MẠT THẾ CHI NGHỊCH TẬP PHÁO HÔI



Buổi trưa.
Nhìn Kiều Thụy ngồi ở chỗ cách mình không xa, đang ăn vịt nướng, nam chính hơi hơi híp mắt.
Lúc giết yêu thú thì như một tôn sát thần, lúc đấu võ đài thì như một con mãnh hổ không muốn sống, lúc ăn linh tinh lại giống như một con sói đói… Nếu có thể đem vật nhỏ dã tính như vậy đè dưới thân, vậy sẽ là một chuyện mỹ diệu đến cỡ nào?
Nghĩ đến Kiều Thụy trước mặt Liễu Thiên Kỳ biểu hiện đến dịu ngoan như vậy, thậm chí là có chút ôn thuần, đồng tử nam chính rụt rụt.

Tuy Liễu Thiên Kỳ là một phù tu rất xuất sắc, nhưng dù sao cũng là một phù tu.

Một con báo nhỏ dã tính như vậy căn bản là không thích hợp với một phù tu nhu nhu nhược nhược.

Kiều Thụy đáng giá bị một nam nhân càng cường thế cũng càng cường hãn có được, mà người kia hẳn là Lam Vũ Minh ta.

Không phải là Liễu Thiên Kỳ!
Lam Vũ Minh liếm liếm môi, từ trong không gian lấy ra một bao điểm tâm tinh xảo, ân cần mà đi tới bên cạnh Kiều Thụy.
"Chỗ ta có điểm tâm, có muốn ăn một khối không?" Nam chính ngồi xổm trước mặt Kiều Thụy, nhu thanh tế ngữ mà hỏi.
Nghe vậy, hai mắt Kiều Thụy vụt sáng lên nhìn nhìn Lam Vũ Minh, lại nhìn nhìn điểm tâm trong tay đối phương.
“Không cần khách khí, ta ăn no rồi!” Người này rất tà khí, đồ vật của gã cũng không thể ăn bậy.

Hơn nữa, đáy mắt của gia hỏa này luôn là có rất nhiều cảm xúc phức tạp làm người ta xem không hiểu lắm, kết giao với mình cũng không thuần túy, nên vẫn phải phòng bị một chút cho thỏa đáng.
“Được thôi.” Bị cự tuyệt, nam chính cũng không nổi giận, mà là lấy khăn lụa ra, đưa cho Kiều Thụy.
“Đa tạ.

Ta có của mình rồi!” Nói rồi, Kiều Thụy lấy khăn lụa của mình ra chùi tay lau mặt, không dùng đồ của nam chính.
Nhìn thấy Kiều Thụy cự tuyệt mình như thế, nam chính khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ mà thối lui.
Sau cơm trưa, hai người tiếp tục lên đường.
Hai canh giờ sau.
Nhìn thấy nụ cười vui sướng muốn giấu cũng giấu không được trên mặt Kiều Thụy, nam chính nhướng mày.

“Sao, lại tìm được bảo bối?”
"Liên quan gì tới ngươi?" Kiều Thụy cất bước đi tới dưới một cây đại thụ cành lá tươi tốt, trước tiên bố trí vòng phòng hộ, lại bố trí lá chắn nước, rất nhanh Kiều Thụy đã tay chân lanh lẹ mà trực tiếp chắn nam chính bên ngoài.
Nam chính đứng bên ngoài, có chút bất đắc dĩ mà nhíu nhíu mày.

Nghĩ thầm: Ta đã biểu hiện ôn nhu như vậy, vì sao Kiều Thụy vẫn là xa cách ta, không tín nhiệm ta cơ chứ? Chẳng lẽ là bởi vì Liễu Thiên Kỳ kia sao?
Xem ra, Liễu Thiên Kỳ này thật đúng là thực phiền toái! Nếu muốn có được Kiều Thụy, chỉ sợ còn muốn phí một ít thủ đoạn!
Nam chính suy nghĩ cái gì Kiều Thụy cũng sẽ không quản, hiện tại, Kiều Thụy đầy tim đầy mắt cũng chỉ có bảo bối dưới tàng cây.

“Ha ha ha, thế mà là Thủy Linh Châu, bắt được viên Thủy Linh Châu này đưa cho Thiên Kỳ, Thiên Kỳ nhất định sẽ rất cao hứng cho coi!” Nghĩ như thế, Kiều Thụy lấy Bạo Tạc phù ra, trực tiếp đào một hố đất lớn trên mặt đất.

"Ầm!" Sau một tiếng vang lớn, một cái hố sâu mười mét đã xuất hiện trước mắt Kiều Thụy.

Y thả người phi vào hố sâu.
Kiều Thụy lấy xẻng ra, lập tức động thủ bắt đầu công tác khai quật.
Nửa canh giờ sau……
Cảm giác được xẻng trong tay đụng phải thứ gì đó mềm mại, Kiều Thụy lập tức đề phòng lên.


Y lập tức dán lên trán một lá Huỳnh Hỏa phù.
Thủy Linh trùng mấp máy thân thể, bò ra từ trong bùn đất.
Thủy Linh trùng này là màu trắng ngà, thường nơi có Thủy Linh Châu thì sẽ có Thủy Linh trùng.

Thủy Linh trùng dài chừng hơn một mét, trắng trẻo mập mạp rất giống siêu đại tằm, nhưng tuy con sâu này lớn lên đáng yêu, nhưng tuyệt không phải thứ lương thiện, vô cùng thích hút máu tu sĩ và yêu thú, nên thứ này rất tà ác.
Nhìn thấy là một con Thủy Linh trùng Trúc Cơ trung kỳ, Kiều Thụy phất tay một cái, một đại hỏa cầu tiếp đón đối phương.
Thủy Linh trùng lắc lắc thân mình, há mồm phun ra một cột nước, trực tiếp dập tắt lửa của Kiều Thụy.
“Hừ!” Kiều Thụy hừ lạnh một tiếng, lấy ra ba lá Kim Hỏa phù, đập về phía đối phương.
"Đùng đùng đùng…."
Sau một loạt tiếng vang lớn, nhìn Thủy Linh trùng bị nổ thành mảnh nhỏ, Kiều Thụy khom người đào ra yêu hạch của nó.

Thủy Linh trùng là hệ Thủy, yêu hạch thẩm tra đối chiếu với Thiên Kỳ mà nói cũng là đại bổ đó!
Bắt được yêu hạch rồi, Kiều Thụy đang muốn tiếp tục đào Thủy Linh Châu, y đột nhiên cảm giác dưới chân có cái gì đang động.

Kiều Thụy thả người, vội vàng bay lên.
“Xì xì xì……”
Kiều Thụy chân trước mới vừa bay lên tới, sau lưng, ba con Thủy Linh trùng đã chui ra khỏi bùn đất ướt át, điên cuồng phun cột nước về phía Kiều Thụy trên đỉnh đầu.
“Chắn!” Kiều Thụy quát to một tiếng, vội vàng kích hoạt rồi hai lá linh phù, chặn lại công kích của ba con trùng.
Cũng không nên xem thường cột nước nhỏ mà Thủy Linh trùng phun ra, nước kia chính là kịch độc vô cùng, mang theo tác dụng ăn mòn, nếu là dính vào da thịt thì sẽ lập tức thối rữa.
"Đám khốn này, chết hết đi cho ta!" Kiều Thụy phất tay, tung linh phù trực tiếp ném qua ba con trùng.
"Khè xì xì…."
Ba con trùng tụ lại với nhau, cùng dùng cột nước của chúng ngăn cản công kích của Kiều Thụy.

Tuy không thể ngăn cản toàn bộ công kích, nhưng cột nước cũng cản lại đại đa số công kích.
Nhìn ba con trùng chỉ bị thương mà chưa chết, Kiều Thụy buồn bực mà tung ra ba kiện pháp khí bán thành phẩm, ném về phía ba con trung.

Cùng lúc đó, y lại ngưng tụ ra một loạt Hỏa Diễm Kiếm, đâm tới ba con trùng đang mấp máy kia.
Dưới công kích liên tiếp của Kiều Thụy, ba con Thủy Linh trùng vết thương chồng chất, hơi thở thoi thóp mà nằm rạp trên mặt đất.
Nhìn ba con trùng chỉ còn lại có một hơi, Kiều Thụy mới nhanh nhẹn đáp xuống đất.

Nhưng y vừa đáp xuống mặt đất, ba con trùng lập tức bắt đầu phản công, cuồng phun độc thủy về phía Kiều Thụy.
“A……” Kiều Thụy kinh hô một tiếng, vội vàng kích hoạt Phòng Hộ phù trên người.

Nghĩ thầm: Còn may, y dán rất nhiều Phòng Hộ phù và Phản Đạn phù lên người, nếu không lúc này đã phiền toái rồi.
"Thứ giảo hoạt!" Chặn lại công kích của ba con trùng rồi, lúc này Kiều Thụy bèn trực tiếp bắt đầu tạc linh phù ném pháp khí.

Thẳng đến khi xác định ba con trùng đều đã chết, y mới dám tới gần, đi qua đào lấy yêu hạch.
Ssu khi đào yêu hạch, Kiều Thụy rất biết sinh sống mà thu luôn ba thi thể cháy đen thui của chúng.

Sau đó y lại tiếp tục động thủ khai quật Thủy Linh Châu.
Ước chừng lại đào một nén nhang công phu, Kiều Thụy rốt cuộc là thấy được Thủy Linh Châu lộ ra.

Nhìn Thủy Linh Châu lớn cỡ một quả táo, toàn thân tuyết trắng, tản ra ánh sáng trắng oánh oánh, trong lòng Kiều Thụy vui sướng nói không nên lời.

Thiên Kỳ nhìn sẽ cao hứng lắm cho coi!
Nam chính đứng ngoài màn chắn nước, nhìn thấy ánh sáng trắng ra, cây đại thụ vốn sinh cơ dạt dào nháy mắt khô héo điêu tàn, khô cạn mà chết, gã không khỏi nhướng mày.

Tâm nói: Kiều Thụy đã lấy được bảo bối rồi sao?
Cũng không biết là bảo bối gì mà lợi hại như vậy.
“Thủy Linh Châu, là Thủy Linh Châu, Thủy Linh Châu hiện thế!”
Từ phía chân trời bay qua, ba đạo nhân ảnh dừng ở bên cạnh nam chính.
Nam chính nghiêng đầu, nhìn về phía người tới.

Nhìn thấy người tới đều là thân mặc phục sức Thiên U Quốc, là tu sĩ Thiên U Quốc.

Mà người cầm đầu không phải ai khác, đúng là nha đầu lúc đấu phù thuật bại dưới tay Liễu Thiên Kỳ kia - Dạ Phi Tuyết.

“Phi Tuyết, ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi bắt được Thủy Linh Châu!” một nam tu nắm bảo kiếm trong tay, đứng phía sau Dạ Phi Tuyết, lời thề son sắt mà nói.
“Đúng vậy Phi Tuyết, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi bắt được Thủy Linh Châu!” Một kiếm tu cũng gật đầu nói theo.
“Ưm, hết thảy phải dựa vào Trương sư huynh và Đổng sư huynh rồi!” Dạ Phi Tuyết quay đầu, thi lễ sau với hai người.
Nhìn thấy hai người trong tay đều cầm kiếm, Lam Vũ Minh híp híp mắt.

Hai kẻ này là đều là kiếm tu, một người trong đó còn từng đánh với mình một trận, một kẻ khác thì chưa thấy qua, nhưng nhìn dáng vẻ cũng tuyệt đối là kiếm tu không thể nghi ngờ.
Dạ Phi Tuyết mang theo hai kiếm tu lại đây đoạt bảo, Kiều Thụy chỉ sợ là ngăn cản không được rồi! Nếu Kiều Thụyngăn không được, đương nhiên là muốn tìm ta hỗ trợ, đến lúc đó, mình làm anh hùng cứu mỹ nhân, tất nhiên sẽ để lại cho Kiều Thụy một ấn tượng tốt.

Nói không chừng, trực tiếp lộng Kiều Thụy tới tay cũng không phải không có khả năng!
Tính toán như thế, nam chính nhẹ nhàng cong cong khóe miệng.
“Lam đạo hữu cũng là tới tìm Thủy Linh Châu sao?” Nhìn Lam Vũ Minh đứng một bên, Dạ Phi Tuyết nhẹ giọng hỏi.
“Không, ta chỉ đi ngang qua, nhìn thấy nơi này có dị tượng nên liền dừng lại nhìn xem thôi!” Lời này Lam Vũ Minh trả lời thật xảo diệu, gã chưa nói người tìm được bảo vật là Kiều Thụy, cũng chưa nói gã và Kiều Thụy là một đường đồng hành đến tận đây, trích bản thân ra đến sạch sẽ.
“Vậy sao?” Dạ Phi Tuyết nhướng nhướng mày, bán tín bán nghi với lời Lam Vũ Minh nói.
Lúc này, màn chắn nước được mở ra, thân ảnh Kiều Thụy xuất hiện trong vòng phòng hộ.

“Là ngươi?” Liếc thấy là Kiều Thụy, Dạ Phi Tuyết lập tức trợn tròn đôi mắt hạnh.
“Hừ, nha đầu thúi ngươi còn chưa chết sao?” Liếc thấy là Dạ Phi Tuyết, Kiều Thụy khinh thường mà hừ lạnh một tiếng.

Tâm nói: Tai họa để lại ngàn năm, câu này chắc là nói nha đầu thúi Dạ Phi Tuyết này rồi?
“Trương sư huynh, Đổng sư huynh, chính là Kiều Thụy này đả thương ta đó!” Nhìn hai người bên cạnh, Dạ Phi Tuyết buồn bực mà nói.
Kiều Thụy đáng giận này làm hại nàng bị trọng thương như vậy, tiến vào bí cảnh rồi còn chưa khỏi đâu!
“Ê, ngươi có xấu hổ hay không vậy? Ta không hề động tay với ngươi, cũng không hề đả thương ngươi.

Ngươi bị thương là bị công kích của chính ngươi đả thương, liên quan gì đến ta?" Kiều Thụy nhún nhún vai, bộ dáng vẻ mặt chẳng liên quan gì đến mình.
“Ngươi….

ngươi còn giảo biện, nếu không phải ngươi dán Phản Đạn phù lên người, bắn ngược công kích của ta, sao ta lại bị thương chứ?” Dạ Phi Tuyết chỉ vào Kiều Thụy, lời này nàng nói đến đúng lý hợp tình, nói đến nghiến răng nghiến lợi.
Kiều Thụy đáng chết, y nên chết đi, đáng chết!
“Hừ, đánh lén sau lưng người khác còn có thể nói đúng lý hợp tình như vậy.

Nói mà mặt không đỏ khí không suyễn, ta cũng thật bội phục ngươi!” Kiều Thụy dựng ngón tay cái của mình lên, thâm biểu bội phục.


Tâm nói: Nha đầu này thế mà có thể đổi trắng thay đen như vậy, cũng không biết lớn lên kiểu gì.

Hoặc là nói, người ta là được trưởng bối trong nhà sủng ái đến lớn chăng?
“Ngươi!” Nghe được lời Kiều Thụy chế nhạo, Dạ Phi Tuyết càng thêm tức giận đến sắc mặt đỏ lên, hàm răng cũng bị cắn đến vang kẽo kẹt kẽo kẹt.
“Phi Tuyết, ngươi đừng lo lắng, chúng ta nhất định báo thù cho ngươi!” Nói rồi, hai kiếm tu đồng thời rút kiếm, một kiếm vung về phía Kiều Thụy.
Kiếm khí sâm hàn tựa gió lạnh thấu xương gào thét mà đến, nghênh diện công kích về hướng Kiều Thụy bên này.
Kiều Thụy vung tay lên, lập tức kích hoạt vòng phòng hộ.

Từng đạo tường phòng hộ màu lam lập tức gấp rút dựng lên.
"Ầm…." Kiếm khí đánh vào trên tường phòng hộ màu xanh thẳm đều trực tiếp bị bắn ngược trở về.

“A……” Mình bị chính mình công kích, hai kiếm tu cùng lúc lùi lại ba bước.
“Đáng giận, thế mà làm ra phù trận?” Nhìn thấy Kiều Thụy thế mà dùng Phòng Hộ phù, Phản Đạn phù, Thay Đổi phù, Hỏa Diễm phù, Bạo Tạc phù, Thiên Lôi phù vân vân,...!mười mấy loại linh phù, phối hợp xương thú có khắc trận văn làm ra tường phòng hộ như vậy, Dạ Phi Tuyết không khỏi âm thầm cắn răng.
Nhìn thấy đối phương làm ra một vòng phòng hộ như thế, hai kiếm tu đồng thời nhìn về phía Dạ Phi Tuyết.
“Phi Tuyết, nếu đối phương dùng chính là phù trận, vậy ngươi xem làm sao để bài trừ đi?”
“Đúng vậy Phi Tuyết, loại đồ vật này nhất định không làm khó được ngươi!”
“Ừm, để ta xem một chút đi!” Nói rồi, Dạ Phi Tuyết sắc mặt ngưng trọng mà đi qua, xem xét tường phòng hộ đang nổi lên của Kiều Thụy.
Nam chính đứng một bên, yên lặng mà nhìn vòng phòng hộ màu xanh thẳm kia, gã khiếp sợ mà liên tục nhướng mày.

Hai tháng nay gã ở cạnh Kiều Thụy, mỗi lần Kiều Thụy ngủ hoặc là tìm bảo bối đều sẽ dùng vòng phòng hộ này vây bản thân lại.
Trước đó, nhìn thấy vòng phòng hộ chỉ có tám căn xương thú và hay đường tuyến, cùng với mấy chục lá phù như vậy, gã cũng không cảm thấy có bao nhiêu lợi hại.

Nhưng lúc này nhìn đến vòng phòng hộ phát huy ra uy lực, biến thành bức tường nước tám mặt, bảo vệ Kiều Thụy ở giữa nam chính lại cảm thấy vòng phòng hộ này thật đúng là không đơn giản.
Dạ Phi Tuyết xem xét bốn phía một vòng quanh vòng phòng hộ, cũng không nghĩ ra được biện pháp nào.

Không thể không nói, vòng phòng hộ này bố trí thật hoàn mỹ, đem sức mạnh của trận pháp và phù văn dung hợp lại với nhau, hơn nữa còn không có góc chết.

Muốn bài trừ vòng phòng hộ này cũng không dễ dàng.

“Thế nào Phi Tuyết?” một kiếm tu đi tới hỏi.
“Yên tâm, ta có biện pháp!” Dạ Phi Tuyết đáp, rồi lấy ra một khối lệnh bài.
Đây là lệnh bài phòng thân gia gia đưa cho nàng trước khi tới Kim Vũ Quốc.

Trong lệnh bài có một đạo công kích của Kim Đan đại viên mãn.

Đạo công kích này uy lực cực lớn, muốn lấy đi bài trừ trận pháp chân chính không dễ dàng, nhưng nếu muốn phá vòng phòng hộ như vậy tất nhiên không cần tốn nhiều sức.
Nhìn thấy Dạ Phi Tuyết lấy ra lệnh bài, nam chính híp híp mắt, gã muốn dùng linh hồn lực bảo Kiều Thụy cẩn thận, lại phát hiện vòng phòng hộ của đối phương phòng thủ kiên cố, cả linh hồn lực cũng không thể tham nhập.
“Hai vị sư huynh thối lui một chút đi , để ta tới bài trừ trận pháp này!”
"Được." hai kiếm tu gật đầu, vội vàng lui về phía sau.
Đừng thấy tường phòng hộ màu lam này có thể ngăn cách tu sĩ bên ngoài thăm dò bên trong, nhưng người bên trong có thể nhìn bên ngoài đến rành mạch .
Kiều Thụy vừa thấy Dạ Phi Tuyết lấy ra một khối lệnh bài như vậy đã cảm giác được không tốt.

Y vội vàng kích hoạt mười hai lá Phòng Hộ phù dán trên người.
"Ầm…"
Mang theo thật lớn uy áp, một đạo công kích của Kim Đan đại viên mãn tựa như một con cự thú gào thét công kích về phía tường phòng hộ của Kiều Thụy.
“ẦM……” Tám căn xương thú trực tiếp bị đánh gãy hai căn, vòng phòng hộ bị đánh nát, Kiều Thụy đứng trong vòng phòng hộ trực tiếp bị xốc bay ra ngoài.
“A……” Kiều Thụy kinh hô một tiếng, cơ thể y bị hất văng ra ngoài.
“Kiều Thụy……” Lam Vũ Minh kêu lên một tiếng, thả người chạy qua đó, nhưng lại thấy một thân ảnh từ trên trời cao buông xuống, tiếp được Kiều Thụy trước một bước.

“Phụt……” Kiều Thụy mở miệng phun ra một ngụm máu to.

Y vốn tưởng rằng mình sẽ ngã thật mạnh ra đất, lại không nghĩ rằng mình lại ngã vào một cái ôm ấm áp.
Ngửi được hương vị quen thuộc trong lồng ngực nam nhân, Kiều Thụy kinh hỉ mà cong khóe miệng lên.

Y nghiêng đầu, bỗng nhìn thấy gương mặt tuấn tú của nam nhân đang âm trầm.
“Thiên Kỳ!” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy nhẹ gọi ra tiếng, trên mặt tràn đầy kinh hỉ.
“Ừ.” Liễu Thiên Kỳ nhàn nhạt nhìn người trong lồng ngực một cái, ánh mắt hắn sôi sục nhìn về phía bốn người khác ở đây.
Nhìn Lam Vũ Minh cách gần nhất, Liễu Thiên Kỳ cong cong khóe miệng.

“Lam sư huynh, nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi có thể rời đi!”
“Ta……” Nghe vậy, Lam Vũ Minh sờ sờ cái mũi.

Nghĩ thầm: Liễu Thiên Kỳ này sao lại đến trùng hợp như vậy? Vừa nãy không hề nhìn thấy thân ảnh đối phương, chẳng lẽ đối phương ẩn thân ư?
“Đúng vậy, ngươi không phải nói ngươi đi ngang qua sao? Vậy ngươi có thể đi rồi!” Nhìn nam chính, Dạ Phi Tuyết không khách khí mà nói.
Lam Vũ Minh này là kiếm tu, có gã ở chỗ này bó tay bó chân không tiện cho lắm! Lại nói, ba đấu ba và ba đấu hai tất nhiên là không giống nhau rồi.

Bớt đi Lam Vũ Minh, Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ sẽ càng dễ đối phó hơn.
“Được, ta đây cáo từ trước!” Nhìn thấy tư thế hai bên giương cung bạt kiếm, nam chính tự nhiên sẽ không ngốc đến tiếp tục ở lại vào vũng nước đục, nên gã nhìn thoáng qua Kiều Thụy bị thương rồi trực tiếp ngự kiếm rời đi.
Nhìn thấy nam chính rời đi, ánh mắt Liễu Thiên Kỳ trực tiếp dừng trên người Dạ Phi Tuyết.
“Dạ Phi Tuyết, ngươi đã một lần đánh lén Tiểu Thụy, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu! Không thể tưởng được, ngươi thế mà còn dám tới đây!” Nói đến đây, sắc mặt Liễu Thiên Kỳ xanh mét, đáy mắt tràn ngập tràn đầy sát ý.
“Liễu Thiên Kỳ, đừng nói thâm tình chậm rãi như vậy.

Nói đến cùng, ngươi còn không phải là vì Thủy Linh Châu trong tay Kiều Thụy sao? Hôm nay ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần các ngươi giao Thủy Linh Châu ra, chúng ta đây sẽ không làm khó các ngươi.

Mọi người đường ai nấy đi, ai cũng không can thiệp ai, ngươi thấy thế nào?” Liễu Thiên Kỳ xuất hiện làm Dạ Phi Tuyết cũng cảm giác được có chút không ổn.

Một mình Kiều Thụy còn dễ đối phó hơn một chút, nhưng lại thêm một Liễu Thiên Kỳ, vậy có thể khó đối phó rồi.
“Chẳng ra gì!” Nói rồi, thân hình Liễu Thiên Kỳ nhoáng lên, một con rồng nước từ sau lưng hắn bay lên không.
“Đi!” Liễu Thiên Kỳ quát to một tiếng, giơ lên năm lá linh phù, đánh về phía thủy long của mình.

Trên người thủy long giữa không trung lập tức mạ lên một tầng quang mang màu lam, theo đó, thủy long biến thành băng long, gào thét về phía Dạ Phi Tuyết.

“Phi Tuyết cẩn thận!” Hai kiếm tu quát to một tiếng, vội vàng tiến lên trợ giúp Dạ Phi Tuyết ngăn cản băng long công kích.
“Thương thế của đệ thế nào?” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, nhìn người trong lồng ngực, hắn nhẹ giọng hỏi, đáy mắt viết đầy lo lắng.
“Không sao, chỉ là bị chấn một chút!” Kiều Thụy lắc đầu bảo không sao.
Tuy công kích kia của đối phương rất bá đạo, nhưng có vòng phòng hộ ngăn cản lại một bộ phận công kích, lại có 12 lá Phòng Hộ phù chặn lại một bộ phận công kích, nên công kích có thể chân chính tổn thương đến Kiều Thụy thật ra cũng không nhiều.


Chỉ là một đạo công kích kia khí thế thật sự quá mạnh, nên y mới không có đường sống phản kích, trực tiếp bị xốc bay đi ra ngoài.
“Ở một bên chờ ta!” Liễu Thiên Kỳ nâng tay lên, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe miệng ái nhân, bảo Kiều Thụy lui sang một bên.
“Dạ.” Biết ái nhân không muốn để mình tham chiến, nên Kiều Thụy cũng không cậy mạnh.

Y mở túi dưỡng thú, thả tiểu hồ ly của mình ra.
“Kim Diễm, đi đối phó nữ nhân kia!” Nha đầu thúi đáng giận, thế mà đáng hận như vậy, lấy công kích cường đại đối phó với y.
“Tiểu tử thúi, rốt cuộc dùng đến ta rồi sao?” tiểu hồ ly bĩu môi, quay đầu chạy qua chỗ Dạ Phi Tuyết đang đứng một bên.
“Hừ!” Liếc thấy Kiều Thụy thế mà thả ra một con Hồng Hồ Ly còn nhỏ hơn con mèo tới đối phó mình, Dạ Phi Tuyết hừ lạnh một tiếng, trực tiếp tung ra một chồng linh phù đối phó hồ ly kia.
“Ầm……”
Tiếng nổ mạnh hết đợt này đến đợt khác, chờ đến tro bụi tan đi, Dạ Phi Tuyết kinh ngạc phát hiện, con hồ ly kia thế mà không thấy đâu nữa.
"Sao lại như vậy?" Nhìn thấy Hồng Hồ Ly không bị thương, cũng không có chết, mà là không thấy đâu, Dạ Phi Tuyết khiếp sợ không thôi.
“Nha đầu thúi!” Xuất hiện phía sau Dạ Phi Tuyết, thân thể Kim Diễm lập tức phóng to lên gấp năm lần, cao đến hơn một mét.

Bốn cái đuôi như lửa đỏ của nó công kích thẳng về phía Dạ Phi Tuyết.

Chợt thấy sau lưng một trận ác phong không tốt, Dạ Phi Tuyết vội vàng trốn tránh, xoay người vừa thấy bỗng khiếp sợ phát hiện, con hồ ly ban nãy chỉ lớn bằng bàn tay, giờ phút này đã cao bằng một người, lại còn có thêm bốn cái đuôi thô tráng mười phần.
“Ngươi….

ngươi là quái thú gì vậy?” Nhìn con hồ ly hình thù kỳ quái nọ, Dạ Phi Tuyết kinh hô ra tiếng.
Kim Diễm cười lạnh một tiếng, vung bốn cái đuôi quật mạnh về nha đầu kia.
“A……” Dạ Phi Tuyết chỉ là trốn chậm một chút thôi thì đã cảm giác được cánh tay nóng rát đau đớn.
Cúi đầu vừa nhìn, trên cánh tay bị rút ra một miệng máu lớn cỡ bàn tay, đang thấm máu ra ngoài .
"Hồ ly đáng chết!" Dạ Phi Tuyết quát to một tiếng, lại tung ra một phen linh phù đập về hướng Kim Diễm.
Một bên khác, hai kiếm tu đang đối phó với băng long của Liễu Thiên Kỳ.

Băng long này cũng không phải là thủy long, mỗi một mảnh vảy mỗi một cái râu, trảo, đuôi,...!trên người nó đều cứng rắn mà lại sắc bén, có thể trực tiếp đả thương địch thủ.

Hơn nữa bay tới bay lui rất không dễ bắt giữ.
Hai kiếm tu tuy đều là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng đối phó một băng long to lớn dài hơn ba mét cũng đánh cẩn thận đến mười hai phần.
Giữa hai bàn tay Liễu Thiên Kỳ, một thủy cầu trong suốt lóng lánh bắn ra từ đầu ngón tay hắn, lơ lửng trước mặt hắn.

Ssu mười cái cử động, mười thủy cầu liền xuất hiện.

Đôi tay vừa chuyển, linh phù trong lòng bàn tay Liễu Thiên Kỳ và mười thủy cầu nhỏ kia tự nhiên đã dung hợp thành một thủy cầu lớn.

Hắn đánh hai lá linh phù ra, lại chuyển động một cái, thủy cầu liền trực tiếp biến thành băng cầu.

Dùng phương pháp đồng dạng, Liễu Thiên Kỳ liên tiếp làm ra bốn quả băng cầu.
Thân thể Liễu Thiên Kỳ lơ lửng dựng lên, đem bốn băng cầu trong tay đánh thẳng về phía hai kiếm tu.
“A!”
Nhìn băng cầu từ trên trời giáng xuống, hai kiếm tu kinh hô ra tiếng, vội vàng huy kiếm đi trảm băng cầu bay qua tới.
“Đoàng, ầm ầm ầm……”
Bốn băng cầu liên tiếp nổ mạnh, đồng thời băng long được kíp nổ cũng cùng nhau nổ tung.

Tiếng nổ mạnh vang vọng tận trời, toàn bộ đại địa đều lay động theo suốt nửa ngày.
“Trương sư huynh! Đổng sư huynh!” Nghe được tiếng nổ mạnh, Dạ Phi Tuyết quay đầu nhìn lại, hai kiếm tu sớm đã bị Liễu Thiên Kỳ nổ chết kinh khủng.
“Liễu Thiên Kỳ, ngươi là thứ mặt thú tâm khốn kiếp!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ áo mũ chỉnh tề, Dạ Phi Tuyết hét lớn ra tiếng.
“Hừ, bất quá là hai kẻ theo đuổi Dạ đạo hữu chướng mắt mà thôi!” Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ lạnh lùng nhấc khóe miệng.

Khuôn mặt vốn nên nho nhã, giờ phút này lại vặn vẹo tựa ác ma từ địa ngục.
“Ngươi, ngươi……” Không sai, Dạ Phi Tuyết thật sự là chướng mắt hai kiếm tu kia, nhưng hai kiếm tu dù sao cũng là đồ đệ của phụ thân mình, dù sao cũng là sư huynh lớn lên cùng với mình mà!
“Kim Diễm, đừng chơi với ả nữa.

Trên người ả không có Hộ Thân phù.

Trực tiếp giết ả đi!” Nhìn tiểu hồ li, Liễu Thiên Kỳ lạnh giọng nói.
Nha đầu thúi nãy dám can đảm lặp đi lặp lại nhiều lần khi dễ Tiểu Thụy của hắn, tuyệt đối đáng chết.
“Hừ, ngươi thật đúng là tàn nhẫn nha!”
"Kẻ muốn giết chủ nhân ngươi, chẳng lẽ không nên chết sao?”
"Cái đó thì đúng!" Lời này Kim Diễm tán đồng.

Cho nên, trò chơi kết thúc.

Kim Diễm lăng không dựng lên, bốn cái đuôi trực tiếp đón gió dài hơn ba mét, tựa như dây đằng, trực tiếp quấn lên thân thể Dạ Phi Tuyết.
“A, ngươi! Cái con hồ ly thúi này!” Dạ Phi Tuyết lấy linh phù ra, còn định ra tay công kích, nhưng Kim Diễm lại không cho nàng cơ hội này, bốn cái đuôi toát ra ngọn lửa màu đỏ, trực tiếp đốt Dạ Phi Tuyết thành tro bụi.
Liễu Thiên Kỳ rút lấy nhẫn không gian của ba người, ôm Kim Diễm về, hắn lập tức mang theo Kiều Thụy rời khỏi đây.
“Thiên Kỳ, ăn một viên đan dược khôi phục linh lực đi!” Kiều Thụy lấy đan dược ra, vội vàng đút cho ái nhân.
Kiều Thụy biết, ái nhân vừa lên tới đã phóng đại chiêu, lại kíp nổ nhiều linh phù như vậy, nhất định đã tiêu hao rất nhiều linh lực.
“Ừ!” Liễu Thiên Kỳ hé miệng, nuốt đan dược vào.

“Đệ thì sao? Dùng đan dược chữa thương chưa?”
"Ưm, ta dùng rồi." Kiều Thụy gật đầu đáp..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi