Sau khi dị năng giả hệ thổ thức tỉnh đã giảm bớt áp lực khai quật nơi ở tránh nạn cho người sống sót, chỉ ngắn ngủn năm ngày, dị năng giả hệ thổ tự nguyện đến hỗ trợ đạt tới hơn hai trăm người, mà chỗ tránh nạn cũng được đào xong.
Hiện giờ người cầm quyền khu an toàn đã không còn tự xưng là chính phủ lâm thời nữa, mà là gọn gàng dứt khoác hơn, tự xưng là Chính phủ.
Sau khi trải qua cải tạo, chỗ tránh nạn đã được trang bị thêm máy sưởi, gần mười vạn người lục tục trốn vào bên trong tránh lạnh.
Tuy rằng máy sưởi không nhiều, nhưng có nhiều người tụ tập ở một chỗ như vậy, hơn nữa còn là ở dưới mặt đất, hiệu quả giữ ấm phi thường tốt, trên cơ bản sẽ không có khả năng có người bị tuyết đông chết.
Nửa đêm Đường Kiếm Phong mang theo Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Cẩn ra cửa, bởi vì tang thi đã tiến hóa lần thứ hai cùng với thời tiết cực đoan, đội ngũ ra ngoài tìm vật tư rất ít, hai ngày này mới có một ít dị năng giả tổ chức tiểu đội ra ngoài, nhưng phần lớn người sống sót đều gặp phải cảnh ngộ đói khát hoặc đói chết.
Đường Mặc Kỳ chuẩn bị đem một phần lương thực mà cậu thu mua để trong không gian mang ra ngoài, đưa đến chỗ tránh nạn, nhưng làm thế nào để đưa tới đó cậu vẫn chưa nghĩ ra, ban đầu cậu có ý định lặng yên không một tiếng động đem đồ vật mang ra không cho bất luận kẻ nào biết.
Nhưng nhiều lương thực ném ở nơi đó, ném như thế nào cũng là một vấn đề.
Vạn nhất không gian bị người phát hiện, Đường Mặc Kỳ căn bản là không dám tưởng tượng đám người đó trở nên điên cuồng như thế nào, đám người mất đi nhân tính sẽ làm ra những chuyện đáng sợ gì.
Đường Mặc Kỳ giải thích ý nghĩ của cậu cho Diệp Cẩn, điều này khiến cho Diệp Cẩn có chút ngoài ý muốn, một là không nghĩ tới Diệp Cẩn thu nhiều vật tư đến vậy, hai là nhìn bề ngoài trông cậu khá lạnh nhạt lại có thể làm chuyện như thế.
Diệp Cẩn vẫn luôn cho rằng Đường Mặc Kỳ vẫn luôn độc lập, từ trong xương cốt toát ra vẻ lạnh nhạt, không phải là kiểu lãnh đạm với người khác, mà là lạnh nhạt với những tai nạn đã phát sinh, không giống hắn.
Diệp Cẩn an ủi chính mình, có lẽ là bởi vì cậu có năng lực biết trước đi!
Đường Kiếm Phong, Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Cẩn tránh thoát đội tuần tra, không ngừng chạy tới chỗ tránh nạn của người dân.
Hiện tại ngoại trừ vài người còn chút vật tư nên kiên trì ở lại nhà của chính mình, phần lớn dân chúng bình thường không thể không tụ tập đến chỗ tránh nạn để sưởi ấm.
Ban đêm, khu an toàn càng thêm trở nên an tĩnh.
Xung quanh chỗ tránh nạn có rất nhiều đội tuần tra đang hoạt động, vì để tránh tai mắt, kế hoạch của bọn họ là để Diệp Cẩn chế tạo ra một vài tạp âm thu hút chú ý mọi người, sau đó bọn họ tìm một nơi khá bí mật để lấy đồ vật ra.
Diệp Cẩn rất cẩn thận, hắn cũng không thể bại lộ chính mình, nếu không khi xong việc, mọi người rất có thể đem đống vật tư đó liên hệ với hắn.
Sau vài tiếng nổ, quả nhiên phần lớn đội tuần tra lập tức hành động, chạy tới hướng phát ra thanh âm.
Đường Mặc Kỳ cùng Đường Kiếm Phong đứng trên sân thượng một căn nhà quan sát tình huống, thấy người bên này đều đã đi rồi, hai người mới lặng yên không một tiếng động bò đến trên mặt đất của chỗ tránh nạn, cạy một ống thông gió, sau đó mưới bò đi vào.
Ống thông gió tuy rằng không nhỏ, nhưng rất dài và có mùi không dễ ngửi, Đường Mặc Kỳ vẫn luôn bị nghẹn.
Chờ đến khi cậu bò đến đầy mồ hôi, Đường Kiếm Phong ở phía trước mới nhẹ nhàng nói một câu "Tới rồi."
Đường Mặc Kỳ trở mình, nằm nghỉ ngơi trên ống dẫn một hồi, Đường Kiếm Phong từ miệng ống dẫn quan sát vài cái, lại mang theo cậu bò qua một hướng khác, vòng vòng hơn một giờ, hai người mới có thể tới được nơi trữ vật tư của khu tránh nạn.
Nơi này có trọng binh canh gác, ngay cả ruồi muỗi cũng không thể đi vào, Đường Kiếm Phong có chút khó xử, về tư tâm thì anh không muốn Đường Mặc Kỳ mạo hiểm, nhưng là cậu nguyện ý trợ giúp những người này, anh cũng sẽ không đi ngược với mong muốn của cậu, nhìn bộ dáng mồ hôi đầy đầu của cậu, anh cũng không muốn để cậu thất vọng.
"Làm sao vậy?" Đường Mặc Kỳ thấy anh xem xét tình huống xong thì vẫn luôn trầm mặc, có chút nôn nóng mà nhẹ giọng hỏi anh.
Đường Kiếm Phong làm một cái thủ thế, tỏ vẻ bên ngoài rất nhiều người.
Không nghĩ tới Đường Mặc Kỳ không có sốt ruột, mà còn cười một cách giảo hoạt.
Trong tay liền xuất hiện một bình phun sương mù, sau đó lại lấy ra hai cái mặt nạ phòng độc.
Đợi đến khi hai người bọn họ mang xong, Đường Mặc Kỳ mới lui ra vài bước, bảo đảm rằng lính gác bên trong không nghe được thanh âm của bình phun sương mù thì mới lấy tay đè chốt.
Mười phút sau, hai người đá văng cửa thông gió, lần lượt nhảy xuống.
Đường Mặc Kỳ cùng Đường Kiếm Phong đem mấy binh lính đã ngất xỉu kéo đến một góc hẻo lánh, lúc này mới quan sát kĩ phòng chứa đồ này.
Nơi này rất lớn nhưng không có nhiều đồ vật lắm, chỉ chứa được một phần tư nơi này, rất khó để tưởng tượng được làm sao những người ở đây có thể vượt qua mùa đông dài đằng đẳng.
Trước tiên Đường Mặc Kỳ mang Đường Kiếm Phong vào không gian, sau đó mới lấy gạo cùng những thứ khác ra bỏ đầy phòng chứa đồ, đợi đến khi chất đầy vật tư ở nơi này thì mới xuất hiện tiếng bước chân.
Cậu không kịp bò vào lại ống dẫn, chỉ có thể trực tiếp đi vào không gian.
Ở trong không gian Đường Mặc Kỳ có thể cảm giác được một chút tình huống bên ngoài, nhưng cũng không thập phần rõ ràng, giống như bị ngăn cách bởi một tầng lá chắn.
Đường Mặc Kỳ cũng không lưu ý tình huống bên ngoài, chỉ cùng Đường Kiếm Phong đem không gian xử lý một chút.
Cho tới bây giờ Đường Mặc Kỳ cũng không có thăm dò kỹ không gian này, ngay từ đầu vội vàng thu thập vật tư, sau lại rèn luyện bản thân rồi bùng nổ virus tang thi, bên trong cũng chỉ tùy ý trồng trọt, rau quả tự do phát triển, gà vịt ngỗng heo dê bò cũng bữa no bữa đói, may mắn khí hậu bên trong không gian khá đặc biệt, nếu không cứ dựa theo cách chăm nuôi này của cậu, động vật thực vật này kia chỉ sợ không sống nổi.
Hai người thu thập đất trồng rau, cho đàn gia súc ăn uống, Đường Kiếm Phong đẩy một chiếc xe đạp tới đây, dù sao người bên ngoài vẫn còn rất nhiều, bọn họ không thể ra được, không bằng thừa dịp này đi xung quanh không gian tìm hiểu nơi này một chút.
Thời điểm hai người đang chạy khắp nơi trong không gian thì bên ngoài mọi người đã bị kích động đến điên rồi.
Trần Dương Duy nhận được thông tin liền lập tức chạy tới, lúc này trước cửa phòng chứa đồ đã vây đầy người.
Hai tầng lầu đều bị gạo cùng hạt thóc chất đầy, mấy ngàn tấn lương thực từ không khí xuất hiện ở giữa căn phòng.
Mọi người đều mang vẻ mừng như điên.
Trần Dương Duy hỏi qua nhân viên trông coi, phát hiện mọi người đều không biết, cau mày suy nghĩ nửa ngày, sau đó vẫy tay cho tất cả lui xuống, bản thân lại một mình đối mặt với vật tư tràn đầy mà trầm tư, cuối cùng không biết nghĩ tới cái gì lại nhìn hạt thóc, sau đó kiên quyết xoay người đi ra ngoài.
Chờ đến khi hai người bọn họ ở bên trong đạp xe hết một ngày mới đi ra ngoài, lúc này sắc trời đã tối xuống.
Đường Mặc Kỳ thấy thủ vệ bên ngoài đã thay ca, thừa dịp không ai chú ý bò ra từ ống dẫn.
Diệp Cẩn vẫn luôn ở phụ cận nôn nóng chờ bọn họ, thấy hai người đi ra mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bởi vì thời tiết quá mức rét lạnh, mà bên trong tứ hợp viện lại rất ấm, cho nên bên trên nóc nhà kết thành một tầng băng, mà chỗ máy năng lượng mặt trời lại đóng một lớp tuyết dày.
Lúc này dị năng hệ thực vật của Thẩm Giản Khê phát huy tác dụng, dây đằng cuốn tất cả mọi thứ bên trên nóc nhà xuống dưới, ngoại trừ băng.
Không nghĩ tới lại đưa đến đội tuần tra.
Những người này từng ăn khổ ở chỗ đám người Mông Cổ, chẳng những không có thu liễm, ngược lại còn thêm kiêu ngạo.
Hiện giờ phần lớn người sống sót đã trốn ở trong chỗ tránh nạn, những người còn ở trong nhà đều là những người bọn họ không thể trêu vào, nhưng những người kia chỉ có chút tài sản, không có bối cảnh, nên chỉ có thể chịu đựng bọn họ, bởi vì bọn họ là người có súng trên tay, cho dù những người kia có thức tỉnh dị năng thì làm sao, chẳng phải thân thể vẫn là máu thịt bình thường hay sao.
Một đám khoảng mười mấy người, đi đầu chính là một tên có vóc dáng nhỏ, hùng hùng hổ hổ dùng súng chĩa vào Thẩm Giản Khê đang đứng ở bên dưới nóc nhà gõ gõ băng lạnh.
Thẩm Giản Khê mặt vô biểu tình nhìn gã, vèo một cái đem dây đằng từ sau bay tới, trực tiếp đem tên nhỏ con kia kéo lên, súng trên tay rớt xuống đất, một ngọn dây khác nhẹ nhàng bắt được súng, đem chĩa về hướng tên nhỏ con kia.
Tên nhỏ con kêu to, nhìn đến họng súng đang chĩa vào mình thì lập tức run rẩy, trên mặt tái mét, đôi tay giơ lên làm tư thế đầu hàng.
Thẩm Giản Khê đem một cánh tay còn lại hóa thành dây mây cuốn hết vài vị đang đứng xem náo nhiệt trên nóc nhà, kéo xuống dưới.
"Anh....!Anh....!Không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu không lão đại chúng tôi sẽ không buông tha cho các người." Tên nhỏ con một bên giơ hai tay, một bên ngoài mạnh trong yếu mà kêu gào.
Thẩm Giản Khê không kiên nhẫn liếc mắt nhìn gã, dây mây nắm chốt súng "Phanh" một tiếng, viên đạn bắn vào trên chân của gã, khiến gã sợ tới mức té ngã trên mặt đất mà hét chói tai, mười mấy người của đội tuần tra đứng phía sau khẩn trương nuốt nước miếng giơ súng lên, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thẩm Giản Khê khinh miệt mà cười một tiếng, nói: "Ngượng quá, lỡ tay."
Sau đó một tay thu súng trở về, nói: "Nếu đã có người tự đưa tới cửa, tôi cũng không khách khí mà nhận lấy, mau cút đi."
Vài người trong đội tuần tra trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt xám xịt bỏ chạy, không ai đặt đám ô hợp đó trong lòng.
Không nghĩ tới cư nhiên buổi tối những người này lại trở lại đây.
Chẳng qua là không chỉ có vài tiểu lâu la như trước, là đội trưởng đội tuần tra Từng Thời Tự cư nhiên tự mình dẫn người tới cửa.
Cũng phải nói Từng Thời Tự này cũng là một nhân vật truyền kì của khu an toàn.
Trước mạt thế từng là gia chủ một thế gia nhỏ, chủ yếu làm công nghiệp quân sự, ở thủ đô coi như ăn chén cơm của hắc bạch lưỡng đạo, nhưng nếu so sánh với thế gia chân chính, căn bản là không lên được mặt bàn.
Không nghĩ tới sau khi mạt thế tiến đến, từng là một xí nghiệp quân sự ở thủ đô lại tăng vọt giá trị con người.
Trực tiếp đem sản xuất vũ khí nóng trở thành của riêng, toàn bộ vũ khí trong khu an toàn có một nửa chính là sản xuất từ chỗ bọn họ.
Ngay cả người nắm quyền là Trần gia cũng phải cho bọn họ chút thể diện, đây cũng là nguyên nhân đội tuần tra kiêu ngạo như vậy.
Mọi người còn đang nghi hoặc sao lại chọc đến vị này, cho đến khi người phía sau Từng Thời Tự bước ra, bọn họ mới phản ứng lại.
Trương Tinh Nhàn mặc một cái áo khoác lông che toàn thân, an an tĩnh tĩnh mà đứng đằng sau Từng Thời Tự, quả nhiên vẫn chiêu cũ, ưu nhã mà rụt rè.
Chờ sau khi Diệp Trạch Việt giải thích lịch sử ân oán của Đường Kiếm Phong và Trương Tinh Nhàn cho Thẩm Giản Khê, Từng Thời Tự đã ngồi xuống sô pha trong phòng khách, Trương Tinh Nhàn cũng ngồi bên cạnh hắn.
Trương Vân Phi cởi áo khoác, cũng không nói lời khách khí gì, trực tiếp mở miệng nói: "Không biết Từng lão đại tới cửa là có chuyện gì?"
Từng Thời Tự cầm bàn tay Trương Tinh Nhàn lên thưởng thức, đánh giá chung quanh một vòng mới cười cười, nói: "Quả nhiên Đường Kiếm Phong thật sự có tài, bên ngoài nhiều người chết đói chết lạnh, hắn ngược lại trốn ở trong đây hưởng thụ."
Trên mặt Từng Thời Tự cười, nhưng đôi mắt đều là lạnh lẽo, khi ánh mắt lướt ngang qua Diệp Trạch Việt lại hiện lên một tia quỷ dị.
Thẩm Giản Khê chú ý tới ánh mắt của hắn đối với Diệp Trạch Việt, lén lút đem đứa nhỏ kéo ra đằng sau.
Trương Tinh Nhàn liếc mắt nhìn sắc mặt Từng Thời Tự, mới mở miệng nói: "Là nha, không biết bọn họ lấy than đá từ nơi nào, ngày đêm đốt không ngừng, ngay cả Thời Tự ca cũng chưa có cái đãi ngộ này đâu."
Từng Thời Tự cười cười, một tay đem cô kéo vào trong ngực, trêu đùa nói: "Nếu Đường Kiếm Phong mở ra hai phòng cho người bên ngoài vào ở, tôi nghĩ bọn họ sẽ không phải chết vì lạnh, nhìn cũng thấy đau lòng."
Trương Tinh Nhàn cười duyên hai tiếng, người ngồi trong phòng nghe thấy cũng phải nổi da gà, cười làm nũng: "Bọn họ chỉ biết nghĩ cho bản thân, sao có thể so sánh với Thời Tự ca, chịu một chút đông lạnh có là gì với họ."
Thẩm Giản Khê ngồi xuống đối diện Từng Thời Tự, nói: "Từng lão đại không có việc gì không đến điện Tam Bảo, có chuyện thì trực tiếp mở miệng, không có việc gì thì trở về, nơi này của chúng tôi không có gì để tiếp đãi ngài."
Mặt Từng Thời Tự lập tức trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, nói: "Thẩm đại thiếu gia lấy lập trường gì mà nói chuyện với tôi? Mau đi kêu Đường Kiếm Phong ra đây!"
Thẩm Giản Khê cũng không thèm giận, ngược lại cười lạnh một tiếng nói: "Từng lão đại, xin khuyên anh một câu, đi đêm nhiều có ngày gặp ma!"
Từng Thời Tự còn không có mở miệng, Trương Tinh Nhàn đã bén nhọn nói: "Anh thì tính là cái gì, dám nói chuyện với Thời Tự ca như vậy! Dù Đường Kiếm Phong có đứng ở đây cũng không dám nói chuyện như vậy đâu!"
Từng Thời Tự vỗ vỗ tay Trương Tinh Nhàn, tựa hồ rất hưởng hồ cô ra mặt cho hắn, sau đó mới chậm rì rì mở miệng nói: "Lời nói của Tinh Nhàn rất có lý, hôm nay tôi tới đây chính là muốn gây phiền toái cho Đường Kiếm Phong, cho Tinh Nhàn chúng tôi xả giận."
Trương Vân Phi đứng lên, làm một cái thỉnh thế, nói: "Nếu là tới gây phiền toái, vậy mời các vị ra ngoài đứng chờ, một chốc nữa Đường Kiếm Phong cũng chưa chắc đã về."
Từng Thời Tự chẳng để ý liếc mắt nhìn ông, nói: "Phải đi cũng là các người đi, toàn bộ khu an toàn cũng là do tôi giữ gìn trật tự an toàn." Trên mặt Từng Thời Tự có chút dữ tợn, tiến đến trước mặt Trương Vân Phi nói: "Tôi muốn khi nào các người biến mất, thì các người phải biến mất."
Trương Tử Thành nhìn hắn uy hiếp ba mình, một phen đi lên đẩy hắn ra, người phía sau Từng Thời Tự lập tức chĩa súng vào bọn họ, không khí từng chút căng chặt.
Từng Thời Tự chỉnh sửa vạt áo chính mình, xoay người nói với Diệp Trạch Việt: "Không nghĩ tới Đường Kiếm Phong cũng thu nhận cậu, tôi còn tưởng rằng cậu cùng anh trai cậu đã sớm chết dưới móng vuốt tang thi."
Trừ bỏ Diệp Trạch Việt, mọi người đều kinh ngạc, hai người này cư nhiên quen biết nhau.
Thẩm Giản Khê muốn kéo Diệp Trạch Việt ra phía sau, nhưng y không chịu, ngược lại lạnh nhạt mỉm cười, nói: "Anh trai tôi chết, nhưng tôi vẫn còn sống."
Sắc mặt Từng Thời Tự thay đổi một chút, nhưng trong nháy mắt khôi phục lại bình thường, cơ hồ như không có sơ hở, xoay người đi không đáp lại Diệp Trạch Việt.
Đang lúc hai bên đang đối chọi gay gắt, cổng tứ hợp viện bị đẩy ra..