MẠT THẾ LẠT VĂN NAM XỨNG NGHỊCH TẬP KÝ

Đoàn người Diệp Thần phối hợp ăn ý, động tác thành thạo tự nhiên, không tiêu phí nhiều thời gian đã có thể giết hết đám tang thi xuất hiện gần đó. Đáng tiếc, chờ sau khi bọn họ quay đầu lại mới phát hiện đám người A Cửu đã ly khai, “Bọn họ đi rồi, hiện tại làm sao bây giờ.”

“Trước khi xuất phát nhiệm vụ lần này, đại điểm tập trung là nơi này.” Diệp Thần mở ra bản đồ của thành Tuy Viễn, tuy rằng địa thế bằng phẳng, khí hậu thích hợp, bằng không cũng sẽ không trở thành căn cứ trữ lương thực của cả nước.

Đường Bưu và Tần Phong thu thập tinh hạch, Mộc Văn Ngạn nghiệm mặt đứng ở bên cạnh Diệp Thần, trầm mặc không nói, sắc mặt Long Tường Thiên âm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì…

Diệp Cẩn cúi đầu, khoanh vài vị trí trên bản đồ, “Nông trang Long Môn, trấn Long ôn ở phía Tây Bắc thành Tuy Viễn, địa thế nơi này cao, gần trời, dân cư ít. Hơn nữa, phương hướng này cũng là hướng xuất phát đến thôn Hắc Thạch…

“Nếu tin tức của chúng ta bị tiết lộ, vậy mục đích của bọn A Cửu rất có thể là trấn Long Môn. Đường Bưu, tinh hạch thu thập như thế nào rồi?” Diệp Thần nhanh chóng đóng bản đồ, ý bảo Sakiko Suziki đem xe lấy ra, Đường Bưu gật đầu một cái, mọi người lên xe, khởi động, xuất phát.

Trấn Long Môn, lấy Long Môn đặt tên, nghe đồn vào năm Thanh Triều, trấn Long Môn từng có một vị Trạng Nguyên. Trấn Long Môn xây dựng phần lớn đất đai để gieo trồng, tuy rằng đã hoang phế nhiều năm nhưng trấn Long Môn vẫn dạt dào sinh cơ như trước, không hề bị cỏ dại mọc tràn lan như nơi khác.

Có khác thường tự nhiên có vấn đề!

Trấn Long Môn cây xanh rậm rạp, cỏ cây phồn hoa, nông nghiệp vẫn giống như là trước mạt thế. Cây cối rậm rạp, tản ra sinh cơ bừng bừng, khiến cho người ta có ý nghĩ chúng nó dường như cũng có sự sống.

“Nơi này sao lại như thế?” Mộc Văn Ngạn kinh ngạc nhìn trấn Long Môn, lúc này bốn phía trong trấn bị cây cối bao vây, giống như là một công viên, tảng đá phía trước cũng bị thanh đằng bao bọc, kín không kẽ hở.

“Mọi người cẩn thận một chút!” Diệp Thần lên tiếng nhắc nhở, ngừng lại cách cửa lớn trấn Long Môn tầm hai mươi thước, ý thức của cậu có thể cảm nhận được bọn họ đang bị cái gì đó theo dõi, lại không thể tập trung được vị trí cụ thể của thứ theo dõi, cảm giác vô cùng mơ hồ, thứ đó tựa như gió, không có chỗ cố định.

“Rất quái dị!” Diệp Cẩn nhỏ giọng nói.

Ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, con ngươi tối đen như mực dừng ở trên thanh đằng quấn ở trên cửa trấn Long Môn, lục ý dồi dào, mơ hồ còn có thể nhìn ra vết máu đỏ sậm lưu lại trên dây, trên dây còn lưu lại không ít thịt.

Thực hiển nhiên, dây thanh đằng này cũng không bình thường như nó thể hiện.

“Thực vật ở đây rất kỳ lạ!” Mộc Văn Ngạn chần chừ mở miệng nói, hắn là dị năng giả hệ mộc, trên trình độ nhất định, anh có thể cảm nhận được tình tự của thực vật. Nhưng mà ở trong trấn Long Môn, cái gì anh cũng không thể cảm nhận được, thực vật nơi này giống như là con người, biết cách thu liễm chính mình, anh chỉ cảm nhận được khoảng không, ngoài ra cái gì cũng không có.

“Chúng nó giống như đang sống.” Tần Phong chạm vào thanh đằng gần mình nhất, dây lập tức co rút lại và rụt lui. Lá cây vốn đang mở ra thì toàn bộ đột nhiên co rụt lại, thẹn thùng giống như là cây mắc cỡ.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là trên dây không dính mấy thứ như máu, thịt.

“Liên minh thực biết chọn chỗ.” Diệp Thần run rẩy khóe miệng, không nói gì nhìn trấn Long Môn, cửa đều bị dây mây bao bọc, nhìn cũng biết được tình cảnh bên trong trấn Long Môn.

Nói xong thì nhìn thật kỹ nơi gần đó, trên mặt đất nơi rể cây của thanh đằng lộ ra một bàn tay hư thối. Diệp Thần cẩn thận nhặt lên một nhánh cây khô héo, dùng tay cẩn thận đào bùn, nhìn xương tay mà không khỏi nhíu mày, từ chỗ xương cốt bị gãy không khó nhìn ra bàn tay này là bị cái gì cắt đứt.

“Mấy người nói xem, thứ quỷ quái này có ăn người không?” Đường Bưu nhặt lên một cành khô, thử công kích thanh đằng gần cửa đá, chỉ thấy nó dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà rút đi. Sau khi thanh đằng rút đi, thì phần mặt đất vốn bị nó bao trùm bắt đầu hiện ra những phần tay chân bị cụt, cát đỏ trên mặt đất vô cùng quỷ dị.

“Là do tôi nghĩ nhiều sao?” Đường Bưu vội vàng bỏ xuống cành khô trên tay, liên tục lui về sau bảy tám thước, trên mặt mang theo biểu tình kinh hoảng.

“Chậc chậc…”

Mọi người đồng thời nuốt nước miếng, do dự tiến vào trong trấn Long Môn.

“Tiểu Thần, em xem nè.” Diệp Cẩn đột nhiên ngồi xuống, từ trên mặt đất nhặt lên một cái vòng cổ, “Có thấy quen không?”

“Là của người phụ nữ ở bên cạnh Mark.” Diệp Thần nói, sở dĩ có ấn tượng với nó là vì ở mạt thế có rất ít người mang trang sắc, hơn nữa vòng cổ bằng vàng này còn rất thô, khi Diệp Thần lần đầu thấy nó cũng rất muốn nói, mẹ nó, sáng như vậy, căn bản không cần lo buổi tối không có đèn chiếu.

“Xem ra, bọn họ đã đến sớm hơn với chúng ta.” Mộc Văn Ngạn vừa nói vừa lạnh lùng nhìn Long Tường Thiên. Cầm một sợi dây vừa mới được chặt đứt, trên dây chảy ra chất lỏng giống như là máu, sợi dây không ngừng vặn vẹo ở trên tay Mộc Văn Ngạn.

“Tôi…” Long Tường Thiên nghiêm mặt, không biết nên trả lời như thế nào. Xấu hổ nhìn Mộc Văn Ngạn, luôn nghĩ nên tiếp cận với anh như thế nào, nếu không phải do y sơ ý thì lần hành động này sẽ không bị lộ, sự tình cũng sẽ không bị nháo đến tình trạng này.

“Đi vào hay là không?” Diệp Thần dò hỏi. Ánh mắt dừng lại bên cạnh cửa đá, trên đó cuộc sống một đồ án kỳ quái, sau khi nhìn thấy rõ đồ án này thì Diệp Thần nhìn thoáng qua Đường Bưu, ánh mắt của Đường Bưu tối lại, sau đó gật đầu.

Hiển nhiên, đồ án kỳ quái này Diệp Thần và Đường Bưu đương nhiên biết, đây là phương hướng mà Hạ Lưu để lại cho bọn họ. Xem ra, Hạ Lưu quả thật đã đến thành Tuy Viễn và đã vào trấn Long Môn.

“Tiến vào, chúng ta cần chỗ lương thực được cất giữ lại trấn Long Môn.” Long Tường Thiên nghiêm túc nói, trấn Long Môn phát sinh loại biến dị này đối với bọn họ mà nói thì cũng không phải là chuyện tốt, như vậy cũng có ý nghĩa là lương thực được cất giữ tại trấn Long Môn còn hoàn hảo không tổn hao gì.

Phải biết rằng, trấn Long Môn ở trước mạt thế là căn cứ dự trữ lương thực quan trọng, nhưng mà trấn Long Môn có địa thế cao, cách trung tâm thành Tuy Viễn một khoảng hơi xa, virus tang thi bùng nổ cũng ảnh hưởng đến trấn Long Môn không lớn.

Đây cũng là lý do vì sao liên minh lại lựa chọn trấn Long Môn làm mục tiêu cho nhiệm vụ lần này, vị trí của trấn Long Môn đặc thù, đội lính đánh thuê muốn ra ngoài làm nhiệm vụ để thu thập lương thực cũng chỉ chọn nhiều địa điểm gần, càng xa thì chứng tỏ càng nguy hiểm. Mạt thế, bất luận kẻ nào cũng luyến tiếc tính mạng, nếu không phải do có hành động Song Thập, liên minh cũng sẽ không lựa chọn trấn Long Môn nguy hiểm này.

“Thay quần áo tác chiến, theo sát chút, không cần tách ra.” Diệp Cẩn lấy ba lô trên lưng xuống, lấy ra quần áo màu bạc bên trong, đây là quần áo chiến đấu kiểu mới mà các chuyên gia nghiên cứu của căn cứ vừa mới phát minh, có thể tự do biến hóa màu sắc để che dấu hành động, cũng có tác dụng phòng hộ.

“Khụ khụ…mấy người nói xem chúng nó có thể đánh nát quần áo chiến đấu này không, ý tôi là…bộ quần áo này vẫn chưa từng được sử dụng qua, mấy người tin được sao.” Đường Bưu lo lắng xoa quần áo chiến đấu trên người, mỏng nhẹ, điều này làm cho Đường Bưu luôn mặc quần áo thật dày để chiến đấu có chút không quen, luôn cảm thấy như đã thiếu cái gì đó.

Diệp Thần mỉm cười, như cười như không nhìn Đường Bưu, nhấc chân đạp mông Đường Bưu, nói: “Anh thử đi liền biết.”

“A!” Đường Bưu hét lên một tiếng, vì lý do trọng lực nên mạnh mẽ lăng về phía trước, trực tiếp rơi trên đống thanh đồng, dây thanh đằng bay đầy trời gắt gao bao chặt lấy Đường Bưu.

Một màn này làm cho những người khác cảm thấy hoa cúc căng thẳng, ánh mắt nhìn Diệp Thần không khỏi mang theo chút sợ hãi. Mọi người không hẹn mà cùng lui về phía sau từng bước, về sau có chọc ai cũng sẽ không chọc Diệp Thần, luôn có câu là chó sủa là chó không cắn, không sủa thì mới nguy hiểm.

“A a a…” Đường Bưu sợ đến mức phát ra tiếng thói chói tai.

Sau một hồi vẫn không cảm nhận được đau đớn gì, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, kinh ngạc mở to hai mắt, tứ chi bị dây quấn chặt, chỉ còn lộ ra cái đầu ở bên ngoài. Cho dù dây có quấn chặt như thế nào thì Đường Bưu cũng sẽ không có cảm giác.

“Hiệu quả không tồi, nhưng…Đường Bưu, nếu anh còn không động thủ thì chúng nó sẽ quấn chặt đầu anh.” Diệp Thần chỉ vào hai dây gần đó, chúng nó đang chậm rãi tiếp cận đầu Đường Bưu.

Đường Bưu sửng sốt, chợt lấy lại tinh thần, lập tức vận chuyển dị năng chống cự lại thanh đằng. Hiển nhiên loại dây này ăn mềm không ăn cứng, thấy không thể động được Đường Bưu nên lập tức rút đi.

“Đáng tiếc, còn chưa nghiên cứu là mũ giáp thích hợp” Thấy hiệu quả của quần áo chiến đấu không tồi, Diệp Cẩn tiếc hận nói, nếu có mũ giáp thì lần hành động này sẽ trở nên đơn giản hơn.

“Từ từ… phía trước có người.” Diệp Thần lên tiếng, tất cả kiến trúc ở trấn Long Môn đều bị dây thanh đằng bao trùm, cây xanh che trời, đem không trung trấn Long Môn nhuộm thành màu xanh biếc, nếu là trước mạt thế thì nói không chừng các vị ở đây sẽ vô cùng tán thưởng, đúng là một nơi nghỉ phép tốt.

“Long Tường Thiên cứu tôi!” Đột nhiên, một đạo âm thanh bén nhọn vang lên.

“Là Lý Huân!” Mộc Văn Ngạn nói, mấy người nhìn nhau, nhanh chóng đi thẳng đến địa phương phát ra tiếng kêu. Vị trí đó chính là nơi trấn Long Môn cất giữ lương thực, mặc kệ là phát sinh chuyện gì thì đống lương thực này tuyệt đốt không thể xảy ra chuyện.

“Đây là đồ quỷ gì?” Mark mở to đôi mắt màu đó, công kích dây thanh thằng khắp nơi, trên người đã bị thương, những người ở bên cạnh cũng không tốt chút nào, người phụ nữ vốn được A Cửu bảo hộ trong lòng lúc này đã bị vứt trên mặt đất, máu tươi đầy mặt, một tay bị chặt đứt, nơi xương vai xanh có một vết thương lớn hơn mười mi-li-mét, máu chảy như nước, xem ra là sống không nổi.

“Thực vật biến dị.” A Cửu thản nhiên nói, thần tình lạnh nhạt, hồn nhiên không hề lo lắng với đống dây đang bay đầy trời, ghét bỏ liếc nhìn người phụ nữ đang nằm trên mặt đất, trên chân dính không ít máu.

“Thực vật biến dị tôi thấy qua không ít, nhưng thứ lợi hại như vậy tôi còn chưa gặp quá.” Mark chậm chạp nói, hiển nhiên không tin lời của A Cửu nói, dư quang nhìn về Lý Huân, mang theo biểu tình không biết tên.

“Long Tường Thiên, tôi biết mấy anh đến rồi, lương thực của trấn Long Môn ở ngay sau lưng chúng tôi, nếu anh muốn lương thực, hiện tại liền đi ra.” Lý Huân phẫn hận nói, bất mãn với Long Tường Thiên, nhanh chóng giải trừ ngụy trang trên người, lộ ra diện mạo nguyên bản.

“Tôi…” Long Tường Thiên khó xử nhìn Mộc Văn Ngạn, do dự.

“Đi ra ngoài đi!” Diệp Thần gật đầu nói.

Bát quái là thiên tính của người, Lý Huân lúc trước thiếu chút nữa đã lấy mạng của cậu, hiện tại cậu không ngại xem diễn đâu.

Diệp Cẩn mỉm cười, đem Long Tường Thiên đẩy ra ngoài, những người khác cũng chậm rãi đi qua. Diệp Thần dùng ý thức bao quanh mình và Diệp Cẩn, đem dây ngăn cách, khiến cho chúng nó không thể công kích bọn họ.

“Anh như thế nào lại xuất hiện ở đây?” Lý Huân chán ghét nhìn Mộc Văn Ngạn, nói xong, tiến lên định nắm chặt tay Long Tường Thiên, bị y hất ra.

Mộc Văn Ngạn cười lạnh hai tiếng, “Ngay cả một tên xuất thân từ cô nhi viện cũng có thể trở thành vị trí của khoa học gia về sinh vật ở liên minh, vì sao tôi lại không thể xuất hiện ở đây?”

Nghe Mộc Văn Ngạn nói thế này, Lý Huân nhất thời thay đổi sắc mặt, xuất thân của hắn chính là một vết nhơ vĩnh viễn không muốn nhắc đến, hiện tại bị Mộc Văn Ngạn công khai nói ra, có thể biết giờ phút này tâm hình của Lý Huân có bao nhiêu khó chịu.

“Mộc Văn Ngạn, anh muốn chết.” Lý Huân âm trầm nhìn Mộc Văn Ngạn, khuôn mặt thanh tú vô cùng tàn nhân, lấy ra súng sinh hóa trực tiếp nổ súng.

Long Tường Thiên bảo vệ Mộc Văn Ngạn lui về sau mấy bước, tránh được công kích của Lý Huân, đến lúc này, công kích của Lý Huân càng thêm điên cuồng hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi