"Người ở căn cứ này căn bản không thiếu tinh hạch."
Lạc Phi Phàm ngồi trêи bàn ăn cơm, ăn mỳ, húp một chút nước mỳ, nuốt xuống thức ăn trong miệng.
"Bệnh độc ảnh hưởng rất nhỏ với phương Bắc này, những người sống sót ở đây rất nhiều, đều là từng
nhà từng nhà may mắn sống sót."
Cho nên người nhiều lực lượng lớn, thời điểm tao ngộ đến tang thi hay động vật biến
dị thì người trong căn cứ này lấy đơn vị tính là gia đình dễ dàng đồng tâm hiệp lực chống cự lại sự
xâm lấn của tang thi và động vật biến dị, bất quá thì bởi vì chúng bị giết quá nhanh, rất khó tiến
hóa, cho nên trong căn cứ rất hiếm thấy tinh hạch cấp ba hay cấp bốn.
Đến lúc thời tiết như thế này, giống loài biến dị gần như tuyệt tích ở phương Bắc, những người này
mới bị chặt đứt nguồn thu tinh hạch.
Đến buổi tối khoảng 6 giờ, sắc trời cũng đã đen, tuyết bên ngoài được quét sạch sẽ cũng không
được bao lâu mà chồng chất lên, mọi người bên An Nhiên đều vây quanh bàn ăn mỳ sợi, bên
người An Nhiên đặt một chiếc ghế dựa trẻ nhỏ, đặt Oa Oa bên trong, đứa nhỏ cũng cầm cái nĩa, để
trước mặt một cái bát nhựa cho trẻ nhỏ để chính Oa Oa mân mê.
Nghe Lạc Phi Phàm nói vậy, An Nhiên nhíu mày, phát biểu ý kiến.
"Nhưng hiện tại thời tiết ác liệt, tang thi cùng động vật biến dị đều không ra quấy nhiễu, Bàn Tử
lại thu tinh hạch đến quá hung mãnh, chỉ sợ cứ như thế này, người trong căn cứ không có việc gì làm
sẽ tạo ra chút phiền toái."
Vừa dứt lời, chuông cửa liền vang lên, thanh âm leng keng leng keng rất lớn, An Nhiên ngẩng đầu
nhìn thoáng qua cửa lớn, nói với Chiến Luyện vừa định đứng dậy ra mở cửa:
"Để ta, nói không chừng là Bàn Tử, mỗi ngày đều đến khóc, không biết lại khóc cái gì."
Nói xong, nàng đứng lên, đi ra nhà ăn, đi xuyên qua phòng khách sáng choang ánh đèn,
đi tới cửa lớn, mở cửa, vẻ mặt rất không kiên nhẫn muốn hỏi Bàn Tử lại làm sao, nhưng biểu tình lại
sửng sốt, người đứng ngoài cửa căn bản không phải Bàn Tử.
"Di? Ngươi ở nơi này a."
Lưu Chi đứng ngoài cửa, biểu tình trêи mặt có chút ngoài ý muốn, nhìn An Nhiên cười, sau lưng nàng
là gió tuyết đan xen, trời đêm đã về đêm dưới màn tuyết hắc ám phảng phất như có âm thanh rất nhiều
người đang nói chuyện, Hà Tây càng ngày càng náo nhiệt.
Sau lưng Lưu Chi vẫn là hai người đàn ông lần trước.
An Nhiên có chút ngốc vẫn duy trì tư thế kéo cửa, không biết Lưu Chi này tới làm gì.
"Chúng ta tới mua chút than hoa, chuẩn bị trở về, thấy căn biệt thự này có ánh đèn nên cố ý gõ cửa
xem sao, không nghĩ tới ngươi ở đây đâu."
Lúc Lưu Chi nói chuyện nàng ta cũng ẩn ẩn đánh giá An Nhiên, ngay từ đầu An Nhiên tạo cho nàng một
cảm giác rất bình phàm, có vẻ dịu dàng tú lệ hơn so với những người khác.
Nhưng toàn bộ Hà Tây không có điện, tuy rằng mỗi nhà đều đốt củi lửa, nhưng chỉ có trong nhà An
Nhiên còn đèn điện chiếu sáng cùng máy sưởi, cho nên An Nhiên này a, rốt cuộc có năng lực gì, có
thể làm cho phòng ở có điện?
Lưu Chi nghĩ, nàng phát hiện An Nhiên ở phòng gieo trồng, vì vậy nàng cho rằng An Nhiên là dị năng
giả hệ mộc, nhưng từ ngày gặp đầu tiên sau khi vài lần đi mua than củi lại chưa lần nào gặp lại An
Nhiên, Lưu Chi cảm thấy mình đã đoán sai, An Nhiên không phải dị năng giả hệ mộc thuộc hạ của Bàn
ca.
Căn cứ theo cách nói chuyện của Bàn ca thì ngày đó An Nhiên đến phòng gieo trồng chỉ là người sai
vặt mà thôi.
Đội ngũ của Bàn tử này ngay từ đầu nhìn thoáng qua thì chỉ là một chi đội ngũ trói buộc với đầy
người già trẻ con còn có không ít phụ nữ đĩnh bụng to, ngay cả đi đường cũng khó khăn, vậy còn có
thể đánh tang thi hay sao?
Nhưng thời gian dài trôi qua, càng nhấm nuốt Lưu Chi càng cảm thấy đội ngũ này của Bàn Tử rất có ý
tứ a.