MẠT THẾ CHI Ở BÊN CẠNH EM

"Ca, chúng ta đi làm quen với đội trưởng đi!"

Sau đó, Lôi Thiến đẩy Lôi Quân, trong mắt lộ ra quang.

Làm quen rồi thì nàng mới dễ dàng hành động nha!

Lôi Quân đối với Diệp Cẩn cũng rất là tò mò, nghe vậy gật gật đầu, nhìn về phía Diệp Cẩn cách đó không xa đang đứng dậy hướng Diệp Thu vươn tay.

Người nọ trước đó hắn không có nghe nói qua, lần này bạch tướng quân trực tiếp chỉ định hắn làm đội trưởng, chứng minh hắn khẳng định có chỗ gì hơn người đi?

Cũng không biết là dị năng gì......

Cho mọi người thời gian tự do nhận thức nhau, Bạch Phi Lã Vọng buông cần, tầm mắt bất động thanh sắc mà đảo qua mọi người.

Quả nhiên giống như hắn đã đoán trước, tất cả mọi người đều dựa theo phân tổ mà làm quen.

"Ngươi hảo, ta là Lôi Quân." Nam nhân cao lớn đi đến trước mặt, Diệp Thu ngửa đầu nhìn hắn, lại nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Cẩn.

Trước đó còn không cảm thấy, đột nhiên so sánh, Diệp Thu lúc này mới phát hiện nguyên lai ca ca nhà mình cao như vậy?!

Chớp chớp mắt, Diệp Thu lại trái phải quay đầu tỉ mỉ mà so sánh một phen, phát hiện thật sự không phải ảo giác của mình!

Diệp Cẩn khi nào cao như vậy?!

Linh quang chợt lóe, Diệp Thu bất động thanh sắc mà lui ra phía sau nửa bước, lặng lẽ tầm mắt hạ xuống, nhìn về phía hai chân Diệp Cẩn.

Gót giày không cao a......

Diệp Thu khơi mào một bên lông mày, ấn đường hơi nhíu, nguyên lai là thật sự cao như vậy!

Lặng lẽ hơi nhón chân, Diệp Thu nhấp môi, tại sao mình thì không cao?

Di truyền cũng nhìn người?

Cao thâm khó đoán mà hướng tầm mắt quét hắn liếc mắt một cái, Diệp Cẩn khóe môi khẽ nhúc nhích, trong mắt ý cười chợt lóe qua.

Bị nhìn lướt tới, Diệp Thu lập tức thành thật, đứng thẳng thân thể nhìn về phía hai người trước mặt.

"Ta là Diệp Cẩn, ngươi hảo." Diệp Cẩn vươn tay, cùng Lôi Quân ngắn ngủi nắm tay.

"Ngươi thì sao?" Lôi Quân đem bàn tay hướng đến Diệp Thu, cười hỏi.

Diệp Thu ngẩn ra, duỗi tay cùng hắn cầm, nói: "Diệp Thu, ngươi hảo."

Gật đầu thu hồi tay, Lôi Quân nói: "Các ngươi là huynh đệ, ta biết."

Diệp Thu hơi hơi giơ lên mi, vừa định mở miệng đã bị Diệp Cẩn bên người ôm lấy bả vai: "Thê tử ta."

Đột nhiên mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn Diệp Cẩn, Diệp Thu trên mặt bạo hồng, ở trước mặt người xa lạ bị chính thức mà giới thiệu thành Diệp Cẩn thê tử......

Hảo ngượng ngùng... (*/ω\*)

Diệp Cẩn cúi đầu đối diện mắt hắn, ôm lấy bả vai hắn tay nắm thật chặt, quay đầu lại nhìn về phía Lôi Quân kinh ngạc phi thường.

Lôi Quân bị Diệp Cẩn nhìn đến ngẩn ra, giấu đi trong mắt kinh ngạc, ý muốn giảm bớt xấu hổ: "Như vậy...... Ách......"

Diệp Thu rũ mắt, tai đỏ bừng: "Ca ca, ta đi tìm Trần Thần bọn họ nói chuyện, các ngươi tự nhiên đi!"

Một hán tử cao lớn thô kệch hán tử ở trước mặt mình bị loại vấn đề này làm cho xấu hổ thành như vậy, Diệp Thu nhìn đều thập phần ngượng ngùng.

Mục đích của mình đã đạt tới, Diệp Cẩn cũng không có hứng thú làm Diệp Thu nghe một chuyện quanh co lòng vòng, gật gật đầu ở trên trán hắn in lại một nụ hôn, "Đi đi."

Diệp Thu liền đầu cũng không dám ngẩng lên, mặt đỏ sắp bốc khói hướng một góc khác phòng họp đi.

Bên mấy chiếc sô pha, Trần Thần cùng Hoắc Tình bọn họ nói chuyện đến vui sướng, Keith cùng Andrey cũng ở trong đó, Trần Thần quơ chân múa tay không biết đang nói cái gì, kích động không thôi.

Nhìn qua so với ở chỗ này làm người ta xấu hổ thì thú vị hơn nhiều!

Ca ca thật là!

Trước đó nên cho hắn một ít ám chỉ a! Một chút chuẩn bị tâm lý đều không có......

Thê tử thần mã......(*/ω\*)

Diệp Cẩn một bên cùng Lôi Quân đánh Thái Cực một bên trong lòng âm thầm đắc ý.

Hắn chính là muốn cho người khác biết, Diệp Thu không chỉ là đệ đệ hắn, cũng là ái nhân hắn.

Quang minh chính đại ái nhân.

Có cái gì phải che dấu?

Lôi Quân sau này là phó đội trưởng của bọn họ, cơ hội giao tiếp rất nhiều, hắn cũng không nguyện ý làm những người khác về sau trên đường đối với bọn họ quan hệ phỏng đoán nhiều.

Lôi Quân chỉ là bị cái tin tức này đột nhiên đánh sâu vào một chút, dù sao cũng là đội trưởng của tiểu đội dị năng giả lớn nhất trong căn cứ, loại chuyện này còn không đến mức dọa đến hắn.

Hơn nữa, thích thì ở bên nhau, chính hắn ở trước mặt Hoắc Tình tuy rằng không dám có hành động, nhưng là lại phi thường thưởng thức người trực tiếp như vậy!

Các ông!

Tức phụ nhi nên hảo hảo sủng ái! Nói thẳng ra là thật tốt!

Những kẻ che che dấu dấu mới là thật tệ!

"Ngươi sao bị nấu chín rồi?" Trần Thần mắt sắc mà hướng đến Diệp Thu thật xa đi đến bên này, dừng lại đề tài trong miệng cười trêu chọc hắn.

Diệp Thu xoa xoa mặt, mắt trợn trắng: "Các ngươi nói cái gì vui vẻ vậy!"

Nói đến chuyện đắc ý của mình, Trần Thần đắc ý dào dạt mà nâng cằm: "Ngươi cũng thật may mắn! Tới vừa lúc, ta đang muốn nói tới một cái siêu cấp đại bát quái!"

"Cái gì bát quái?" Bị hắn trong mắt quả thực muốn thiêu cháy dòng chữ "Hỏi ta đi hỏi ta đi" đầy kỳ vọng, Diệp Thu không khỏi cũng thoáng khơi dậy lòng hiếu kỳ, Trần Thần công lực bọn họ đều biết đến, nói là siêu cấp bát quái, vậy tuyệt đối không nhỏ!

Bất quá trong căn cứ này, còn có thể có cái gì siêu cấp bát quái?

"Các ngươi đều biết, từ sau khi thê tử qua đời, Tần thị trưởng vẫn luôn không cưới, kiên trì một mình nuôi Tần Hàm lớn lên đi?" Trần Thần thần thần bí bí mà nhìn nhìn bốn phía, lại cường điệu nhìn vài lần nơi xa Bạch Phi, xác nhận sẽ không bị nghe được, lúc này mới đè thấp thanh âm thừa nước đục thả câu.

"Biết biết! Sau đó? Kỳ thật có ẩn tình gì khác?" Keith đột nhiên gật đầu, lòng hiếu kỳ thẳng tắp nhìn chằm chằm Trần Thần.

Trần Thần đắc ý mà giơ giơ lên mi, rung đùi đắc ý nói: "Không phải vậy ~"

Dùng văn kiện trong tay đánh xuống đầu của hắn, Hoắc Tình trừng mắt: "Đừng khoe khoang! Mau nói!"

Thừa nước đục thả câu thất bại Trần Thần còn bị đòn, không biết phải nói gì: "Ngươi gấp như vậy làm gì?!"

Thủy ở phía sau vẫn luôn không nói chuyện chỉ là mỉm cười nhìn hắn chơi, duỗi tay vỗ vỗ cánh tay hắn, nháy mắt làm Trần Thần xù lông khôi phục bình thường.

"Trước đó, tất cả mọi người đều thập phần khâm phục hành động Tần thị trưởng không cưới vợ, phải biết rằng cũng không phải là nam nhân đều cũng có thể làm được!" Trần Thần quay đầu lại liếc mắt Thủy cười, lúc này mới nói tiếp: "Nhưng gần đây, Tần thị trưởng cũng tìm được mùa xuân!"

"Không thể nào?!" Hoắc Tình mở to hai mắt, kinh ngạc không thôi: "Tần thị trưởng tuổi không nhỏ đi?!"

"Này thì có gì!" Keith không tán đồng cách nói của nàng: "Tần thị trưởng nhìn cũng không già, có mùa xuân thứ hai cũng thực bình thường a!"

Hắn không hiểu tin tức này kinh ngạc ở chỗ nào?

"Thực bình thường." Trần Thần cũng gật đầu, nhưng lại nói tiếp: "Nhưng kinh ngạc chính là, các ngươi đoán mùa xuân thứ hai của Tần thị trưởng là ai?"

Diệp Thu nhăn nhăn mày, ở trong đầu suy nghĩ một hồi: "Chẳng lẽ cùng vợ trước của hắn có quan hệ?"

"Có lẽ là lớn lên phi thường xinh đẹp?" Hoắc Tình cũng nghi ngờ nói.

"Là nam nhân?!" Keith nghĩ đến khả năng nào đó, hai mắt tức khắc sáng ngời.

Diệp Thu kinh ngạc nhìn hắn một cái, cái khả năng này...... Thật đúng là rất đáng để kinh ngạc......

Nhìn mọi người trái phải đoán đều đoán không được điểm quan trọng, Trần Thần bị bí mật trong lòng lăn lộn đến cơ hồ ngồi không được.

"Nói đi! Đoán không ra." Đoán đã lâu đều đoán không trúng, Hoắc Tình nhụt chí mà nhìn về phía Trần Thần, chờ đáp án.

Trần Thần cười hắc hắc, sảng khoái mà nâng cằm: "Các ngươi đoán không được! Tình nhân hiện tại của Tần thị trưởng cùng Bạch Tùng Chi ngầm là một đôi đâu!"

Đôi mắt trừng lớn, Diệp Thu quả thực không thể tin được lỗ tai mình, "Cùng ai?!"

"Bạch Tùng Chi, Bạch Phi đệ đệ ~" Trần Thần vừa lòng mà nhìn biểu tình kinh ngạc của bọn họ, trong lòng miễn bàn bao nhiêu đắc ý.

Tin nóng sao! Muốn chính là hiệu quả này nha!

"Hơn nữa nghe nói vị a di kia tuổi không nhỏ!" Trần Thần lắc lắc đầu, cũng rất là khó hiểu.

Bạch Tùng Chi hắn đã nghe nói qua, tuy rằng hắn không có tìm ra điểm gì kì lạ, nhưng là tổng cảm thấy người nọ có chút không thích hợp, khiến cho hắn có một loại cảm giác thực không thoải mái.

Cho dù hắn không thích hắn, nhưng mặc kệ thế nào, theo lý mà nói, Bạch Tùng Chi cũng sẽ không thích cưỡi một nữ nhân cơ hồ có thể làm mẹ hắn!

Luyến mẫu tình kết? (Candy: Kiểu yêu mẹ quá mức)

Trần Thần gật gật đầu, có lẽ là vậy......

Hoắc Tình biểu tình có chút tiêu tan ảo ảnh, Bạch Tùng Chi là đệ đệ Bạch Phi, Tần thị trưởng là nhạc phụ Bạch Phi, bọn họ là......

Ách...... Quan hệ gì?

Diệp Thu biểu tình phi thường vi diệu, Bạch Tùng Chi...... Sẽ thích một nữ nhân trung niên? Hơn nữa người nọ lại là tình nhân Tần thị trưởng?

Quan hệ thật loạn......

Từ toilet trở về Lôi Thiến thật xa đã nhìn thấy ca ca nhà mình cùng Diệp Cẩn trò chuyện với nhau thật vui.

Sửa sang lại góc áo, vừa rồi ở toilet trang điểm tinh xảo có vẻ thập phần mỹ lệ, Lôi Thiến hơi hơi mỉm cười, mắt ẩn tình.

"Ca, đang nói chuyện gì vậy?" Lôi Thiến thong thả ung dung đi tới, dáng người cong vút, quần áo cắt may thích đáng làm nàng có vẻ càng mỹ lệ.

Lôi Quân theo tiếng ngẩng đầu, ánh mắt xẹt qua nhận thấy nàng hóa trang qua, trong lòng nghĩ nữ hài tử chính là yêu cái đẹp, ngoài miệng lại vì Diệp Cẩn giới thiệu nói: "Đây là muội muội ta, Lôi Thiến."

Nói xong lại chuyển hướng Lôi Thiến nói: "Đây là Diệp Cẩn."

Lôi Thiến mỉm cười, "Diệp đại ca ngươi hảo ~"

Diệp Cẩn mặt không biểu tình mà nhìn nàng một cái: "Ân."

Không chờ nàng nói chuyện, Diệp Cẩn liền tiếp tục đề tài vừa rồi: "Chính là phân công như vậy, đến lúc đó ở trên đường có thể tự mình bảo hộ mình."

Lôi Quân một lần nữa lâm vào ý tưởng của Diệp Cẩn tự hỏi, hoàn toàn bỏ qua muội muội bên cạnh mặt cười đến cứng lại.

"......"

"Ta hiện tại cũng không hiểu được có vài người nghĩ như thế nào......" Trần Thần chậm rãi lắc đầu, "Chẳng lẽ là tình yêu chân chính? Cho nên phá tan trói buộc?"

Hoắc Tình mắt trợn trắng: "Nữ nhân kia, ngươi gặp qua chưa?"

Chớp chớp mắt, Trần Thần gật đầu: "Đương nhiên gặp qua nha!"

"Lớn lên thế nào?" Hoắc Tình tò mò mà mở to hai mắt.

"Phi thường xinh đẹp!" Trần Thần nghĩ nghĩ nói: "So với những nữ nhân ta gặp qua đều xinh đẹp, không chỉ có xinh đẹp, còn rất có hương vị."

"Cái gì hương vị?" Keith cũng rất hiếu kì, cái dạng nữ nhân gì có thể đồng thời mê hoặc nhiều người như vậy?

"Hương vị năm tháng." Trần Thần nhăn mi, nhìn qua phi thường đứng đắn: "Khí chất phi thường tốt! Không phải nữ nhân trẻ tuổi có thể so sánh được."

"Ngươi thực hiểu nữ nhân sao......" Thủy cười như cũ không thay đổi, đôi mắt lại nguy hiểm mà mị lên.

Tiếng chuông cảnh báo lớn rung lên, Trần Thần bỗng chốc quay mặt qua, cơ hồ nhảy gọn vào trong lòng Thủy cười, ôm cổ hắn nặng nề mà hôn một cái, "Thân ái ~ ta chỉ hiểu ngươi nga ~~~"

Thủy cười giơ lên mi ôm eo hắn, hai người chóp mũi chạm nhau, "Thật sự?"

"Thật sự a!" Trần Thần liếm liếm chóp mũi hắn, rất có ý vị ám chỉ nói: "Mỗi đêm đều so với trước càng hiểu ngươi......"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi