MẤT - TĨNH THỦY BIÊN


Hạ Bắc Thành ngớ người.

Anh câm nín mất một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Mấy lời này em nói trắng ra như vậy mà được à?”
Anh nhìn dáng ngồi của Hạ Nam Quân trong vô thức, vừa như lo em trai thật sự đã cương cứng từ nãy giờ ảnh hưởng tới sức khỏe, lại vừa cảm thấy thật quá sức hoang đường.
Khưu Thiên cũng chẳng biết nên giải thích như nào, chỉ có thể giục hai anh em nhà kia tiếp tục ăn cơm.
Hạ Nam Quân đã ăn no, ngồi chờ anh trai ăn xong bữa.

Hạ Bắc Thành thật sự sợ Hạ Nam Quân cương tới mức xảy ra vấn đề nên cũng không dám nán lại quá lâu, chỉ biết đen mặt nói: “Nghỉ hè phải về nhà đấy.

Đứng có lêu lổng mãi bên ngoài.”
Kỳ nghỉ hè trước Hạ Nam Quân thường xuyên chạy tới nhà Khưu Thiên.

Vì cả ngày chẳng thấy người đâu nên mọi người trong nhà đều nghi ngờ hắn đang yêu đương.
Đương nhiên bản thân Hạ Nam Quân cũng không cố giấu.


Mẹ hắn, bà Phương Thù Linh, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để con trai bé come-out.

Mẹ Phương thừa hiểu đạo lý đàn ông trong giới thời trang mười người thì có chín người là gay, bà chỉ tò mò không biết đối tượng của con trai là ai mà thôi.
Thực ra ban đầu Hạ Bắc Thành cũng không quá hài lòng với Khưu Thiên.
Tạm thời không nhắc tới ngoại hình, anh từng nghe ngóng được tin đồn em trai mình và Khưu Thiên thời cấp Ba từng trở mặt với nhau.

Đặc biệt là sau khi tốt nghiệp, Hạ Nam Quân còn đi xỏ lỗ tai, khiến anh không khỏi có suy nghĩ: Có phải Hạ Nam Quân thất tình rồi không?
Thêm vào đó, về sau biết được chuyện Hạ Nam Quân và Khưu Thiên xác nhận quan hệ người yêu ở trường Đại học, Hạ Bắc Thành lại càng đương nhiên mà tưởng tượng ra một màn “gương vỡ lại lành”.
Hôm nay anh lấy thân phận người lớn trong nhà tới xem “em dâu” chưa cưới hỏi, bởi vì không bới móc được khuyết điểm nào nên mới có phần không cam tâm.
Hạ Nam Quân dường như đã thật sự tìm được một người có thể cùng hắn sống trọn đời.
Cái người lúc trước rõ ràng vẫn luôn là một đứa trẻ trong mắt Hạ Bắc Thành có vẻ như đã thật sự trưởng thành rồi.

Hắn là một người đàn ông.

Cho dù đáng yêu hay đầy quyến rũ thì đều là vì hắn đã có được Khưu Thiên.
Hạ Bắc Thành không sao miêu tả nổi cảm xúc của mình lúc này.

Tuổi tác giữa anh và em trai chênh nhau quá lớn, đủ trọn một giáp, có thể đếm hết một lượt cả mười hai con giáp.

Vậy nên anh kiểu gì cũng vẫn có chút không nỡ.
Khưu Thiên chịu trách nhiệm nấu cơm nên bình thường Hạ Nam Quân sẽ chủ động đi rửa bát.

Hắn đeo tạp dề, quay lưng về phía đảo bếp.

Khưu Thiên dựa bên bồn nước, xắn tay áo giúp Hạ Nam Quân một cách rất tự nhiên.


Hai người hình như nói chuyện gì đó, Khưu Thiên chợt bật cười.

Hạ Nam Quân nhìn cậu cười một lúc rồi bèn cúi đầu lại gần, như muốn hôn cậu.
Khưu Thiên che mặt hắn lại, bất đắc dĩ nói: “Anh cậu còn đây mà.”
Hạ Nam Quân chỉ đành miễn cưỡng hôn vào lòng bàn tay cậu.
Hạ Bắc Thành cũng chẳng muốn tiếp tục ở lại làm bóng đèn nữa.

Anh mặc áo khoác, cầm cặp công văn của mình, lại trở về với dáng vẻ doanh nhân ưu tú, sếp tổng ngang ngược.

Anh đứng cách một cái đảo bếp, giả vờ ho một tiếng về phía hai con người kia.
Khưu Thiên và Hạ Nam Quân đồng thời quay qua nhìn anh.
Hạ Bắc Thành nhăn mặt, bảo: “Anh đi trước đây.

Hai đứa đừng quên chúc Tết mọi người trong nhà đấy.”
Khưu Thiên chủ động đề nghị: “Để em tiễn anh ạ.”
Hạ Bắc Thành kiềm chế nói: “Thôi khỏi, đi có mấy bước.

Xe tôi gọi được rồi.”

Khưu Thiên vẫn kiên trì: “Thế thì vẫn có thể tiễn anh tới ngoài khu chung cư mà ạ.” Rồi cậu quay lại dặn dò Hạ Nam Quân, “Đồ đạc của cậu đừng sắp xếp vội, đợi mình về rồi dọn.”
Hạ Nam Quân tuy có chút không muốn nhưng cũng không ngăn cản.

Khưu Thiên thay giày ở chỗ trước cửa xong, lúc ra khỏi nhà mới nhận ra Hạ Bắc Thành hình như thật sự không hài lòng với việc cậu tiễn anh.
Hai người đi mãi tới cổng khu chung cư thì Hạ Bắc Thành cuối cùng cũng không chịu được nữa.

Anh giục: “Cậu mau về đi.”
Khưu Thiên không rõ vì sao anh cứ vội đuổi mình đi như vậy, có phần khó hiểu bảo: “Em chờ xe anh tới đã, cũng có mấy phút thôi mà.”
Hạ Bắc Thành nhịn nữa nhịn mãi, cuối cùng mất kiên nhẫn, nói: “Bạn trai cậu đã cứng như vậy rồi, cậu không mau về giúp nó à? Nhịn quá mắc bệnh thì sao?!”
Khưu Thiên: “…??”
Cậu nghĩ thầm: Anh lấy tư cách gì mà kêu em trai anh nói năng không suy nghĩ chứ.

Chẳng phải anh cũng cái gì cũng dám nói hệt như cậu ấy sao!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi