Chương 62
Edit: Zombie cưỡi Lợn
Beta: Khanhky10917396_912194455467136_5650285689057932458_n
“Mộ Lê Thần ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh sau mạt thế, một tiếng thở dài.
”
Thời điểm Hà Kỳ Tranh nhìn thấy Tiểu Hắc, lập tức lại gần làm thân, cùng Tiểu Hắc nói chuyện, chẳng sợ chỉ một mình nói cũng không cảm giác không thú vị.
Khả năng này chính là sự hấp dẫn của đồng loại?
Chỉ là Tiểu Hắc có vẻ đối với thái độ của Hà Kỳ Tranh là bài xích đồng loại.
Tiểu Hắc không muốn để ý tới khí tức trên cái người này cùng nó là đồng loại.
Nó ghét bất cứ thứ gì cùng nó tranh đoạt sủng ái của chủ nhân, tỷ như con chó nhỏ trước kia, lại tỷ như Hà Kỳ Tranh hiện tại đang lải nhải lẩm bẩm với nó.
Thời điểm Tiểu Hắc không cần chở Mộ Lê Thần, cuối cùng sẽ lấy hình tượng Tiểu Hắc nhỏ nhỏ manh manh dụ người.
Cho nên Hà Kỳ Tranh liền ngồi xổm trên mặt đất trêu đùa nó, Tiểu Hắc bị trêu đùa đến không còn kiên nhẫn, thân thể đột nhiên biến lớn, hướng về phía Hà Kỳ Tranh há to cái miệng đỏ như máu, đương nhiên, nó chỉ là muốn hù dọa tên này.
Hà Kỳ Tranh ngược lại không bị miệng Tiểu Hắc làm sợ, mà lại bị Tiểu Hắc đột nhiên biến thân thật bự dọa sợ.
Hắn thối lui vài bước, hướng về phía Tiểu Hắc nhăn nhăn cái mũi, cẩn thận hít ngửi.
Đúng là khí tức của tiểu gia hỏa dễ thương lúc nãy.
Bất quá tiểu gia hỏa đáng yêu đó như thế nào lại biến thành bộ dáng chiếm diện tích như vậy?
Hà Kỳ Tranh rất thất vọng, hắn mặt không chút thay đổi cúi đầu, cả người tản mát ra một loại khí tức ‘Tui đang chịu đả kích đừng để ý tới tui’, hướng chỗ Mộ Lê Thần đang nghiên cứu mộc thủy chi tâm mà đi.
Mộ Lê Thần đang chuyên tâm nghiên cứu, lười để ý đến hắn.
Hắn cũng rất thức thời, đứng ở bên cạnh tò mò nhìn, cũng không quấy rầy.
Nhưng mà có một vị soái ca to đùng đứng ở bên cạnh, đặc biệt khoảng cách còn gần như vậy, tâm cảnh giới mạnh mẽ của Mộ Lê Thần cũng nhịn không được.
Hắn quay đầu nhìn về phía Hà Kỳ Tranh: “Ngươi sao không đi chơi với Tiểu Hắc đi, ra chỗ này làm cái gì?”
Mộ Lê Thần không nói cho Hà Kỳ Tranh Tiểu Hắc là ai, nhưng hiển nhiên chỉ số thông minh Hà Kỳ Tranh không thấp, lập tức nghĩ nhúm lông đen thui đột nhiên biến lớn trên người mình.
Hắn có chút ủy khuất, mặt không thay đổi nhìn Mộ Lê Thần: “Nó trở nên bự lắm.
” mà bự rồi thì hết thú vị.
Hà Kỳ Tranh tuy rằng là vương giả ở biển, đàn em thủ hạ nhiều vô số, so với Tiểu Hắc càng thêm hung thần ác sát.
Nhưng kỳ thật Hà Kỳ Tranh một chút cũng không thích loại thể hình to lớn của gia hỏa đó.
Bởi vì hắn vốn cũng từng để người nhìn thấy thể hình to lớn của mình mà sợ, sau này không biết làm sao lại biến thành nhân loại nhỏ bé như vậy.
Mặc dù cũng bởi vì thực lực từ cấp năm tăng đến cấp bảy, nhưng cơ thể nho nhỏ này thoạt nhìn một chút cũng không khốc, nhất là thời điểm cùng đàn em to lớn đứng chung một chỗ, hắn cảm giác chính mình là lão đại nhưng nhỏ hơn một cái đầu.
Nói thẳng ra thì Hà Kỳ Tranh chính là thích nhứng thứ nho nhỏ.
Bởi vì hình thể so với hắn nhỏ hơn, hắn từ trên cao nhìn xuống sẽ thể nghiệm một phen cảm giác lão đại đến nghiện a.
Nhất là tiểu đệ thân hình nhỏ mà thể lực cực cao, nhìn qua thực giống như vì hắn mà được sinh ra.
Khi Hà Kỳ Tranh vừa phát hiện Tiểu Hắc nho nhỏ vậy mà đẳng cấp cao, hắn liền cảm thấy đây là tiểu đệ mà ông trời đã an bài cho hắn.
(Zombie: Tên này còn mắc chứng hoang tưởng =.
,=)
Vì thế hắn liền ở bên cạnh Tiểu Hắc lải nhải lẩm bẩm tỏ vẻ hắn đây là lão đại anh minh thần võ.
Tuy rằng hắn một chút cũng không biết chính mình bị Tiểu Hắc triệt để ghét bỏ, còn bị Tiểu Hắc cho rằng hắn đến đây là để cùng nó tranh sủng với chủ nhân.
Khi Tiểu Hắc biến lớn, Hà Kỳ Tranh phát hiện, hình thể Tiểu Hắc so với tiểu đệ có hình thể lớn nhất trong biển của hắn thậm chí còn muốn lớn hơn, mới thất vọng từ bỏ mục tiêu này.
Mộ Lê Thần một chút cũng không biết cái tên thanh niên mặt than thoạt nhìn xuẩn manh dương quang chói lọi trước mắt vừa rồi còn có ý tưởng đào góc tường của hắn, hắn vì giữ lại Hà Kỳ Tranh làm đàn em đắc dụng, gọi Tiểu Hắc tới.
Tiểu Hắc lúc được Mộ Lê Thần gọi, lon ton nhí nhảnh chạy tới, nhanh chóng biến nhỏ, khôi phục bộ dáng manh manh ban đầu, ngóng trông xem xét Mộ Lê Thần.
Mộ Lê Thần đem Tiểu Hắc ôm vào lòng, gãi gãi cằm nó, nói: “Đi, mang theo tên bạn mới của ngươi đi chơi đi.
”
Nói rồi hắn chỉ chỉ Hà Kỳ Tranh đang vì hình thể mới của nó mà hai mắt phát quang.
Tiểu Hắc không muốn mang theo kẻ đang cùng mình tranh sủng kia đi chơi, tựa như hồi trước nó từng mang theo con chó nhỏ đi chơi bùn sau đó bị chủ nhân hung hăng răn dạy, chỉnh đốn còn không cho ăn cơm chiều.
Bất quá Mộ Lê Thần đã lên tiếng, Tiểu Hắc chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện, thành thành thật thật nghe lệnh.
Tiểu Hắc phát hiện Hà Kỳ Tranh thập phần thích bộ dáng nho nhỏ đáng yêu của mình, lại thập phần căm ghét bộ dáng to lớn, uy vũ khí phách của nó.
Tiểu Hắc đương nhiên sẽ không biết là vì bộ dáng to lớn kia thật sự rất xấu, rất dữ tợn, nó chỉ nghĩ là Hà Kỳ Tranh hâm mộ cùng ghen tị khí phách uy vũ cường đại của nó.
Vì thế Tiểu Hắc thật giảo hoạt liền biến thành bộ dạng to lớn kia khi ở cùng một chỗ với Hà Kỳ Tranh, còn thường xuyên hướng về phía Hà Kỳ Tranh nhìn hắn khinh bỉ một phen.
Tiểu bạch kê, ngươi nghĩ ngươi cùng một dạng với chủ nhân thì có thể giống chủ nhân khí phách tuấn tú của ta sao?
Hừ hừ, đừng nói chủ nhân có thể một đầu ngón tay chọc chết ngươi, ngay cả Tiểu Hắc tiểu gia ta cũng có thể một móng vuốt cào chết ngươi!
Hà Kỳ Tranh chỉ cảm thấy, tiểu gia hỏa đen thui này thật sự rất nghịch ngợm.
Rõ ràng có thể biến thành hình thể khả ái dễ thương, vì cái gì cứ thích biến thành bộ dạng khó coi kia?
Bất quá hắn sẽ không để ý nó xấu xí cỡ nào a.
Tổ tông từng nói cho hắn, đánh giá người hay thú không thể chỉ nhìn khuyết điểm, còn phải chú ý đến ưu điểm.
Cho nên Hà Kỳ Tranh trên cơ bản chính là thời điểm Tiểu Hắc biến nhỏ thì đi tới, Tiểu Hắc biến lớn liền cách xa.
Tiểu Hắc lại cảm thấy Hà Kỳ Tranh thực phiền, mỗi lần nó biến nhỏ muốn đi tìm chủ nhân làm nũng, bán manh nhiều một chút tìm đồ ăn vặt ăn, hắn liền đi ra ngăn cản nó đến với ôm ấp của chủ nhân.
Dẫn đến nó không thể không thường xuyên biến thành hình thể to lớn, làm cho nó không thể không rời xa ôm ấp của chủ nhân.
Quả nhiên, tranh thủ tình cảm nhân loại là một quá trình gian khổ.
Hắn nhất định là vì không để nó chiếm được sủng ái của chủ nhân mà bày âm mưu, nó nhất định không thể khiến âm mưu của hắn đạt được.
Vì thế dọc theo đường đi, Tiểu Hắc cùng Hà Kỳ Tranh đấu trí, so dũng khí, hai gã đó chỉ số thông minh đều không cách biệt lắm bắt đầu cãi nhau ầm ĩ, cảm tình vậy mà ngược lại tốt lên rất nhiều.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần nhìn nhìn bản đồ, rồi nhìn đến ngọn núi xa xa, chờ bọn hắn đến được ngọn núi kia, lại đi mấy trăm km, là có thể đến được căn cứ B thị.
Tần gia…… Duệ Kim chi tâm……
Mộ Lê Thần thực mong chờ, đến mức nở ra một nụ cười, hắn cũng đã lâu không gặp An Dương.
An Dương hiện tại cũng có thể tới căn cứ B thị rồi đi?
Nhớ tới sự tình lúc trước chính mình bị tâm ma khống chế ở trạm xăng dầu hung hăng đả thương An Dương, lòng Mộ Lê Thần nổi lên áy náy.
Thời điểm gặp phải đàn tang thi chuột, hắn bị Mộ Lê Dật đẩy vào trong đàn tang thi.
Kỳ thật hắn vốn chỉ cần động não một chút liền có thể biết được người ra tay với hắn không phải An Dương mà là Mộ Lê Dật.
Chỉ là lúc ấy bởi vì được trọng sinh, đau khổ, áp lực cừu hận ùa lên trong lòng, cùng tín nhiệm không kiên định đối với An Dương mà dẫn đến tâm ma khống chế được thân thể hắn.
Bị tâm ma khống chế, hắn bắt đầu điên cuồng trả thù, sau khi giết đám người Mộ Lê Dật, thần trí hắn mới khôi phục đôi chút.
Lúc này hắn đã nghĩ thông suốt chuyện lúc đó, khi gặp phải tang thi chuột đã phát sinh chuyện gì.
Chỉ là hắn cảm thấy chính mình vậy mà đối với An Dương không kiên định tín nhiệm, còn tàn nhẫn đả thương hắn, bất giác khiến lòng hắn cảm thấy rất áy náy, không có mặt mũi đi gặp An Dương, vì thế liền thừa dịp An Dương còn trốn trong không gian bên trong dây chuyền mà rời đi.
Tâm tình Mộ Lê Thần đối An Dương thực phức tạp.
Kiếp trước hắn có đủ loại hiểu lầm An Dương, nhưng An Dương lại vì muốn cứu hắn ra khỏi sở nghiên cứu mà mất mạng, hắn vừa thống khổ vừa áy náy.
Sau khi sống lại, hắn muốn báo thù, hắn muốn báo đáp An Dương, sắp xếp thật tốt cho gia gia.
Chỉ là kiếp trước bị phản bội, thương tích đầy mình, không cách nào đối với An Dương phong phạm lịch lãm mang đầy hoài bão tuổi trẻ, không thể sau khi trải qua kinh hận của mạt thế mà vẫn có thể trao ra toàn bộ tín nhiệm của bản thân.
Hắn lo lắng An Dương còn quá non trẻ sẽ bởi vì hắn sống lại dẫn đến hiệu ứng cánh bướm, lo lắng An Dương hiện tại không giống với trước kia, trở nên xa lạ, trở nên…… Sẽ phản bội hắn.
Bởi vì điều này mà hắn giữ lại tín nhiệm, cũng có lẽ là vì hắn mỗi ngày đều suy nghĩ, An Dương của kiếp này có thể hay không sẽ phản bội hắn…… khi Mộ Lê Thần bị đẩy vào đàn tang thi chuột, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ An Dương phản bội mình.
Còn không đợi hắn nghĩ rõ ràng hiểu lầm đơn giản này, hắn đã bởi vì ý niệm cừu hận mà dẫn phát tâm ma, thân thể yếu kém bị tâm ma cướp đi.
Mấy ngày qua, Mộ Lê Thần bắt buộc chính mình chỉ nghĩ việc biến cường, không nghĩ đến chuyện của An Dương.
Mặc kệ thế nào, An Dương cũng phải trải qua hoàn cảnh đáng sợ của mạt thế, hắn không thể nào bảo hộ cho An Dương giống như kiếp trước.
Kiếp trước An Dương có thể rời khỏi bảo hộ của hắn sau trở thành dị năng giả cường đại, bây giờ có thêm không gian của sợi dây chuyền, An Dương hẳn là sẽ càng trở nên cường đại hơn.
Đã sắp đến căn cứ B thị, Mộ Lê Thần cũng không thể không suy nghĩ nên như thế nào đối mặt với An Dương.
Hắn nên như thế nào nói cho An Dương biết, mình kỳ thật có được ký ức khi còn là nhân loại, hơn nữa còn muốn hủy diệt thế giới này?
Nếu An Dương yêu cầu hắn đừng báo thù nữa thì làm sao?
Mộ Lê Thần ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh sau mạt thế, một tiếng thở dài.
Hắn nghĩ mình sẽ không dao động, hắn nghĩ không ai có thể ngăn cản bước chân hắn báo thù.
Bởi vì chút phiền não này, Mộ Lê Thần thậm chí nhịn không được nghĩ, nếu như chưa bao giờ gặp được An Dương, có phải là tốt hơn một ít hay không?
Hắn cũng không phải lo lắng nhìn đến ánh mắt vừa thất vọng vừa đau khổ của An Dương.
Có lẽ vì cự ly đến căn cứ B thị ngày càng gần, cũng là khoảng cách với An Dương ngày càng gần, Mộ Lê Thần lại càng nhịn không được bắt đầu suy nghĩ miên man.
Hắn bắt đầu nghĩ đến khi gặp An Dương nên chào hỏi như thế nào…… Hoặc là giả vờ mình không có ký ức nhân loại?
Hắn lại nghĩ đến kiếp trước An Dương chết trước mặt hắn, nghĩ đến khoảng thời gian trước tận thế hắn còn chưa biến thành tang thi hoàng.
Bởi vì thất vọng của cha, gia gia đem hắn trở thành người thừa kế Mộ gia mà bồi dưỡng, có ý định để cho hắn phụ trách, vượt qua cả người đương nhiệm hiện tại.
Hắn từ nhỏ đã biết trách nhiệm của mình, cho nên hắn vẫn cố gắng làm tốt nhất mọi thứ.
Hắn từng nghĩ tới, nếu không có mạt thế, mình có phải hay không sẽ từ tay gia gia tiếp nhận Mộ gia, sau đó cùng Phó Nghiên kết hôn sinh con, sống một cuộc sống bình thản?
Sống như vậy, so với cuộc sống tại mạt thế nguy hiểm vạn phần, có lẽ sẽ rất nhàm chán vô vị, nhưng ít nhất sẽ không khiến hắn thống khổ như vậy.
Hôn nhân của hắn với Phó Nghiên là dựa vào lợi ích mà kết hợp, có lẽ bọn họ có thể đầu bạc đến lúc già trải qua một kiếp nhân sinh.
Zombie: Chương sau chúng ta gặp lại An Dương a~~ :3 Đăng bởi: admin