bọn họ đến chỗ ba mẹ Trang Thành ăn cơm, thì nhận được điện thoại của Đỗ Dã, hiện tại, hắn phải dạy công pháp đó cho những người khác.

Bộ công pháp này đúng như lời Tiểu Công nói, dùng để cường thân kiện thể! Những người ngay từ đầu không hề có tu vi, có thể thông qua kiên trì làm những động tác này không ngừng để đạt được tu vi. Còn những người đã có tu vi, có thể thông qua đó khiến tu vi vận động theo quỹ tích cố định mà tăng cường, mà người tiến hóa đều đã có tu vi nhất định.

Đợi Lăng Thanh Vân nói xong toàn bộ công pháp, lập tức nghe được: “Đạt được tám mươi vạn công đức.”

So với phần tài liệu lần trước nhiều hơn ba mươi vạn, hơn nữa nói không chừng về sau còn có thể mang lại công đức cuồn cuộn không ngừng!

“Đỗ Dã, lần này anh đổi được những gì vậy?” Buổi tối Đỗ Dã mời người của đảo HN ăn cơm, trên bàn ăn, linh vật – Lăng Thanh Vân nghi hoặc hỏi.

“Hải quân, không quân, lục quân, còn có người tiến hóa…” Khóe miệng Đỗ Dã cong lên, lộ ra một nụ cười đắc ý: “Cậu Lăng, hiện tại thực lực của khu an toàn chúng ta còn mạnh hơn cả khi Uông Tuấn Siêu còn ở đây!”

“Lợi hại!” Lăng Thanh Vân ngẫm lại, thành phố S nằm ven biển, đúng là cần hải quân. Nếu không phải duy trì tàu sân bay quá phiền toái, Đỗ Dã cũng dám đánh chủ ý lên cái này!

Đám Lăng Thanh Vân đang cùng người của đảo HN nâng cốc nói cười, ở một nơi khác, tiểu đội tiến hóa mới vừa đi đến phụ cận thành phố S lại gặp phiền toái không nhỏ.

Những người này đều là chậm rãi tụ tập lại với nhau, muốn dựa vào thực lực của chính mình để sống sót, nhưng ban ngày sau khi gặp được hai tang thi tốc độ cực nhanh kia xong, trong lòng lại cứ cảm thấy bất an, muốn mau chóng rời khỏi nơi này, không ngờ vận khí kém, thế mà gặp phải một đàn tang thi, bị hơn vạn tang thi bao vây!

Nhiều tang thi như vậy, Lý Bạch Uyên là người tiến hóa cấp hai còn có cơ hội chạy thoát, nhưng những người khác thì không, mà hắn cũng không muốn bỏ rơi đồng đội của mình, vì thế một đám người liền lâm vào cuộc chiến cam go. Ngay tại thời điểm bọn họ tuyệt vọng, Liễu Khả Phàm đến!

Liễu Khả Phàm nhận lệnh lái xe ra ngoài tìm một tiểu đội tiến hóa. Nay bọn họ có phía HN “duy trì”, súng bắn chim được thay thành pháo rồi, tất cả các loại trang bị đều thăng cấp, còn đều là hàng cao cấp, muốn tìm người đương nhiên cũng có thiết bị tương ứng, thậm chí còn dùng mấy cái máy bay không người lái tìm chung quanh, mất mấy tiếng liền tìm được những người này!

Liễu Khả Phàm đương nhiên không có khả năng đi một mình, cô mang theo hai mươi binh lính, súng ống cũng mang theo không ít, thậm chí còn mang một cái súng máy. Có thứ này, chẳng mấy chốc, nhóm người tiến hóa đã thoát khỏi vòng vây của tang thi. Liễu Khả Phàm cũng không tham chiến, chạy theo.

“Cô là người tiến hóa cấp hai? Lão đại của cô là người tiến hóa cấp bốn?” Lý Bạch Uyên kinh ngạc nhìn Liễu Khả Phàm, hắn vẫn cảm thấy mình phi thường lợi hại, không ngờ lại chỉ là ếch ngồi đáy giếng!

“Đúng vậy! Anh Lăng rất lợi hại, anh ấy còn đưa ra công pháp giúp người tiến hóa thăng cấp. Vốn tôi chỉ là người tiến hóa cấp một, hiện tại đã lên cấp hai rồi.” Liễu Khả Phàm cười.

“Quốc gia không bắt giữ người tiến hóa sao?” Lúc trước sở dĩ Lý Bạch Uyên lựa chọn du tẩu chung quanh chính là bởi vì từng có người muốn bắt hắn đi nghiên cứu.

“Vì sao phải bắt giữ người tiến hóa? Hiện tại quốc gia đang cố gắng bồi dưỡng người tiến hóa để đối phó tang thi cấp cao, mấy ngày trước, anh Lăng đã giúp quốc gia giết một tang thi cấp năm đó!”

“Tang thi cấp năm? Mấy ngày trước chúng tôi cũng gặp được một tang thi cấp cao, còn cả hôm nay…” Lý Bạch Uyên kể hết những gì bọn họ gặp được.

“Tang thi mà anh có thể đối phó được hẳn là tang thi cấp ba, hiện tại số lượng tang thi cấp ba không tính là ít, các anh chỉ gặp phải một tên cũng coi như may mắn. Về phần hai tang thi mà hôm nay các anh gặp được chắc là tang thi cấp bốn, nói không chừng còn là hai tang thi cấp bốn vừa mới chiến đấu xong…” Tang thi làm sao có thể tay nắm tay? Chẳng lẽ bọn chúng còn có thể yêu nhau? Liễu Khả Phàm cảm thấy bọn họ nhất định là nhìn nhầm rồi.

Lý Bạch Uyên nhìn Liễu Khả Phàm, một lần nữa lại cảm thấy xấu hổ. Trước kia hắn cảm thấy mình rất lợi hại, hiện tại xem ra, thế mà còn kém cả phụ nữ… Quyết không thể để người ở khu an toàn xem thường!

Mặc kệ thế nào, giờ đây, lực phòng hộ của khu an toàn thành phố S đã tăng lên gấp bội, thật đáng mừng!

Ngày hôm sau, đã hoàn thành những việc phải làm, sáng sớm, Lăng Thanh Vân liền thu thập hành lý, đánh thức Trương Nghị: “Người anh em, muốn về nhà phải không? Tôi có vé này!”

Trương Nghị trầm mặc nhìn Lăng Thanh Vân trong chốc lát, cực kỳ không có khiếu hài hước: “Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn, tôi chỉ thuận tiện đi kiếm tinh hạch cho Thành Thành nhà tôi thôi!” Lăng Thanh Vân cười. Hắn đã thăng cấp, cũng từ chỗ Tề Triệt biết được nay châu F đã xuất hiện tang thi cấp sáu có thể nói, tất nhiên cũng hy vọng Trang Thành có thể mau chóng thăng cấp. Nếu tang thi cấp năm xuất hiện sớm nhất ở thành phố B cũng đánh chủ ý này, lại còn lên cấp sáu trước Trang Thành….

Trên trực thăng ngồi bốn người một tang thi, Kim Tường và Cố Gia Bảo cũng đi, vừa mới biết mình cũng có thể trở thành người tiến hóa, bọn họ bức thiết muốn tăng cường thực lực của mình, bởi vậy, đi theo Lăng Thanh Vân tất nhiên là một lựa chọn không sai.

Trang Thành đội mũ bảo hiểm, im lặng ngồi một bên. Thành phố S không có tang thi cao cấp, về phần tinh hạch cấp hai, người của khu an toàn giết chết tang thi cấp hai xong, tinh hạch đều được Lăng Thanh Vân gom góp đưa cho cậu, một chút cũng không thiếu. Không có gì để làm, cậu liền luyện tập dùng móng tay để điêu khắc, đáng tiếc là tay nghề cậu quá kém, hiện tại mới khắc được hình người, ngay cả nam nữ cũng không phân biệt được.

Đang nghĩ lung tung, Trang Thành đột nhiên phát hiện tay mình bị người cầm, không ngẩng đầu cậu cũng có thể tưởng tượng ra tươi cười đắc ý trên mặt Lăng Thanh Vân, vì thế xoay lại nắm tay đối phương.

“Anh Trương, anh thả lỏng một chút đi, nói không chừng ba mẹ với vợ anh đều tránh ở trong nhà, không có việc gì hết!” Cố Gia Bảo an ủi, tâm tình của Trương Nghị, bọn họ đều có thể hiểu.

“Ba mẹ anh đã lớn tuổi, vợ anh còn trẻ lại đang mang bầu…” Trương Nghị thở dài, mặc kệ thế nào, bọn họ phải đến nơi rồi nói sau.

Anh thật sự hy vọng Lăng Thanh Vân là thần, có thể phù hộ cho cả nhà anh bình an.

Tỉnh HB, nằm bao quanh thành phố B, dưới chân một ngọn núi phía nam nguyên bản có một thôn yên tĩnh, hiện tại, nơi này lại bởi vì không thiếu tang thi lang thang mà có vẻ vô cùng âm trầm.

Trong đó, một căn nhà hai tầng cũ kỹ bị không ít tang thi vây quanh. Bọn chúng sở dĩ vẫn vây quanh nơi này, hoàn toàn là bởi vì bên trong có hơi thở của người sống.

Đột nhiên, một bóng dáng quỷ mị xuất hiện, chợt lóe mà qua, những tang thi vây quanh ngôi nhà đều bị đập vỡ đầu. Thân ảnh này lặng yên không một tiếng động tiến vào căn hộ bên cạnh không còn người sống, tìm ra một túi bột mỳ, sau đó liền biến mất trong đêm tối.

Ở một thôn gần đó, toàn bộ thôn im lặng dị thường, ngay cả một tang thi cũng không có, những căn phòng tối tăm tựa hồ cũng không có hơi thở của người sống, chỉ có gian nhà mới xây được vài năm nằm ở cuối cùng truyền ra ít âm thanh.

“Bố nó à, lương thực của chúng ta hết rồi…. Ông nói…” Một bà lão mở miệng, ở cái thời điểm mà người sống nào cũng đói đến xanh xao vàng vọt, khí sắc của bà lão thế mà không tồi.

“Nếu thần tiên còn mang lương thực cho chúng ta thì chúng ta sẽ sống thêm được mấy ngày.” Một ông lão nói, ông và người bạn già đã lớn tuổi rồi, con trai con dâu đều đi thành phố B làm công, bọn họ không trồng trọt được nữa liền cho thuê đất, kết quả tai nạn đến, thức ăn của bọn họ cũng dần vơi đi, không ngờ khi tưởng sắp chết đối, đột nhiên có thức ăn từ trên trời rơi xuống! Không những thế, mấy ngày nay, ngay cả gà vịt gì đó cũng sẽ đột nhiên nhảy vào nhà bọn họ, mà vẫn còn sống!

“Bố nó kìa! Bên ngoài lại có động tĩnh!”

“Đúng là có động tĩnh… Lần này còn có cả bình ga, may là nhỏ thì tôi mới nâng được…”

“Ông ơi, còn có cả thực phẩm chức năng này!” Bà lão nhìn đống đồ trên mặt đất, cười nói, nhưng rất nhanh lại bắt đầu thương tâm, con trai của bà, con dâu, cả cháu gái nữa, không biết bọn họ thế nào…

Trong đêm tối, một bóng đen chợt lóe mà qua.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi