MẠT THẾ THIÊN TAI CÀN QUÉT



"Ha ha, vậy tớ không khách sáo nữa."Hai người ăn một bữa lẩu rất vui vẻ, đối với Viên Hiểu Văn mà nói đây chỉ là bữa ăn bình thường.

Bạn bè bọn họ tình cảm tốt, thỉnh thoảng sẽ đi ăn lẩu cùng nhau.


Nhưng với Kiều Thanh Thanh mà nói, đây là lần gặp gỡ sau mười năm xa cách, ăn nồi lẩu bò cay, mắt cô đỏ lên."Đúng rồi, lần trước tớ nói với cậu về chuyện cơn bão vô cùng lớn đấy, cậu tin tớ đi, mua nhiều thức ăn dự trữ một chút." Cô cụp mắt xuống."Được, nghe cậu, dù sao gần đây cũng cần mua rất nhiều đồ kết hôn, vậy tớ mua thêm chút thức ăn rồi để dành cũng tiện." Viên Hiểu Văn nghe thấy vẻ nghiêm túc trong lời nói của Kiều Thanh Thanh, đáp lời."Cậu có con rồi, mua thêm đồ cho đứa nhỏ đi, tớ cũng mua thêm cho cậu.

Viết địa chỉ chỗ cậu ra, cậu bảo Hồ Nham Hải đi ký nhận, đừng để mình mệt mỏi.""Biết rồi, cậu đừng mua đồ cho tớ nữa, đứa bé còn nhỏ lắm, cậu để dành tiền mua nhà ở khu gần trường học đi, đừng xài tiền bậy bạ.""Mua đồ cho con gái tớ sao gọi là mua đồ bậy bạ được."Viên Hiểu Văn hạnh phúc sờ bụng: "Cậu cảm thấy là con gái đúng không, mẹ tớ mơ thấy một bé gái đáng yêu, tớ cũng cảm thấy đây là bé gái, Nham Hải cũng bắt đầu đặt têncho nó rồi.""Có thể cho tớ sờ không?"Viên Hiểu Văn cảm thấy kì lạ ngẩng đầu: "Cậu sờ đi." Cô nắm tay Kiều Thanh Thanh để lên bụng mình: "Bây giờ sờ không cảm nhận được, mẹ tớ nói khoảng bốn tháng mới hiện rõ bụng, sau đó đứa bé mới đạp.

Khi đó để cậu sờ, nhất định rất thần kỳ."Kiều Thanh Thanh nhẹ nhàng sờ bụng Viên Hiểu Văn, bụng còn chưa nhô lên, đương nhiên không sờ được gì cả.


Cô cười nói: "Sờ được nồi lẩu nấm.""Ha ha ha." Viên Hiểu Văn cười vui vẻ: "Vì tớ vừa ăn nồi lẩu mà." Cô ấy cố ý ưỡn bụng: "Nhìn xem, có giống đã sáu tháng không.""Giống." Kiều Thanh Thanh nghiêng đầu không cho Viên Hiểu Văn nhìn thấy đôi mắt cay cay của cô, hít sâu cười nói: "Đi thôi, tớ đưa cậu về, muộn quá không an toàn."Trên đường, Viên Hiểu Văn liên tục nói với nói với Kiều Thanh Thanh chuyện vui khi chuẩn bị hôn lễ, còn nói chuyện đi ra ngoài vào cuối tuần với Trịnh Manh."Manh Manh quản lý chồng cậu ấy rất chặt, một tiếng phải gọi điện thoại một lần.

Haiz, chuyện này tớ cũng không tiện nói với cậu ấy, chỉ cảm thấy chồng cậu ấy không tốt lắm." Viên Hiểu Văn khẽ nói: "Nếu không phải chồng cậu ấy không nghiêm chỉnh, Manh Manh cũng không trở thành người không có cảm giác an toàn như thế.

Đi chơi cũng không yên, trái tim lúc nào cũng treo bên đó.""Đó là do chính cậu ấy chọn, năm đó hai chúng ta tâm sự với cậu ấy bao nhiêu lần, còn giúp cậu ấy phân tích, cuối cùng bọn họ chia tay quay lại mấy chục lần, vẫn quyết định kết hôn.


Cậu không nói với cậu ấy là đúng, tránh cho cuối cùng vợ chồng người ta đằm thắm, chúng ta lại trở thành kẻ ác.""Tớ biết, sau khi bọn họ kết hôn tớ chưa từng nói gì cả.

Cậu ấy phàn nàn thì tớ làm người lắng nghe là được rồi." Viên Hiểu Văn nhớ tới chuyện gì đó, lại hỏi: "Thanh Thanh này, cậu và Manh Manh cãi nhau à? Sao tớ cảm giác khi nhắc đến cậu ấy cậu hơi lạnh lùng.""Không có, chỉ có khúc mắc nhỏ thôi, tớ hoài nghi tình cảm giữa tớ và cậu ấy."Viên Hiểu Văn trừng mắt: "Chẳng lẽ cậu biết rồi? Cậu phải tin tưởng Manh Manh đó."Kiều Thanh Thanh tập trung lái xe: "Ừm, biết chuyện gì, mà tin tưởng chuyện gì cơ?""Cậu...!không có gì đâu, tớ nhớ nhầm thôi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi