MẠT THẾ CHI NGHỊCH TẬP PHÁO HÔI



Nhìn thấy bộ dáng hai người đề phòng như thế, Lam Vũ Minh rất tò mò.

Tâm nói: Gã cũng không có làm cái gì, sao hai người kia lại phòng bị gã như vậy?
“Tiểu Thụy, đừng nhìn đôi mắt hắn, lúc nói chuyện với hắn cũng đừng nhìn mắt hắn, bằng không, đệ sẽ trúng chú đấy!" Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, truyền âm cho Kiều Thụy.
"Ừm, ta biết rồi." Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ minh bạch.

"Ê, hai người các ngươi có tật xấu hả? Trước đó lấy con hồ ly xìu xìu ển ển nói là tín vật đính ước Liễu Thiên Kỳ đưa cho Kiều Thụy, lúc này lại lấy một cây dù nát, nói là tín vật đính ước Kiều Thụy đưa Liễu Thiên Kỳ.

Hai người sao thích đưa tín vật đính ước vậy?" Liễu Vũ nhìn hai người, khó chịu mà nói.
“Xí, ta chính là thích tặng cho vị hôn phu của ta, ngươi quản được sao?” Kiều Thụy khó chịu mà nhìn Liễu Vũ, trực tiếp đỉnh trở về.

Tâm nói: Liễu Vũ này thật là có tật xấu, chuyện gì cũng đi theo chen chân vào.
"Ngươi……”
“Ngũ tỷ, ta và Tiểu Thụy là vị hôn phu của nhau.

Chúng ta đưa tặng tín vật đính ước cho nhau là chuyện theo lý thường thôi.

Ngũ tỷ không thích hành vi chúng ta trao tín vật như vậy, chẳng lẽ là vì đang ghen ghét sao?" Liễu Thiên Kỳ lạnh lùng cong khóe miệng, tức chết người không đền mạng mà nói.
“Liễu Thiên Kỳ, ngươi nói bậy gì đó?” Nghe thấy câu này, Liễu Vũ bị chọc tức đến sắc mặt xanh mét.
“Xí, ghen ghét cũng vô dụng, đại tiểu thư điêu ngoa tùy hứng như ngươi, sẽ không có người nguyện ý cưới ngươi đâu!” Kiều Thụy liếc mắt nhìn Liễu Vũ bị chọc tức không nhẹ một cái, lạnh lạnh mà nói.
“Ha ha ha ha……” Nghe vậy, Vu Thanh U thật không cho mặt mũi bật cười.
“Kiều Thụy, tên hỗn đản này, ta xé rách miệng ngươi!” Liễu Vũ thẹn quá thành giận, định động tay với Kiều Thụy, lại bị Liễu Ti ngăn cản lại.
“Ngũ muội, ngươi làm gì?” Giữ chặt cánh tay Liễu Vũ, Liễu Ti quát to một tiếng.
“Tứ tỷ, ngươi đừng động, hôm nay ta không đánh chết hắn không được! Tên hỗn đản này, cái thứ bất nam bất nữ!” trước đó bị Tam thúc đuổi ra ngoài, trong lòng Liễu Vũ đã có lửa giận, cỗ lửa giận này còn đang lo không có chỗ phát kia kìa! Phu phu tiểu phế vật còn đưa tới cửa.
“Đánh chết ta, khẩu khí thật lớn nhỉ.


Ngươi có thể đánh thắng ta à?” Kiều Thụy khinh thường mà bĩu môi, hơi thiếu hứng thú mà nói.

Chỉ bằng Liễu Vũ khoa chân múa tay, còn muốn đánh chết y, thật là khoác lác không chuẩn bị bản thảo.
“Ta……” Bị Kiều Thụy vừa nói thế, khí thế của Liễu Vũ lập tức thấp đi một mảng lớn.

Trước kia lúc Kiều Thụy luyện khí tầng bảy, nàng cũng không phải đối thủ, huống chi hiện tại đối phương đã Luyện Khí tầng chín?
“Ngũ muội, đừng hồ nháo, ngươi không phải đối thủ của Tiểu Thụy.

Nói nữa, mọi người đều là người một nhà, ở trên đường cái đánh nhau, ngươi cũng không sợ người khác chê cười?” Liễu Ti vội vàng đưa cho muội muội một bậc thang.
“Cái gì người một nhà, không phải người một nhà gì nữa.

Tam thúc cũng cắt đứt quan hệ với chúng ta rồi, chúng ta chẳng quan hệ gì với bọn họ cả!" Nói đến chuyện này, hốc mắt Liễu Vũ phiếm hồng.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì không cần các nàng nữa chứ?
“Nếu chúng ta không có quan hệ gì, vậy ta có mua tín vật đính ước cho Thiên Kỳ hay không càng không liên quan đến ngươi, ngươi hà tất ở đây bắt chó đi cày xen vào việc người khác chứ?” Lời này Kiều Thụy nói theo lý thường.
“Kiều Thụy, ngươi……” Trừng mắt Kiều Thụy, Liễu Vũ bị chọc tức ngứa răng.
“Được rồi, đừng ôn ào.

Thất đệ và Tiểu Thụy muốn đưa tín vật đính ước hay không, vốn dĩ cũng không quan hệ.” Liễu Ti trừng mắt muội muội, trong lòng buồn bực một trận.

Tâm nói: Tiểu Vũ này, một chút đầu óc cũng không có, chỉ biết xúc động, tính tình y như phụ thân vậy.
“Đi thôi!” Liễu Thiên Kỳ kéo Kiều Thụy một phen, ý bảo rời đi.
“Hai vị đạo hữu, vậy cây dù……” Lam Vũ Minh ngăn hai người lại, nhẹ giọng hỏi một câu.
“Lỗ tai ngươi có vấn đề à, ta nói không bán là không bán!” Lam Vũ Minh cao hơn Kiều Thụy nửa cái đầu.

Cho nên lúc này đây Kiều Thụy nói chuyện không có nhìn mặt đối phương, trực tiếp là nhìn cổ đối phương mà nói.
“Ta……” Đối mặt Kiều Thụy hung dữ, Lam Vũ Minh há miệng thở dốc, lại cũng không tiện nói chuyện khác.
“Lam sư huynh, ngươi là sư huynh học viện Thánh Đô, thân phận tôn quý.

Thỉnh ngươi tự trọng!” Liễu Thiên Kỳ đề phòng mà nhìn chằm chằm đối phương, không khách khí mà nói.
“Liễu đạo hữu, ta chỉ là cảm thấy cây dù kia thực đặc biệt mà thôi, nếu các ngươi không muốn bán, ta chính mình cũng sẽ không làm khó người khác.

Ngươi cần gì phải có địch ý sâu như vậy với ta chứ?” Nói thật, Lam Vũ Minh thật sự không rõ, vì sao Liễu Thiên Kỳ này luôn dùng ánh mắt đề phòng mà lại cừu thị với mình.

Mình tựa hồ không làm chuyện gì xúc phạm đến đối phương mà?
“Lam sư huynh là một người nam tử, nhìn chằm chằm một song nhi như vậy nửa ngày, chẳng lẽ là một chuyện lễ phép hay sao?”
“Này……” Nghe được lời này của Liễu Thiên Kỳ, Lam Vũ Minh có chút không lời gì để nói.
Nữ nhân và song nhi giống nhau, nếu đi trên đường cái mà nam nhân nhìn chằm chằm một nữ nhân, hoặc là nhìn chằm chằm một song nhi, đều sẽ bị coi là khinh nhờn.

Thật là một loại hành vi rất không lễ phép.
"Với lại, Lam sư huynh dưới tình huống biết rõ Tiểu Thụy có vị hôn phu, còn nhìn chằm chằm y, vậy thì không chỉ là không lễ phép, mà còn là khiêu khích vị hôn phu là ta đây!" nhìn đôi mắt nam chính, Liễu Thiên Kỳ từng câu từng chữ nói vô cùng nghiêm túc.
“Không, Liễu đạo hữu ngươi hiểu lầm.

Ta đối với ngươi vị hôn thê của ngươi cũng không có ý khác, lúc đó ta chỉ nhìn cây dù kia, cũng không phải nhìn hôn thê của ngươi.

Ta chỉ là.…”
“Ta cũng hy vọng là hiểu lầm, lần sau không gặp!” Nói xong, Liễu Thiên Kỳ lôi kéo tay Kiều Thụy, cất bước rời đi ngay.
“Này……” Nhìn bóng dáng hai người nổi giận đùng đùng rời đi, Lam Vũ Minh có một loại cảm giác nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“Ha ha ha ha, ta nói chứ sư huynh, ngươi đây là không không mà lại nhiều thêm một tình địch nha!” Nhìn Lam Vũ Minh, Vu Thanh U buồn cười mà nói.
“Ta...!ta thật không có nhìn song nhi kia mà.

Ta chỉ là……”
“Đừng giải thích, người ta cũng đi rồi.


Ta thấy Liễu đạo hữu chính là giận không nhẹ đâu.”
“Chuyện này……” Nghe được Vu Thanh U nói, Lam Vũ Minh càng thêm buồn bực.
“Lam sư huynh yên tâm, lần sau gặp lại, ta sẽ giải thích rõ ràng với Thất đệ.” Nhìn nam chính vẻ mặt buồn bực, nữ chính vội vàng săn sóc ôm nhiệm vụ giải thích.
“Đúng vậy, Lam sư huynh không cần chú ý.

Hai người Thất đệ ta và Tiểu Thụy cảm tình rất tốt.

Nhìn thấy có nam tử nhìn Tiểu Thụy, Thất đệ hắn khó tránh khỏi sẽ ghen.

Chờ thêm một đoạn thời gian, hắn bình tĩnh lại, ta lại đi nói chuyện với hắn, hắn sẽ không hiểu lầm ngươi nữa.” Nhìn nam tử, Liễu Ti cũng vội vàng góp lời.
“Xí, Liễu Thiên Kỳ đúng là lòng dạ hẹp hòi, chỉ bằng Kiều Thụy như vậy, ăn cơm giống như quỷ chết đói, đánh nhau thì như con cọp cái.

Gia hỏa này thô lỗ, thô tục, bủn xỉn, hung hãn, lại còn quê mùa, cũng chỉ có mắt hắn có tật mới nhìn trúng, người khác ai nhìn trúng chứ?" Nói đến Kiều Thụy, Liễu Vũ mang vẻ mặt ghét bỏ.
“Cũng không phải nha.

Ta thấy lớn lên khá xinh đẹp, hơn nữa đã là Luyện Khí tầng chín.

Thực lực cũng không tồi a! Nói không chừng sư huynh ta sẽ coi trọng thì sao?” Vu Thanh U trêu chọc, nhìn về phía Lam Vũ Minh.
“Ngươi nói bậy gì đó? Ta đã thích song nhi bao giờ đâu?" Lam Vũ Minh trừng mắt nhìn đối phương một cái, mang vẻ mặt bất đắc dĩ mà nói.
So ra, song nhi - cái loại nam nhân cứng như đá này, gã là càng thích tiểu nữ nhân nhuyễn ngọc ôn hương hơn!
“Ha ha ha, dù sao ngươi thích hay không đều không quan trọng, vị hôn phu của người ta đã đem liệt ngươi vào tình địch số một rồi.

Hầy, nam nhân lớn lên tốt quá cũng là tội lỗi nha!” Nói đến đây, Vu Thanh U khẽ thở dài một tiếng.

Nghe vậy, ba vị cô nương đều cười.
Về đến nhà, Liễu Thiên Kỳ trả cây dù nát kia cho Kiều Thụy.
“Nguy hiểm thật ấy! May mắn huynh phản ứng nhanh, thu hồi dù lại kịp.

Bằng không bảo bối này có thể rơi vào tay tên khốn kia rồi!" ngẫm lại Lam Vũ Minh kia, Kiều Thụy đã hận đến ngứa răng.
“Tiểu Thụy, người này quá nguy hiểm, về sau, nếu một mình đệ gặp được hắn, nhất định phải cẩn thận hơn gấp bội!" Liễu Thiên Kỳ nắm tay ái nhân, không yên tâm mà nhắc nhở.
"Ưm, ta biết! Ta sẽ cẩn thận!” Nói rồi, Kiều Thụy nhét dù lại cho Liễu Thiên Kỳ.
“Làm sao vậy?”
"Cây dù này là một bảo bối tốt, đặt ở chỗ huynh đi.

Đừng để ta không lưu ý, lại bị tên khốn kia lừa đi!"
Nghe được Kiều Thụy nói như vậy, Liễu Thiên Kỳ gật đầu.

“Được, vậy đặt ở chỗ ta trước, lúc đệ dùng thì ta lại đưa cho đệ."
"Ưm."
"Tiểu Thụy, bốn ngày nữa chúng ta phải tham gia khảo hạch học viện Thánh Đô.

Mấy ngày này chúng ta không cần ra cửa, ở nhà luyện hóa bình Bổ Hồn Thủy kia đi! Tránh cho gặp phải bọn họ." nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ có chút lo lắng.
"Được, không ra ngoài!" Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.

“Tiểu Thụy, buổi tối cho ta mượn tiểu hồ ly chơi chơi được không?” Ôm bả vai Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ cười thương lượng với đối phương.
"Huynh muốn ôm nó ngủ sao?" Kiều Thụy nhìn Liễu Thiên Kỳ, nhăn cái mũi hỏi.
Theo Kiều Thụy biết, rất nhiều thiên kim tiểu thư đều có thói quen đem thú sủng đặt trong ổ chăn ôm ngủ, chẳng lẽ Thiên Kỳ cũng có loại cổ quái này ư?
Nhìn bộ dáng ái nhân ghen không được tự nhiên kia, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà cười.
“Sao có thể? Giường ta chỉ có đệ có thể ngủ thôi, ta chỉ là muốn tâm sự với nó một chút."
"Vậy hả, như vậy...!thì… cho huynh nè!" nghe Liễu Thiên Kỳ trả lời, Kiều Thụy mới đưa túi dưỡng thú cho đối phương.
Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, hôn một cái lên mặt y.


"Mấy ngày nay, mỗi người chúng ta tự chuẩn bị một chút.

Chờ chúng ta thi vào được học viện Thánh Đô, ta lại sủng đệ!"
"Biết rồi.

Huynh… huynh mau trở về phòng đi!" Nghe nam nhân nói vậy, mặt Kiều Thụy đỏ bừng.
“Ha ha ha ha!” Liễu Thiên Kỳ cười nhẹ, lại sờ soạng một phen trên eo Kiều Thụy mới rời đi.
Nhìn bóng dáng nam nhân rời đi, Kiều Thụy hờn dỗi mà trừng mắt nhìn đối phương một cái, bên khóe miệng treo nụ cười đầy ngọt ngào.

Phòng Liễu Thiên Kỳ.
Liễu Thiên Kỳ lấy Kim Văn Linh Hồ ra đặt trên bàn.
“Tiểu tử, ngươi đem bổn tọa ra là muốn gì đây?”
“Hừ, ngươi đừng nghĩ quá nhiều, ta không cần hồ ly làm ấm giường.

Đây, ngươi xem đây là cái gì?” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ từ nhẫn không gian lấy ra một viên đan dược chữa thương cấp ba.
“Đan dược trị liệu nội thương?” Liếc thấy đan dược trong tay Liễu Thiên Kỳ, ánh mắt tiểu hồ ly sáng lên.
Mấy ngày nay, có Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đều bôi thuốc cho y*, ngoại thương của y đã tốt gần hết.

Nhưng nội thương vẫn không có khởi sắc như cũ.

Nếu có đan dược này, không chừng có thể chuyển biến tốt đẹp.
(*tiểu hồ ly này là linh hồ, có thể biến thành người, còn là nam, nên tui để xưng hô "y" thay vì "nó" như trước nha)
"Viên này chính là đan dược cấp ba, ta tiêu hết 5000 linh thạch kia kìa." nói đến chuyện này Liễu Thiên Kỳ đau cả mặt.
“Tiểu tử, ta chính là thú sủng của bạn lữ ngươi, nếu thương thế ta tốt, sau này nhất định sẽ bảo vệ tiểu tử thúi thật tốt!"
“Muốn đan dược à? Trả lời ta một vấn đề!”
"Vấn đề gì?"
"Làm sao phá được khí vận một người? Làm người kia đen đủi.”
“Cái này khó mà nói được, vậy phải xem là người nào.

Nếu là người khí vận bình thường, phá vận rất dễ dàng, nếu không bình thường thì không dễ gì."
"Lam Vũ Minh hôm nay nhìn trên phố đấy.

Ngươi cảm thấy vận thế hắn như thế nào?"
"Người kia chính là vận may nghịch thiên đó! Chẳng lẽ, ngươi muốn phá vận thế của hắn hay sao?”
“Đúng vậy, chính là hắn!”
“Cái này chỉ sợ không quá dễ dàng đâu! Người này khí vận quá nghịch thiên!”
“Không dễ dàng, không phải là không có khả năng, đúng chứ?” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ quơ quơ đan dược trong tay.
“Đúng vậy, có thể phá, ngươi chỉ cần làm người bên cạnh hắn đều xui xẻo, như vậy khí vận hắn cũng rất nhanh kém hơn.

Nhưng người bên cạnh này cần phải là bạn lữ, nhi tử, hoặc là cha mẹ, chí thân như vậy mới được!”
“Ừm, ta đã hiểu!” Chính là muốn phá khí vận nam chính, trước hết cần phá năm nữ chính mới được!
"Đưa đan dược đây!"
“Ha ha ha, cho nè!” Nhìn tiểu hồ ly đang bất mãn, Liễu Thiên Kỳ đưa đan dược qua.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi