“Ặc, có một phần.” Trương Trạch Giai lau mồ hôi: “Man Mục từng nói qua, khả năng của Liêm không những thích hợp làm lãnh đạo của trùng tộc, mà tuyệt đối là trùng nhân cường hãn nhất trùng tộc, hắn tôi luyện khả năng giết chóc trong thời gian quá dài, các loại kinh nghiệm chiến đấu đó hoàn toàn hơn xa những trùng nhân khác, Xích quân lần này cũng là bị mất não mới dám khiêu chiến với Liêm.”
“Trong trùng tộc, thập quân không phải vẫn luôn bình yên vô sự, sống chung hoà bình sao? Tôi cảm thấy anh nói như vậy có chút vô căn cứ…”
“Không!” Trương Trạch Giai trầm giọng, khắp khuôn mặt nhã nhặn tú khí là nghiêm nghị, lo lắng nói: “Tôi không phải lo lắng vô cớ, mà tôi cảm giác được có đại sự sắp phát sinh, cái cảm giác này quá mức huyền diệu, tôi nghĩ dù tôi có nói ra, cậu cũng sẽ không tin.
Mười năm trước, tôi cũng có loại cảm giác ngột ngạt khẩn trương này, quả nhiên lúc đó trùng tộc liền có một trận rung chuyển lớn, vào lúc ấy mặc dù có chết hai vị quân thượng, nhưng đồng thời, trong thập quân, vài vị trí quân thượng cũng liên tục bị thay đổi bởi những trùng nhân khác.
Tại hỗn chiến đó trùng nhân và nhân loại không biết chết đi bao nhiêu, e rằng cũng không ít, thế nhưng dân số của trùng nhân thật sự quá lớn, nếu so với trùng tộc, nhân loại chỉ có mấy chục triệu, kể cả có gộp tính luôn các nhân loại ở những dị tộc khác, nhân loại cũng chưa tới nổi con số một tỷ, mà chỉ riêng trùng nhân cũng đã có mấy trăm triệu, hoàn toàn không thể so sánh…”
Nhạc Tử Mặc cũng cảm thấy được tình hình căng thẳng, trong đầu cậu đột nhiên sinh ra một ý nghĩ cực kỳ đáng sợ:”Lẽ nào, lại có chiến tranh?”
Trương Trạch Giai lo lắng gật gật đầu, thanh âm có chút chán nản: “Đúng vậy, khả năng sẽ xảy ra ở tương lai không xa.
Loại cảm giác đó lại tới nữa rồi, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng, ngay lúc tôi nhìn thấy Bạch Vũ, tôi liền biết, tân chiến tranh sắp bắt đầu.
Hắn trầm mặc mười năm, nhất định là lại tìm cách gì đó, phía sau hắn còn có một nguồn sức mạnh, không phải chuyện năm đó không có sức ảnh hưởng lớn, nó liên lụy đến rất nhiều người, nhưng không quản xảy ra chuyện gì, hắn đều có thể lông tóc không thương trở ra.” Giống như mãi mãi không chết được, hắn ẩn núp trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện cho chúng ta một đòn chí mạng.
Chiến tranh…
Hai từ này nghe sao mà vừa xa xôi vừa xa lạ, đối với người sống lâu năm ở niên đại bình an như cậu mà nói, quả thực như đang yên đang lành có tai hoạ rơi xuống đầu vậy.
Cậu cứ tưởng trở thành tù binh đã đủ đáng sợ rồi, cậu còn nghĩ rằng mang thai, trở thành bạn lữ của đối phương là có thể sống ấn ổn rồi, nhưng chưa bao giờ lường trước được còn có một đống nguy cơ chiến tranh liên quan đến an nguy của nhân loại nữa.
Nhạc Tử Mặc có chút mờ mịt, đối với tên đầu sỏ tai hoạ Bạch Vũ này bắt đầu oán hận nói: “Hắn tại sao phải làm như vậy? Làm như vậy đối với hắn có ích lợi gì?”
“Tôi cũng luôn thắc mắc vấn đề này.” Trương Trạch Giai kinh ngạc đáp, ánh mắt hơi lộ ra mê man cùng không rõ: “Tôi đoán rằng hắn muốn tất cả dị tộc trên địa cầu biến mất, nhưng đáng tiếc, hắn không biết như vậy sẽ liên lụy đến rất nhiều nhân loại vô tội, số lượng nhân loại quá ít, không thể chịu nổi sự tiêu hao của chiến tranh.”
Càng có lẽ, trong mắt của một số người, chiến tranh giống như một hồi vui chơi du hí, mỗi một lần chiến hoả bay tán loạn có thể thoả mãn tâm chinh phục mãnh liệt của bọn họ, còn những sinh mệnh chết thảm kia, bất quá cũng chỉ là một con số lạnh băng trong mắt họ mà thôi.
Nhạc Tử Mặc thật sự hoảng rồi.
Chiến tranh…
Cậu thật sự sẽ phải đối mặt sao?
Mà giờ phút này ở đấu thú trường, hơn trăm nghìn chỗ ngồi bị lấp kín không một kẽ hở.
Mặt trời nóng rực, trời nắng chang chang, tiếng hô rung trời, cách hơn mười mấy dặm cũng có thể nghe được tiếng reo hò rít gào đinh tai nhức óc.
Vô số trùng nhân rối rít tới đây, vây tụ ở nơi từng thuộc quyền sở hữu của nhân loại, cảm xúc rạo rực mong đợi trận đấu của hai cường giả.
Đấu thú trường* có dạng hình cung tròn, bốn phía đều không có gì che chắn – từ bên ngoài có thể thấy rõ được chất liệu đá được dùng làm chỗ ngồi, đất trống xung quanh rộng như sân bóng đá lớn, phủ lên đó toàn là cát vàng bùn đất, giờ khắc này, đứng ở mảnh đất rộng trong sân, là hai nam nhân được kính trọng nhất ở Thác Trạch Mộc.
*Đấu thú trường: (nhìn ảnh để dễ tưởng tượng nha)
Tam quân thượng, Xích Vân, nguyên thân là kiến lửa, vũ khí là cái vòm miệng lớn sắc bén, lực cắn lớn kinh người, lại nhiều chân, lực lượng rất có tính công kích.
Thập quân thượng, Liêm, nguyên thân là bò cạp đen đuôi dày, vũ khí là hai cái càng cua độc, cái đuôi như chiến đao, túi độc có thể phun nọc độc, lại còn có nhiều chân, tính công kích xa gần đều cảm nhận rõ ràng.
“Nếu bây giờ ngươi lựa chọn rút lui vẫn còn kịp.” Liêm thản nhiên nói.
Xích đỏ mắt, nóng người: “Ta muốn tranh đoạt phối ngẫu, nhân loại kia phải thuộc về ta.”
Liêm ánh mắt lạnh lẽo: “Đã như vậy, động thủ đi.”
Song phương theo bản năng lùi về sau chừng trăm mét, từng người kéo quần áo trên người ra rồi nằm rạp trên mặt đất, trong nháy mắt, đầu và tứ chi của mỗi người như bị biến dị, da thịt kéo dài ra, rất nhanh sau đó đã không thấy được bất kì da thịt nhợt nhạt nào của nhân loại nữa.
Thay vào đó là lớp da cứng rắn dầy dầy của trùng nhân.
Hai đại nam nhân trùng tộc đã hoàn toàn biến thân.
Xích thân dài bốn mét, đầu to bự, phần sau rất lớn, thân thể của một con kiến lửa màu đỏ rực hoàn toàn được triển lộ.
Hắn động động các chân, vung lên hai cái chân nhỏ dài, dưới cằm cắn chặt, phát ra tiếng vang như kim loại bị gãy vỡ, rất có tính uy hiếp.
Mà đối diện hắn, Liêm, hình thể của y so với con kiến lửa kia lớn hơn không chỉ gấp mười lần, so sánh giữa hai người, nguyên thân của Xích thật sự quá nhỏ.
Nhưng mà trùng nhân ở đấu thú trường vẫn reo hò rất sung sức, tiếng hô rung trời, đinh tai nhức óc.
Trên sân đấu, hai con trùng nhân đang ra sức đánh giết nhau, vóc dáng của kiến lửa mặc dù nhỏ nhắn, nhưng nhảy đánh, hành động vẫn rất bình thường, cho dù nhỏ bé nhưng sức mạnh vẫn như rung chuyển trời đất, nhẹ nhàng nâng bò cạp đen đuôi dày lớn hơn hắn gấp mười lần lên đỉnh đầu.
Mà con bò cạp dày đuôi đen cũng không chịu yếu thế, linh hoạt dùng cái đuôi hẹp dài sắc bén đâm đối thủ, đôi càng độc múa may thị uy.
Đối với trùng nhân mà nói, đây là một trận đối đầu của cường giả cực kỳ đã mắt, làm bọn họ nhiệt huyết sôi trào, tinh thần chiến đấu tăng vọt, cũng đối với cường giả có ngóng trông cùng khát vọng.
Đồng thời, cũng ở trong sân khác của đấu thú trường còn có các vị quân thượng khác đang âm thầm chú ý đến trận đấu này, thời điểm bọn họ quan sát, có thể so sánh được sức chiến đấu của bản thân, cũng có thể ước chừng được thực lực của các quân thượng khác.
Số quân thượng đến đây cũng không phải số ít, trong đó còn có nhất quân Nhện Lang, Hắc Vũ cũng tới, hắn rất hứng thú nhìn rồi lập tức rời đi.
Bên cạnh còn có một vị quân thượng khác, là tứ quân Ong bắp cày Kim, để ý thấy mở màn chưa được mấy phút Hắc Vũ liền rời đi, có chút chấm hỏi.
“Hắc Vũ huynh, nhanh như vậy liền đi sao?” Kim hoang mang hỏi.
Cũng ngồi gần đó còn có mặt một vị quân thượng nữa, là thất quân Nhện hắc quả phụ, Lưu Dạ, là một giống cái, Lưu Dạ còn mang theo bạn lữ nhà mình.
Thoạt nhìn đối phương là một phụ nữ có tượng mạo cực kỳ ngọt ngào, hai tay nắm hai bé gái, một bé bốn, năm tuổi, một bé xem chừng khoảng mười tuổi rồi, đặc biệt đáng yêu.
Hắc Vũ sờ sờ cằm, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai tên trùng nhân đang chém giết lẫn nhau bên trong đấu thú trường, khẽ cười nói: ” Ừ, ta xem xong rồi, không có gì đáng xem, nên trở về.”
Kim là một anh chàng đẹp trai có vẻ phong tình khác lạ, con ngươi thâm thúy mê ly, hắn thoạt nhìn rất khôn khéo, nhưng cách nói chuyện lại hoàn toàn không phù hợp với gương mặt của hắn một chút nào.
“Vừa mới bắt đầu mà, làm sao xem xong được?”
“Từ lúc bắt đầu đã biết được kết cục, không có gì đẹp mắt, hơn nữa có người căn bản cũng không dùng hết toàn lực…” Có lẽ chỉ đang diễn trò cho bọn họ xem kịch vui mà thôi.
Hắc Vũ hừ lạnh một tiếng, đã như vậy, hắn cũng không rảnh ở đây tiếp tục lãng phí thời gian.
Kim có chút mê man cào tóc, không hiểu nhìn Lưu Dạ đang ở một bên cười ngọt ngào: ” Muội tử, ngươi biết là chuyện gì không? Hắc Vũ nói một nửa giấu một nửa, thật sự là làm khó người đàng hoàng như ta mà.”
Lưu Dạ che miệng cười ha ha, thanh âm ding ding phá lệ dễ nghe.
“Kim đại ca ngươi cũng đừng làm khó dễ ta, ta cũng không rõ lắm, muốn biết chút nữa ngươi hỏi một chút hai vị quân thượng kia không phải sẽ rõ ràng sao.” Lưu Dạ cười ngọt ngào tràn đầy chân thành.
“Ồ.” Kim thành thành thật thật ứng thanh.
Thời gian tiếp đó, mấy vị quân thượng kia đều rất kiên nhân nhìn màn đấu trước mắt, gần hai tiếng đồng hồ sau, trận chiến của hai vị giống đực tranh đoạt phối ngẫu cuối cùng cũng có kết quả.
Xích bị đánh bại, nửa người dưới bị hai cái càng độc của Liêm xé rách, đứt mất hai cái chân, gãy luôn một tua vòi.
Lúc Xích biến lại thành người, trên thân đều là vết thương, cánh tay cẳng chân đêif méo mó, mặt bị đánh sưng phù, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Xích được người ủng hộ của mình nhấc lên mang đi, trước khi đi còn cố gắng ngẩng đầu lên, giận dữ hỏi: ” Tại sao không giết ta?”
Đánh cho hắn gần chết thảm, đến ngũ quan cũng nhìn không rõ, căn bản là không dám đối mặt với những thuộc hạ của hắn đó biết không hả?
“… Giết ngươi, ta sẽ mất đi một người ủng hộ, trở thành quân thượng… Ta không muốn tương lai mình sẽ giết bọn họ.” Trùng tộc có quy định như thế, có thể giết chết quân thượng, có thể tự mình thay thế vị trí đó, hoặc để người ủng hộ của mình thay thế cũng được.
Song, một khi như vậy, người ủng hộ đã làm quân thượng thì không còn là thuộc hạ của mình nữa, mà thật sự sẽ đứng ở hai phía đối lập nhau.
“Hơn nữa, có rất nhiều trùng nhân đang dòm ngó ký vị trí của ngươi, ta nghĩ rất nhanh ngươi sẽ từ vị trí này lăn xuống.” Có nghĩa là có trùng nhân muốn tính mạng của ngươi.
Xích: “…”
Đây chính là kết cục cho kẻ thất bại.
“Kỳ thực ngươi hoàn toàn có thể dễ như ăn bánh đánh bại ta, tại sao lại kéo dài lâu như vậy?” Xích rầu rĩ hỏi.
Có lẽ lúc mới bắt đầu thoạt nhìn là chiếm thượng phong, nhưng dần dần hắn lại cảm giác không đúng, đối phương hoàn toàn không để nhất cử nhất động của hắn vào mắt, mỗi lần ra tay đều không dùng toàn lực.
Liêm ngẩng đầu nhìn về phía mấy trăm ngàn trùng nhân, thấy bọn họ vẫn còn sức lực phấn khích, trận đấu đã có kết quả rồi, tại sao những trùng nhân đó vẫn chưa chịu rời đi, còn tràn đầy phấn khởi hô lớn thảo luận cái gì vậy chứ.
“Bởi vì có rất nhiều người muốn xem trò vui, ta liền diễn cho bọn chúng xem…” thật nhiều người muốn xem cuộc vui, ta liền diễn cho bọn họ xem…” Liêm nhìn ở phía xa xa, ánh mắt lia thật nhanh, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì.
“Ngươi phát ra khiêu chiến với ta, là ngươi tự nguyện, hay là bị người khác xúi giục? Nói thật, hai mươi năm nay không có ai dám phát ra khiêu chiến với ta, ngươi là người đầu tiên, ta tự hỏi lúc ngươi tới có mang theo não không?” Liêm từ trên cao nhìn xuống hỏi Xích.
Xích yên lặng né tránh ánh mắt âm trầm của đối phương, bởi vì mặt mũi đều bị đánh không rõ hình dạng gì nên hắn cực kỳ khó chịu khi mở miệng, ra hiệu cho thuộc hạ nhanh chạy.
Các thuộc hạ cực kỳ nghe lời, mấy trùng nhân kia nhặt hai cái chân bị đứt của Xích lên, sau đó liền xách người chuồn lẹ.
“…”
Liêm nhìn đối phương xám xịt tháo chạy vài giây, sau đó đi tới sân trong của đấu thú trường, không ít những người theo đuổi cùng người ủng hộ y mang theo đều ở đây, từng ánh mắt đều là kích động, mang theo sự sùng bái vô tận mà nhiệt tình đón tiếp Liêm.
“Chúc mừng Liêm Quân Thượng, xem ra nhân loại kia cuối cùng vẫn thuộc về ngươi.” Lưu Dạ mang theo đạo lữ của mình đến cùng, tướng mạo nàng luôn vui vẻ sạch sẽ, âm thanh cũng rất dễ nghe, rất dễ làm người ta có hảo cảm.
Đáng tiếc, ở đây đa số đều không phải người, thanh âm Lưu Dạ có dễ nghe đến mấy thì cũng vậy mà thôi.
Liêm cảm thấy những lời ca ngợi này mình nhận là tất nhiên: “Tiểu Mặc chính là thuộc về ta, mấy ngày nữa là ngày đại hôn của chúng tôi, lúc đó Lưu Dạ ngươi nhớ đi là được.”
Lưu Dạ cười cười: “Tất nhiên, tất nhiên.”
Kim cũng lại gần tham gia trò vui: “Thời điểm đó ta cũng sẽ tới cổ động, thuận tiện xem xem nhân loại kia của ngươi là người như thế nào, vậy mà có thể mang thai trứng cho ngươi, đúng là quá thần kỳ mà, tất cả mọi người đều hoài nghi cái trứng kia căn bản không phải là của ngươi không đó.”
Liêm đột nhiên có chút xung động muốn lôi tên trùng nhân này ra đánh một trận.
Kim không hề có một chút ý thức mình nói lời không nên nói, vẫn tiếp tục nói luyên thuyên, đầu nghĩ gì mồm liền nói y chang như vậy: “Vừa nãy Hắc Vũ cũng tới đây, nhưng đáng tiếc hắn mới xem vài phút liền nói mình xem xong rồi, không biết hắn nghĩ cái gì nữa.”
Liêm kinh ngạc nói: “Hắc Vũ cũng tới đây? Còn các quân thượng khác thì sao?”
Lưu Dạ cười ngọt ngào, ở bên nói xen vào: “Hiên Phách cùng Bắc Mạc cũng tới, ai, cùng là giống cái, tại sao cứ cố tình lờ ta chứ? Chẳng lẽ bởi vì ta có hai đứa con nên đố kị ta sao?”
Nàng nói vậy nhưng mặt nàng lại có ý cười, hoàn toàn không chút liên quan gì đến lời nói vừa nãy, giống như đang nhắc nhở cái gì đó.
“Ai, trò hay xem xong rồi, ta cũng trở về thôi.” Nói xong, Lưu Dạ liễn dẫn bạn lữ nhà mình cùng hai bé con đi.
Kim có chút không hiểu được, thấy Liêm cũng chuẩn bị rời đi, đặc biệt không rõ, muốn đi theo nhưng quản sự của hắn lại kéo hắn: ” Đại nhân, ngài đừng đuổi theo, Liêm quân thượng đang rất tức giận.”
Kim vẫn không thể hiểu nổi, hắn còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi y mà: “Tại sao? Ta cũng đâu có muốn đi cướp bạn lữ của hắn…”
Nhưng mà ngài chọc vào vết sẹo của người ta, hơn nữa còn nói mấy lời ngu xuẩn đó nữa, đương nhiên ở trước mặt nhiều trùng nhân như vậy hắn không xé xác ngài thì đã may lắm rồi.
“Đại nhân, ngài đừng như vậy, ngài không phải là đối thủ của Liêm quân thượng…” Quản sự thật sự lo lắng, mặc dù quân thượng nhà hắn không hiểu lời nói cuad Hắc Vũ, nhưng hắn nghe hiểu a.
Vừa nãy mặc dù có đánh nhau kịch liệt hai tiếng đồng hồ, trùng nhân cấp thấp hoặc là sức chiến đấu không mạnh như bọn họ không nhìn ra được điểm gì khác lạ, nhưng Hắc Vũ lại có thể nhìn ra, ngay cả Lưu Dạ cũng hiểu rõ, chỉ có thể nói quân thượng nhà hắn thật sự chênh lệch không nhỏ với mấy vị quân thượng này.
“Không thể nào!” Kim nổi trận lôi đình: “Tuy rằng Liêm có nọc độc, nhưng ta có gai độc, còn có hai cánh có thể bày, sao có thể bại bởi hắn được, không được, ta còn muốn cùng hắn so tài một chút! Lại bị ngươi ngăn cản, mất một cơ hội tốt như vậy…” Kim tràn đầy tiếc nuối nói.
Quản sự: “…”
Tâm đều đã nát, làm sao bây giờ?
Tin tức Liêm chiến thắng trở về rất nhanh đã truyền đến khu vực dân cư, Nhạc Tử Mặc cũng rất nhanh đã biết tin.
Tuy rằng Liêm hết lần này đến lần khác cường điệu mình sẽ đánh bại được đối phương, nhưng lúc nghe được tin tức chính thức, Nhạc Tử Mặc mới thật sự thả lỏng được tâm tình.
Khi Liêm trở lại bên trong khu dân cư, trước tiên liền đi đến phòng ngủ của Nhạc Tử Mặc, muốn cùng cậu chia sẻ tin tức tốt này.
“Tôi thắng.” Gương mặt lạnh băng của Liêm đầy vẻ kiêu ngạo, giống như đang khoe khoang với Nhạc Tử Mặc.
Y đến gần ôm lấy đối phương, vững vàng đem người ta khoá chặt trong ngực, tựa đầu vào nhau, y đến gần tai cậu muốn đảm bảo với bạn lữ một lần nữa nói: “Sau này sẽ không có giống đực nào dám cướp em nữa.”
Nhạc Tử Mặc mũi có chút nghẹt nghẹt, cậu rầu rĩ đáp một tiếng.
“Cảm ơn.” Nếu đối phương thua cuộc, Nhạc Tử Mặc cậu thật sự cũng không biết mình nên làm gì.
Liêm tựa hồ có chút ngượng ngùng, thả Nhạc Tử Mặc ra, hơi bất an nói: “Này, đều là việc tôi phải, tôi là giống đực, cũng là bạn lữ của em, tôi cần phải bảo vệ em.”
Nhạc Tử Mặc cảm thấy mình có chút không biết trả lời Liêm như thế nào, tuy rằng cậu không phải là người nói năng giỏi, nhưng ít nhất thì trong giao tiếp hằng ngày không gặp vấn đề gì, mà bây giờ cứ cùng Liêm nói chuyện, cậu luôn có ảo giác mình không biết trả lời y như thế nào.
Cậu có thể cảm nhận được, Liêm rất nghiêm túc, đối xử với bạn lữ mình muốn đi đến hết đời như vậy, dùng cả tính mạng để bảo vệ, yêu thương, thậm chí không màng gì dùng cả những thủ đoạn kỹ xảo của trùng nhân.
Nhưng ở trong mắt nhân loại mà nói, y ngu ngốc, vụng về, dã man, y không biết phân rõ phải trái, không có tình người, nhưng đối phương lại thật sự nghiêm túc làm, nghiêm túc lấy lòng, những điều này y đều xuất phát từ phế phủ mà làm.
Mà cậu mỗi lần đều qua loa, hờ hững trả lời y, không nghĩ đến, Liêm lại tin là thật.
Trong lòng Nhạc Tử Mặc cảm thấy có chút không đành lòng.
Cậu không hề đối xử tốt gì với đối phương, nếu có một ngày nào đó Liêm biết được, y trả giá tất cả nhưng cuối cùng là lấy giỏ trúc múc nước, công dã tràng, tất cả đều là hư tình giả ý, sự thật là chẳng có bất kỳ hồi đáp nào, khi đó Liêm sẽ có biểu tình gì đây?
Nhân loại cùng dị tộc ở chung, mở đầu vốn đã là một cuộc giao dích không hơn không kém, không phải sao?
Dị tộc cho nhân loại không gian sinh tồn và bảo vệ lãnh thổ cho nhân loại, nhân loại thì có nghĩa vụ sinh sôi đời sau cho dị tộc, như thế làm sao mà có tình cảm với nhau được chứ?
Huống chi đối phương còn là một con sâu không có máu người, ngay cả tình người còn không biết, làm sao có tình cảm chứ?
Nhạc Tử Mặc phiền muộn thở dài, muốn tống cảm giác ngột ngạt trong ngực ra ngoài.
Cậu cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều rồi.
Nhân loại cùng dị tộc vẫn luôn có khác biệt, dù dị tộc có thể biến thành người nhưng vẫn không phải là người, cậu không thể có cảm tình gì với Liêm, mong muốn của y, chẳng qua là cái trứng trong bụng cậu thôi, chờ một ngày nào đó trong tương lai, cậu rời đi nơi này, để trứng ở lại nơi này làm bồi thường cũng được ha?
Đã có quyết định, tâm tình Nhạc Tử Mặc cũng dễ chịu hơn, quan hệ giữa cậu và Liêm, nghĩ kỹ thì vốn là một hồi giao dịch mà thôi, không có ai nợ ai, ai phụ lòng ai.
Từ khi bị bắt làm tù binh của dị tộc tới nay, sự công bằng giữa nhân loại và dị tộc đã không có rồi, lại càng khỏi nói đến việc nói chuyện tình cảm.
Liêm nhìn ra được Nhạc Tử Mặc đang thất thần, vốn muốn cùng cậu nói chút chuyện, chia sẻ niềm vui khi mình chiến thắng, nhưng y phát hiện bạn đời của mình hình như không có hứng thú với chuyện này lắm.
Liêm có chút mất mát.
Chiếm không được niềm vui của bạn lữ, có phải mình là một giống đực rất tệ không?
Y cảm giác mình luôn không có sức hấp dẫn với bạn lữ, chẳng lẽ bởi vì số lần mình “ấy ấy” với cậu quá ít, nên mị lực của giống đực yếu bớt?
Nhưng mà bạn lữ đang mang thai a, đúng là quá thương tâm mà.
Liêm cảm thấy mình rất khổ não.
“Tiểu Mặc, mấy ngày nữa chúng ta kết hôn rồi, em cao hứng không?” Liêm hỏi, vấn đề này hẳn là có rất nhiều nhân loại thích nói đến, Liêm thấy mỗi lần cậu và nhân loại đã kết hôn với trùng nhân gặp nhau đều rất vui, y nghĩ trong lòng Nhạc Tử Mặc cũng rất mong đợi việc này.
Nhạc Tử Mặc có chút mờ mịt, kết hôn vốn là một chuyện rất vui vẻ, nhưng khi chuyện này thật sự đến rồi, Nhạc Tử Mặc có chút không biết làm sao.
“Tất nhiên, tất nhiên rất cao hứng, bé con cũng có cha…” Nhạc Tử Mặc nói câu này cũng xém nói lắp.
Con ngươi màu đen của Liêm loé sáng, khó che giấu được tâm tình kích động của y: “Đúng vậy, chúng ta đều đã có trứng, sau đó ta sẽ tự mình ấp trứng thành bé con, Tiểu Mặc nhất định sẽ rất thích nó… Nói không chừng còn có thể là một bé con nhân loại, như vậy chúng ta cũng có thể cùng nhau nuôi nó lớn.” Y thoạt nhìn rất thích bé con, lòng tràn đầy vui mừng, vô cùng chờ mong đứa con bé bỏng sinh ra.
Đơn giản như vậy đã làm cho đối phương vui mừng đến không kiềm lòng được, cũng rút đi lớp ngụy trang băng lãnh kia của y luôn.
Cậu không phải nên cao hứng sao?
Đây cũng là kết quả mà cậu muốn lúc ban đầu mà, hiện tại còn làm vẻ gì chứ, dù sao cậu có ra quyết định gì cũng đâu thay đổi được thế cục này đâu, sao không thử tiếp nhận, thản nhiên mà đối mắt chứ?
Hơn nữa Nhạc Tử Mặc thấy Liêm thật ra là một trùng nhân vô cùng tốt, thức ăn chỗ ngủ đều chưa từng bạc đãi cậu, không nói đến đây là tận thế, coi như là ở niên đại bình an, đoán chừng là có đốt đèn lồng cũng tìm không được nam nhân tốt như vậy.
Chỉ bởi vì nguyên nhân đối phương là trùng nhân liền bắt đầu ghét bỏ các loại cùng không thể tiếp nhận y sao?
Cậu chẳng qua cũng chỉ là người xuyên không đến đây, cùng những người ở đây có gì khác nhau chứ, càng không có gì gọi là cao quý hơn người, người khác có thể tiếp thu, cậu dựa vào gì mà chia ranh giới với người khác chứ?
“Được, chúng ta cùng nhau nuôi nó lớn.” Nhạc Tử Mặc lần đầu tiên thật tâm mà cười.
Bất kể như thế nào, binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn*, nếu đã mang, vậy cậu phải thuận lợi sinh bé con ra, không thể ném đi không quản không hỏi.
*Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn: bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đều sẽ có biện pháp tương ứng để đối phó.
Liêm chậm rãi ngồi chồm hỗm xuống, từ từ tới gần, giống như lần trước, ôn nhu quý trọng ôm bụng cậu, bàn tay rộng lớn đặt lên như đang cảm thụ sinh mạng bên trong.
“Tôi sẽ bảo vệ bé con thật tốt.” Liêm nói như vậy, sau đó nghĩ tới điều gì lại đột nhiên đứng dậy: “Không được, tôi không thể ở chỗ này.”
“Làm sao vậy?” Nhìn thấy đối phương hoảng loạn như vậy, tâm Nhạc Tử Mặc cũng không khống chế khẩn trương theo.
“Tôi, tôi… Có thể sẽ tiến hành lần lột xác thứ sáu.”.