Cô có hai người bạn thân, Viên Hiểu Văn và Trịnh Manh, ba người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, từ tiểu học đến cấp ba đều học chung trường, nói là thanh mai cũng đúng.Ba năm trước tận thế, trước tiên là lũ lụt sau đó lại nhiệt độ thấp, quốc gia cố gắng duy trì trật tự xã hội, trợ giúp người dân rất nhiều.
Vào giai đoạn nhiệt độ thấp dưới không độ, quốc gia thường đưa vật tư đến, cố gắng duy trì trật tự.
Khi đó, cô sống ở nhà một mình xem như an toàn, đến khi nhiệt độ tăng đột ngột, băng tan khiến lũ lụt nghiêm trọng lần hai.
Lần này mới loạn thật sự, trật tự lung lay sắp đổ bị sụp đổ hoàn toàn.Một người phụ nữ sống một mình chiếm lấy tầng nhà cao rộng rãi, khiến người ta thèm thuồng cũng không lạ.
Kiều Thanh Thanh cố gắng gia cố cửa sổ, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Vì muốn an toàn, khi những quân nhân đưa vật tư đến, cô ra ngoài lấy còn mặc quần áo giày của chồng, lót cho cao, cố gắng dùng đồ trang điểm vẽ cho mặt mình có vẻ trung tính.
Buổi tối cô không dám ngủ say, lúc nào cũng cầm dao phay trong tay.
Cuối cùng, trước vũ lực tuyệt đối, cô vẫn không giữ được ngôi nhà này.Sáng sớm ngày hôm đó sắc trời không sáng, ban công nhà cô bị đánh mở ra, chướng ngại vật phía sau cửa cũng bị đẩy ra.
Có một đám đàn ông đi vào, ánh mắt hung ác.
Bọn chúng mang theo sự điên cuồng khi tận thế thoát khỏi gò bó, quy tắc điên cuồng và bạo gan, khi đi vào lập tức lục soát vật tư trong nhà cô.
Vào năm thứ ba tận thế, cô dựa vào bản thân ra ngoài đào băng tìm vật tư và nhờ đồ ăn cứu trợ từ quốc gia mà sống sót.
Cô bớt ăn lại để dành được mấy chiếc bánh bao khô được cô trân quý giấu vào không gian.
Song, những kẻ này muốn nhà ở và vật tư.
Bọn chúng không phát rồ hoàn toàn, chỉ đuổi cô đi."Không đi thì sau này phải hầu hạ mấy anh em bọn tao nhé."Lúc đó Kiều Thanh Thanh chỉ cảm thấy rùng mình, vừa tuyệt vọng lại phẫn nộ.
Dưới ánh mắt bất đắc dĩ của bọn chúng, cô thu dọn một túi hành lý, cầm giấy tờ và mấy bộ quần áo cùng dao phay rời đi.Ban đầu cô không đi xa lắm, bà Vương ở nhà 701 dưới lầu cho cô ở nhờ.
Người nhà bà Vương và người thân tổng cộng có mười tám người, đây là nguyên nhân trọng yếu khi nhà bọn họ ở tầng một mà vẫn giữ được.
Ba năm qua Kiều Thanh Thanh sống một mình, thật ra cũng nhận sự giúp đỡ của nhà bọn họ.
Nhưng lần này người nhà bà Vương không dám ra mặt, dù sao những kẻ tới lần này quá hung hăng.
Một vài kẻ trộm vặt móc túi, bọn họ đuổi một phen sẽ đi, những người này lại cầm theo gậy gộc, dao tới, bây giờ không có ai cứu viện, bọn họ không dám đối cứng.Nhiệt độ tiếp tục tăng cao, lớp băng dần tan đi, lũ lụt kéo dài rất lâu.
Kiều Thanh Thanh là người ngoài ở trong nhà bà Vương, người nhà bọn họ đông đúc nên dùng nhiều, đương nhiên không vui khi phải chia bớt đồ dùng cho người ngoài như Kiều Thanh Thanh.
Cũng may lũ lụt có dấu hiệu rút đi, Kiều Thanh Thanh mặt dày ở đến khi lũ lụt rút lui còn một mét sáu mới rời đi.
Bà Vương lén tiết kiệm nửa chiếc bánh khoai tây đưa cho cô, cô cầm theo nửa chiếc bánh đó rời đi.
Cô định về quê của Kiều Tụng Chi, tìm người thân đã mất liên lạc hai năm qua..