MẠT THẾ TRÙNG SINH CHI NỮ VƯƠNG TRỞ VỀ

Quách giáo sư tức khí không nhẹ, một tay che ngực, không ngừng thở.

Quách Hương một đôi hạnh nước mắt lưng tròng nhìn Khung Phong, hy vọng Phong ca ca có thể thay nàng ra mặt, nào biết Khung Phong ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái, đành phải âm thầm cắn răng.

Quách Hương hung hăng trừng mắt Vân Khởi, một tay thay Quách giáo sư xoa ngực, Vân Khởi cũng không thèm để ý.

Vài lão giáo sư tự nhiên cũng nhìn ra Vân Khởi phi phàm, một cái tiểu cô nương nhỏ như vậy có thể bình yên vô sự đi đến nơi đây, có đầu óc cũng sẽ đoán được, tiểu cô nương này không đơn giản.

Huống chi nơi này lão nhân đều là nhân tài quốc gia, đầu óc hiển nhiên rất tốt, bọn họ biết rõ muốn rời đi an toàn, chỉ sợ còn muốn làm phiền tiểu cô nương này, cũng không nguyện khi không đắc tội Vân Khởi.

Mấy vị lão giáo sư thật cố gắng khuyên ngăn một trận, Quách giáo sư kia lúc này mới hừ lạnh một tiếng, đi theo mọi người vào trong phòng.

Bên trong gian phòng cũng không nhỏ, trên mặt bàn chất đầy đủ loại dụng cụ, còn có ống nghiệm trong đủ loại chất lỏng, kính hiển vi, dụng cụ khoa học.

Ở trước khi mạt thế tiến đến, một số nơi đã xuất hiện tang thi, thế nhưng vài tang thi này đều bị quốc gia bí mật giấu đi, được đưa đến phòng nghiên cứu để các nhà khoa học gia nghiên cứu.

Mấy khoa học gia này chính là trong những người nổi bật, cho nên quốc gia chính phủ tuyệt đối muốn đem mấy khoa học gia này an toàn mang đi ra ngoài.

Mà mạt thế ngày đó, Quách Hương vừa vặn tới đây đi theo Quách giáo sư, mới tránh thoát một kiếp.

Khoa học gia bận rộn nghiên cứu nên thường quên mất thời gian, trong phòng nghiên cứu ngược lại dự trữ một chút thức ăn, nhưng trong phòng nghiên cứu này có mười mấy người, lại hơn nửa tháng, thức ăn dự trữ càng ngày càng ít dần, chỉ còn lại không nhiều lắm. Nếu như Khung Phong lại không đến, không quá vài ngày, những khoa học gia này cũng phải chết đói tại đây.

Khung Phong nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, đối với các khoa học gia nói:

"Các vị giáo sư đêm nay nghỉ ngơi thật tốt một đêm, sáng mai, sắc trời vừa sáng, chúng ta liền rời đi ngay."

"Nhưng mà, Khung thiếu, chúng ta như thế nào rời đi a?" 

Ngô giáo sư có chút khó khăn nói: 

"Chúng ta những lão già này lớn tuổi, đi đứng bất tiện, có thể sẽ cấp khung thiếu thêm phiền toái a!"

Khung Phong trước khi tới đã nghĩ tới vấn đề này, tự tin nói: "Các vị giáo sư không cần lo lắng, chuyện này, Khung Phong đã làm thỏa đáng."

Các vị giáo sư thấy Khung Phong tự tin nói, cũng đều thở phào nhẹ nhõm, tuổi bọn họ đã lớn, cách cái chết cũng không xa, nhưng bọn họ đối với tang thi đã có chút thành quả nghiên cứu, chỉ hy vọng có thể ở lúc sinh thời, có thể loại trừ tang thi kia, trả lại cho nhân loại một cuộc sống như trước khi mạt thế.

Bọn họ vừa lúc mới nhìn thấy Khung Phong đích xác là có kích động, nhưng là qua một lát, mới nghĩ đến hộ vệ bọn họ thế nhưng chỉ có một người là Khung Phong, trong lòng bọn họ nhất thời cũng có chút lo lắng.

Hiện tại gặp Khung Phong như thế tự tin, nghĩ đến Khung thiếu này nhất định có biện pháp, bọn họ chờ là được rồi. Những giáo sư này bị lo lắng sợ hãi hơn nửa tháng, hiện tại thật vất vả lắm mới được một trận ăn no, tinh thần cũng có chút mệt mỏi. Mà hiện tại có Khung Phong ở đây, bọn họ tâm thần buông lỏng, rất nhanh liền buồn ngủ.

"Phong ca ca" Quách Hương chớp hai mắt to, thẹn thùng nhìn Khung Phong, bước chân từ từ bước đến, nghĩ đi đến ngồi bên cạnh Khung Phong.

Khung Phong lại lạnh lùng quét Quách Hương một cái, trong mắt hàm xúc ý tứ cự tuyệt rõ ràng.

Quách Hương không cam lòng dậm chân một cái, đành phải ngồi xuống kề bên gia gia nhà mình.

Vân Khởi ba người là tìm một cái góc nhỏ, ba người ngồi cùng nhau, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Suốt đêm không nói chuyện.

Ngày hôm sau, mọi người nhất vừa tỉnh dậy, Khung Phong lại từ trong bao xuất ra một chút thức ăn, hôm nay muốn bắt đầu chạy trối chết, không ăn no bụng sao được?

Quách Hương lần này ngược lại không có ghét bỏ thịt khô trong tay, chỉ là có chút không muốn chép miệng, chậm chạp ăn.

Vân Khởi không có nhận thức ăn Khung Phong đưa tới, mà là trực tiếp từ trong bao móc ra vài cái bánh bao vừa nhìn cũng biết còn mới, còn có vài cái chân giò hun khói, vài bao sữa.

Chứng kiến thức ăn trong tay Vân Khởi, mấy người giáo sư kia sững sờ, nhưng không nói gì thêm, chỉ là trong mắt có chút cực kỳ hâm mộ, bọn họ đã sắp không nhớ rõ hương vị của sữa cùng chân giò hun khói rồi.

Quách Hương nhìn thấy thức ăn trong tay Vân Khởi lại vui mừng, đối Vân Khởi trực tiếp ra lệnh:

"Đưa cho ta một khối bánh bao."

Nghe được Quách Hương âm cao khí giọng ra lệnh, Vân Khởi trực tiếp bỏ qua nàng.

Vân Khởi cầm thức ăn trong tay phân cho Cao Lôi cùng Đồng Hạo, ba người ngay cả một cái ánh mắt cũng không có cho Quách Hương.

Quách Hương khí sắc mặt đỏ lên, giống như thật đã quên mất đau đớn ở trên mặt.

"Phong ca ca..." Quách Hương ủy khuất nhìn về phía Khung Phong.

Khung Phong nhướng mày, "Câm miệng!"

Ngạch! Quách Hương gặp Khung Phong thái độ ác liệt, có chút giật mình, cắn chặt đôi môi, nước mắt từng viên từng viên rơi xuống.

Quách giáo sư nhìn thấy cháu gái nhà mình khóc, đau lòng cực kỳ, mặc dù rất không muốn nói chuyện với Vân Khởi, nhưng vẫn là cứng rắn giọng nói, đối Vân Khởi nói: 

"Ngươi trước cấp Hương nhi một chút, chờ đến địa phương an toàn, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp mười."

Vân Khởi nhìn thấy Quách giáo sư tuổi đã lớn mà còn quan tâm một đứa cháu gái không hiểu chuyện như vậy, trong nội tâm không khỏi nghĩ đến thân nhân của mình, nhưng vẫn lạnh lùng nói:

"Không cần!"

"Ngươi?" Vân Khởi cự tuyệt dứt khoát, Quách giáo sư cũng không có cách nào, đành phải xoay người an ủi cháu gái nhà mình 

"Hương nhi nghe lời, chờ đến địa phương an toàn, gia gia dẫn ngươi đi ăn."

Quách Hương cũng biết Vân Khởi nay chắc chắn sẽ không đem thức ăn cho nàng rồi, chỉ đành phải oán hận trừng mắt

"Bất quá chỉ là một cái hạ nhân, lớn lối cái gì?"

Quách Hương nói vừa dứt, tất cả mọi người là ngẩn người, thủ hạ?

Ai là thủ hạ?

"Ngươi vừa nói cái gì? Có gan thì lập lại lần nữa?" Vân Khởi rốt cục ngẩng đầu, mắt phượng hẹp dài, lạnh lùng nhìn xem Quách Hương, làm cho Quách Hương lời nói sắp sửa đem nói ra vội vàng nuốt xuống.

Khung Phong cũng có chút bất đắc dĩ, trước kia còn cảm thấy Quách Hương này mặc dù có chút kiêu căng nhưng coi như là có chút học thức, không nghĩ tới thế nhưng sẽ không có đầu óc như vậy.

Bất quá cũng là do lúc mạt thế tiến đến, Quách Hương vừa vặn ở ngay tại phòng nghiên cứu, an toàn không có gì đáng ngại, chỉ là thức ăn không đủ, còn không đến mức đói bụng, chỉ là ăn có chút không tốt thôi.

Còn chưa thấy qua mạt thế tàn khốc, ở đâu hiểu được gặp đồ tốt liền thu?

Các giáo sư khác cũng cảm thấy Quách Hương câu thủ hạ kia có chút qua đáng, thiếu nữ kia vừa nhìn cũng biết lợi hại không đơn giản, thái độ đối đãi của Khung thiếu cũng có thể làm cho người ta đoán ra, bọn họ mặc dù quen biết, nhưng cô gái kia cũng không phải thủ hạ của Khung thiếu.

Mấy vị giáo sư dù sao nhìn xem Quách Hương lớn lên, cũng đều đến an ủi Quách Hương vài câu, Quách Hương rốt cục yên tĩnh rồi.

Cơm nước xong, Khung Phong rốt cục đứng lên, sau đó từ trong lòng ngực móc ra một chiếc nhẫn nhìn rất tinh xảo sau đó tay vung lên, ngay lúc đó xuất hiện một chiếc xe buýt ở trong phòng.

Thật may là phòng thí nghiệm đủ lớn, nếu không thật đúng là không thể chứa được xe buýt lớn như vậy.

Xe buýt bên trong có nhiều nước uống cùng một chút thức ăn, đa số là hỏa lực có tính sát thương cao cùng  pháo và đạn dược.

Xe buýt rõ ràng cho thấy đã trải qua cải tiến, toa xe là bố trí thép tinh chế bọc lại, đạn cũng đánh không thủng, kính chắn gió cũng là kính chống đạn.

Nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay Khung Phong, vài lão giáo sư con mắt nhìn vào chiếc nhẫn, lòng hiếu kỳ mãnh liệt có thể khiến cho bọn họ tạm thời đã quên mạt thế, đuổi theo Khung Phong hỏi rõ chuyện tình có quan hệ tới chiếc nhẫn.

Khung Phong đem nhẫn đưa cho vài giáo sư xem, ở một bên giải thích "Đây là sử dụng tinh hạch của tang thi hệ không gian để chế tác, chỉ có thể đúng tinh hạch hệ không gian mới chế tạo ra một cái chiếc nhẫn như vậy, nhưng không gian chiếc nhẫn rất nhỏ, vừa vặn có thể để vừa một chiếc xe buýt."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi