MẠT THẾ CHI Ở BÊN CẠNH EM

Edit: Shuri (tội lỗi quá chời ơi  (,,•﹏•,,))

Beta: Sâu

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thu mơ mơ màng màng chui đầu ra khỏi ổ chăn, nhìn tia sáng lộ ra qua khe rèm cửa, nghi hoặc chớp chớp mắt, cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Diệp Cẩn nằm bên cạnh, một lần nữa kéo cậu vào lòng, tay phải vòng qua thắt lưng Diệp Thu siết nhẹ, “Còn sớm, ngủ tiếp đi.” Giọng nói thường ngày thanh lãnh, nay vì mới tỉnh giấc mà có chút khàn khàn.

Diệp Thu tối hôm qua “mệt nhọc” đến khuya nghe vậy gật gật đầu, thoải mái hưởng thụ phục vụ của Diệp Cẩn, nhanh chóng một lần nữa chìm vào mộng đẹp.

Nhiều tiếng sau.

“Ca ca!” Diệp Thu bật dậy, kinh ngạc nhìn cửa sổ.

Diệp Cẩn nhíu nhíu mày, ngồi dậy lấy chăn bọc thân thể trơn bóng của cậu, “Làm sao vậy?”

Diệp Thu quay đầu, mắt trừng lớn: “Hết mưa rồi?!”

Bước xuống giường đến bên cửa sổ, Diệp Cẩn nhấc rèm nhìn ra bên ngoài, quả nhiên phát hiện, trời ngừng mưa.

Trong mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa, Diệp Cẩn buông tay, xoay người, “Hết mưa rồi.”

Vui vẻ nhảy lên, Diệp Thu nhanh chóng mặc quần áo, chạy đến bên người hắn, kéo rộng rèm cửa.

“Rốt cuộc cũng ngừng mưa!” Hưng phấn nhìn ra ngoài, Diệp Thu thật sự vui vẻ, ngày nào cũng mưa quả thực phiền muốn chết.

Im lặng nhíu nhíu mi, Diệp Cẩn nâng tay ôm vai cậu, “Đi rửa mặt đi, hôm nay còn phải lên núi.”

Gật đầu, tầm mắt Diệp Thu lơ đãng lướt qua xương quai xanh của Diệp Cẩn, bất động thanh sắc cong môi, xoay người ra khỏi phòng.

Ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời trên không, Diệp Cẩn nhếch môi, sờ sờ cằm.

Vì muốn lên núi, mọi người đều dậy rất sớm, phát hiện trời ngừng mưa thì thật cao hứng, dù sao mưa nhiều ngày như vậy cũng thật khiến người ta khó chịu.

Vốn còn vì lý do thời tiết nên Dụ Tiểu Ngư và Vương Thẩm không tính lên núi, nhưng hiện tại, Diệp Thu vung tay, cả nhà cùng ra trận!

Dụ Tiểu Ngư vui ngất trời, hí ha hí hửng chạy theo Vương Thẩm, phụ giúp chuẩn bị mọi thứ để cùng lên núi.

Mặc quần áo rộng rãi, chắc chắn, cùng giày đi núi, mỗi người đều tự mang ba lô đựng nước và lương khô, còn có bông băng thuốc đỏ, la bàn, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Diệp Thu cẩn thận lau chùi sạch sẽ cây nỏ của mình, lần này lên núi săn thú, bọn họ không tính dùng súng, nhưng vẫn mang theo, nếu không cần thiết thì không cần sử dụng, dù sao thôn dân vẫn còn chút e ngại đối với súng ống.

Vẫn không nên làm chuyện khiến người kiêng kỵ.

Buổi sáng lúc hơn năm giờ năm mươi, nhóm Diệp Thu đến chỗ tập hợp, nơi đó đã có không ít người, trong tay đều có vũ khí, tốp năm tốp ba trò chuyện, trên mặt mỗi người đều mang theo ý cười.

Diệp Thu nghe ngóng vài câu, không ngoài dự đoán, hầu như mỗi người đều nói hết mưa rồi, có thể tiếp tục thu thập này nọ.

Ngẩng đầu nhìn trời, bởi vì còn khá sớm, mặt trời vẫn chưa ló dạng, nhưng chỉ cần nhìn rạng đông phía chân trời, cũng có thể đoán được thời tiết hôm nay sẽ rất tốt.

Khoanh tay đứng ở ven đường, Diệp Thu thích thú tựa lên người Diệp Cẩn, hưởng thụ không khí tươi mát sau cơn mưa.

Vương Xuân Hoa từ xa đã có thể nhìn đến cậu trai mà ngày hôm qua bà coi trọng, vui tươi hớn khều con gái “Con gái, má nói rồi đó, hôm nay lên núi nhất định phải nắm chắc cơ hội!”

Vương Song cau mày liếc nhìn về phía người kia, trong lòng thẹn thùng lại thấp thỏm: “Má! Chẳng phải người ta đã nói rồi sao? Người ta không tính chuyện kết hôn!”

Vương Xuân Hoa không tán thành trừng mắt con gái mình một cái: “Con thì biết cái gì? Đàn ông toàn như vậy! Ngoài miệng thì nói thật dễ nghe, nhưng trong lòng thì thích muốn chết!”

“Hơn nữa, chẳng phải cậu ta còn chưa kết hôn đó sao? Vậy là con còn có cơ hội! Bộ dáng con cũng không kém, nói không chừng người ta cũng để ý con thì sao? Như vậy thì về sau con liền có nơi nương tựa rồi!”

Vương Song cắn môi, nội tâm giãy dụa: “Nhưng…”

Vương Xuân Hoa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cắt ngang: “Nhưng cái gì mà nhưng! Người ta không chủ động, chẳng lẽ con không biết tự chủ động? Cơ hội là dành cho người có chuẩn bị mà đến!”

Vỗ vỗ tay nàng, Vương Xuân Hoa đắc ý, cảm khái: “Con thật không giống má, nhớ năm đó cha con cũng không đồng ý. Cuối cùng cũng không thể thoát khỏi tay của má đấy thôi!”

Diệp Thu thu hồi tinh thần lực, cong lên nụ cười trào phúng, ánh mắt chợt lóe, đột nhiên nắm lấy tay Diệp Cẩn.

Đang nói chuyện cùng Diệp Đông, Diệp Cẩn dừng lại, cúi nhìn bàn tay đang nắm, yên lặng giật giật ngón tay, nhanh chóng cầm chặt tay Diệp Thu.

“Ca ca.” Diệp Thu tới gần tai Diệp Cẩn, đè thấp giọng nói.

“Sao vậy?” Diệp Cẩn liếc nhìn Diệp Đông, Diệp Đông thức thời hiểu ý, lập tức xoay người, không nhìn hai người.

Hô hấp mỏng manh gần bên cổ, Diệp Cẩn giật giật, chờ Diệp Thu mở miệng.

Diệp Thu gợi lên nụ cười xấu xa, liếm liếm vành tai gần trong gang tấc.

Hơi kinh ngạc mở to hai mắt, hô hấp Diệp Cẩn tạm dừng, thân trên hơi hơi ngửa ra sau, nhìn Diệp Thu.

Cười hắc hắc, Diệp Thu nhướn mày khiêu khích, đầu lưỡi chậm rãi liếm khóe môi.

Ánh mắt tối lại, bàn tay phải dùng sức, Diệp Cẩn kéo Diệp Thu không chút phòng bị ngã vào lòng hắn.

“Em ở đây, quyến rũ anh?” Hai mắt nheo lại đầy nguy hiểm, cánh môi Diệp Cẩn chạm lên vành tai cậu, thanh âm trầm thấp.

“Là…ahh…” không đợi Diệp Cẩn phản ứng, Diệp Thu nhếch môi, cắn mạnh lên cổ hắn một cái, lưu lại dấu răng hồng hồng.

Nhanh chóng giãy khỏi vòng tay hắn, Diệp Thu nhướn mi khiêu khích, tỏ ra vừa lòng với hành động của chính mình.

Nâng tay sờ sờ cổ, ánh mắt Diệp Cẩn chợt lóe, nhếch môi đầy ẩn ý.

Diệp Thu hếch hếch mũi, vẩu môi, khoanh tay nhìn hai mẹ con cách đó không xa, ý cười trên khóe mắt.

Trưởng thôn thấy thời gian không sai biệt lắm, cũng không muốn tiếp tục trì hoãn, trực tiếp đứng lên tảng đá ven đường, nói: “Hôm nay vừa lúc dừng mưa, quả là ông trời phù hộ! Người tới cũng đông đủ, chúng ta cùng nhau lên núi!”

Những người có mặt đều không có ý kiến gì, người đi được đều đến cả đây, những người không đến một là không muốn đi hai là không rảnh, bọn họ lên núi càng sớm càng tốt, ngày đẹp trời, trong nhà còn có rất nhiều đồ vật có thể mang ra phơi nắng, cũng có thể sửa sang lại vài thứ.

Thấy không có ai có ý kiến gì, Trưởng thôn không tiếp tục chần chờ, dắt mọi người vào núi.

Bởi vì trước kia làm tốt phòng hộ, hiện tại cánh rừng này vẫn còn nguyên vẹn, ngoại trừ cây trồng bên ngoài, bên trong đều là đại thụ tự nhiên cao vút.

Một đội đi trước tạo ra một lối đi hướng rừng phòng hộ, mọi người đi sâu vào bên trong rừng rậm, thập phần khó khăn.

Dù sao trải qua một trận mưa dài như vậy, một số chỗ trong rừng rất lầy lội, trơn nhão, nếu không chú ý thì khả năng trượt té rất cao.

Người nhà Diệp gia đều sáng suốt chuẩn bị chu đáo, chất liệu trang phục tốt, có thể chịu được bụi gai kéo cắt, giày cũng không sợ bị ướt gây khó chịu.

Diệp Thu đi theo phía sau Diệp Cẩn, có chút mới mẻ hết nhìn đông lại nhìn tây, những hoạt động như thế này cậu còn chưa từng được tham gia đâu! Hơn nữa cảnh sắc nơi này cũng rất tốt.

Cho dù là ở trong rừng rậm, Diệp Cẩn cũng không có một chút chật vật nào, giống như chậm rãi dạo chơi bình thường, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Diệp Thu một cái.

Mất một lúc lâu mà vẫn không đi được bao xa, nguyên nhân là do đông người, bọn họ liền quyết định chia làm ba đội, phân công nhau làm việc.

Cùng phân vào nhóm Diệp gia có tám người, bốn nam ba nữ, trong đó có mẹ con Vương Xuân Hoa.

Trong bốn người kia có một chú trung niên nhiều kinh nghiệm, tên là Vương Đức Đào, là cùng thế hệ với Vương thúc, chẳng qua là rất lâu rồi không có qua lại.

Vương thúc tươi cười tiến lên cùng họ thảo luận phương hướng phụ trách của mỗi người, Diệp Cẩn sờ sờ đầu Diệp Thu, xoay người đến một bên gốc cây, ngồi xổm xuống xem xét dấu vết động vật lưu lại.

Mưa không biết dừng từ khi nào, trong một đêm các loại nấm đều lục đục trồi lên, đầu nấm dạng xòe ô, ở trong gió nhẹ nhàng lắc lư, thập phần đáng yêu.

Diệp Thu nắm lấy bàn tay nho nhỏ của Dụ Tiểu Ngư, kéo đến gần một phiến nấm, ngồi xuống, xoa xoa đầu bé, “Tiểu Ngư, chúng ta cùng hái nấm mang về được không? Có thể làm được rất nhiều món ngon!”

Dụ Tiểu Ngư ngoan ngoãn gật đầu, hỏi: “Có thể làm thành món gì ạ?”

“Uhm…” Diệp Thu nghĩ nghĩ: “Gà con chưng nấm, canh nấm…rất nhiều rất nhiều? Tiểu Ngư có muốn ăn không?”

“Ca ca có muốn ăn không?” Dụ Tiểu Ngư quay đầu, nhìn Diệp Thu.

Cười nhéo nhéo mặt bé, Diệp Thu thẳng thắn: “Có! Ca ca rất muốn ăn!”

Dụ Tiểu Ngư nghiêm trang gật gật đầu, ý cười tràn đầy trong mắt, “Ca ca muốn ăn, vậy chúng ta đi hái đi!”

Được bé con cổ vũ, tâm tình liền vui vẻ, Diệp Thu lấy từ ba lô một cái túi to, ngồi xổm xuống bắt đầu hái nấm.

Có một số loại nấm có độc, Diệp Thu cũng không dám để bé con đi hái, chỉ bảo bé ở một bên cầm túi, cậu tự làm.

Dụ Tiểu Ngư vốn cảm thấy rất hứng thú với những cây nấm có màu sắc sặc sỡ, nhưng phải thất vọng rồi, bởi vì Diệp Thu ca ca nói những cây nấm càng xinh đẹp thì càng không thể ăn.

Dụ Tiểu Ngư khẽ thở dài một cái, nhưng thật sự là rất xinh đẹp nha…

Không đến một chốc, Diệp Thu đã hái được hơn phân nửa túi nấm, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Vương thúc thương lượng gần xong, Diệp Thu cũng không tiếp tục, đứng dậy dắt Dụ Tiểu Ngư đi về.

Vương Xuân Hoa dùng sức nháy mắt với Vương Song, mắt cũng muốn trừng ra ngoài, trong lòng thầm hận con gái không biết chủ động.

Mặt Vương Song đỏ đến muốn ngất xỉu, nhìn Diệp Cẩn cách đó không xa, ngượng ngùng không chịu nổi, nhưng những lời của mẹ cô lúc nãy quả thật rất dụ hoặc, lại thập phần tin tưởng đối với nhan sắc của mình, miễn cưỡng đè lại xấu hổ trong lòng, cúi đầu đi về phía Diệp Cẩn.

Diệp Cẩn nhíu mày nhìn nữ nhân trước mặt, không hiểu vì sao cô ta gọi hắn đến rồi lại bỗng nhiên không nói lời nào, cứ cúi gằm như vậy không biết làm gì.

Tim Vương Song đập như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, người này quả thật đẹp trai, so với ngôi sao mà nàng thấy trên TV còn xinh đẹp soái khí hơn, một người như vậy, có thể để ý nàng thật sao?

Diệp Thu nắm tay Dụ Tiểu Ngư lơ đãng đi đến, liền nhìn thấy một màn này, cảm giác lãnh địa bị xâm phạm nhất thời trào lên với não, nhíu chặt mày.

Cô ta muốn làm cái gì? Bộ dạng ngượng ngùng chịu không nổi là muốn diễn gì đây?!

Híp híp ánh mắt đầy nguy hiểm, Diệp Thu đưa túi nấm cho Dụ Tiểu Ngư, “Tiểu Ngư, em đến chỗ ca ca em trước đi, anh đi tìm Diệp Cẩn ca ca có chút việc.”

Tiểu Ngư nghi hoặc nhìn nụ cười quỷ dị của Diệp Thu, ngoan ngoãn gật đầu, mang theo túi nấm đến chỗ ca ca nhà mình.

Diệp Thu ca ca tươi cười thật kinh khủng, mình tốt nhất nên mau mau tránh đi! Ca ca nói Diệp Thu ca ca là bà xã của Diệp Cẩn ca ca, bà xã mà sinh khí thì thật khủng khiếp…

Diệp Thu siết siết ngón tay, cười hắc hắc, đi tới phía Diệp Cẩn.

Nội nhân có “khó”, thân là chống sao có thể không ra mặt?

Xa xa, Diệp Cẩn liền cảm thấy có điều gì đó không ổn, híp híp mắt, ngẩng đầu liền nhìn thấy Diệp Thu đang đi về phía mình.

Tầm mắt đảo qua nữ nhân trước mặt, Diệp Cẩn cố gắng bỏ qua cảm giác không ổn trong lòng.

“Bà xã!” Diệp Thu đi đến, một tay ôm lấy vòng eo gầy gò của Diệp Cẩn, hôn lên má hắn, cười đầy thâm ý: “Bà xã, sao lại đứng một mình ở chỗ này, đêm qua là anh không đúng, làm quá mức, thắt lưng còn đau không?”

Diệp Cẩn mạnh nhướn mi, tầm mắt lướt qua gương mặt dại ra như bị sét đánh của nữ nhân kia, chống lại ánh mắt mang ý cười của Diệp Thu, cười đến cao thâm khó dò.

Bà xã?

À.

Tác giả có chuyện muốn nói: PS:

Ký gặp quân tử, vân hồ không vui ném một cái địa lôi ném mạnh thời gian:2014-11-22 23:27:43

Phúc oa Hoan Hoan ném một cái địa lôi ném mạnh thời gian:2014-11-22 23:11:11

Cám ơn thân ái đát ~~~ thân một cái ~(づ ̄3 ̄)づ

Tiểu kịch trường thứ sáu phát:

Diệp Tiểu Cẩn: ngươi là ở quyến rũ ta?

Diệp Tiểu Thu:… Mao a!

Diệp Tiểu Cẩn: ta trên cổ là chuyện gì xảy ra?

Diệp Tiểu Thu:… Không tạo ai!

Diệp Tiểu Cẩn:…

Diệp Tiểu Thu: O(≧ khẩu ≦)O a a a buông ra ta!

Lấy xuống hà cua một vạn tự…

Xuẩn tác giả làm bài tập đi điểu ~ thân nhóm không cần khách khí não bổ đi yêu yêu đát ~~~【 não bổ có thịt ăn nga O(∩_∩)O ha ha ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi