MẤT - TĨNH THỦY BIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đối với một Khưu Thiên luôn nghiêm túc học hành, năm nào cũng nhận được học bổng thì việc phỏng vấn gặp trở ngại, bị bảy nhà máy từ chối thật sự là một chuyện không nhỏ.

Cậu là sinh viên tốt nghiệp khóa này, chưa có kinh nghiệm nhưng điều đó không hề đồng nghĩa với việc cậu không sẵn lòng học hỏi.

Mấy nhà máy trên cơ bản đều lấy lý do tuổi tác, cảm thấy không chắc chắn cậu sẽ làm việc ổn định để từ chối, khiến Khưu Thiên có chút muốn nổi nóng.
Nhà máy bên Thành Tây này lớn hơn hẳn mấy chỗ trước đó, chủ yếu nghiên cứu sản xuất các loại linh kiện, thiết bị công nghệ cao kiểu cho xe ô tô.

Khưu Thiên ban đầu nộp hồ sơ chỉ để thử vận may, dù sao người ta cũng thuộc top 500 doanh nghiệp, là giấc mơ của biết bao công nhân kỹ thuật.

Kết quả vốn là công ty không đặt nhiều kỳ vọng nhất nhưng cậu lại vượt qua được cả hai vòng phỏng vấn online đầu.

Lần này là vòng phỏng vấn cuối, phải tới nhà máy bọn họ.
Lúc đổi tuyến tàu điện ngầm, Khưu Thiên vẫn còn xem phần ghi chú mà cậu đã chuẩn bị cũng như các loại bản vẽ mặt cắt mà cậu đã vẽ.

Hạ Nam Quân gác cằm lên vai cậu, nhìn cậu chú thích bên cạnh bản vẽ.

(Bản vẽ mặt cắt: là bản vẽ thể hiện phần nhìn thấy sau khi đã cắt một không gian theo chiều thẳng đứng để ta có thể thấy được cấu tạo cách thành phần, các lớp của vật được vẽ)
“Đây là gì thế?” Hắn vừa nhìn vừa hỏi.
Khưu Thiên kiên nhẫn trả lời: “Là một vài nguyên lý hoạt động của hộp số ô tô[1].”
Hạ Nam Quân: “Cậu làm mấy thứ này sao?”
Khưu Thiên: “Cũng không thể nói là mình tự tay làm được.

Cái bọn mình được học là làm sao để thiết kế ra chúng, sau này thành xe liệu có vấn đề gì không, có chỗ nào cần cải tiến để tối ưu hóa không.”
Cậu suy nghĩ một lúc rồi đổi cách giải thích: “Sinh viên Kỹ thuật ở rất nhiều trường Đại học thịnh hành việc làm búa tặng người mình thích khi tốt nghiệp.

Mình cũng có thể làm được món đồ ấy, thậm chí mình còn có thể thiết kế thành các loại hình dạng khác nhau nữa.

Nghĩa là căn cứ theo sở thích của cậu, mình sẽ làm món đồ đo ni đóng giày cho cậu.”
Hạ Nam Quân: “Ồ… Thế cậu sẽ tặng mình cái gì?”
Khưu Thiên bật cười: “Cậu sẽ dùng tới búa sao?”
Hạ Nam Quân thật sự không dùng tới búa.

Thế nhưng sau khi nghe thấy hai chữ “thịnh hành” thì hắn dường như cảm thấy nếu không “bắt trend” thì sẽ không đủ thời thượng.

Vậy nên khoảng thời gian trên tàu điện ngầm sau đó, Hạ Nam Quân vẫn mải nghĩ xem muốn Khưu Thiên làm món đồ gì cho mình.
Nhà máy bên Thành Tây cách ga tàu điện ngầm rất gần.

Tuy gọi là “nhà máy” nhưng các nhà máy công nghệ cao dạng này ngày nay đều có quy mô tương tự một khu công nghiệp.
Nhà máy có thiết kế vô cùng hiện đại.

Ngồi trong hội trường phỏng vấn theo phong cách khối màu, Khưu Thiên khá cẩn trọng.

Lúc phỏng vấn online chỉ là bộ phận HR bình thường, hiện tại tới nhà máy rồi thì không biết sẽ do ai tới phỏng vấn.


Có vẻ lúc này vẫn đang là giờ nghỉ của “nhóm quản đốc” trong nhà máy.

Khưu Thiên mới ngồi một lúc thì thấy có một anh chàng trẻ tuổi lướt ván trượt “vụt” qua trước mặt bọn họ.
(Phong cách thiết kế khối màu: tiếng Anh là color block, là việc sử dụng những khối màu sắc tương phản làm nổi bật những đường nét nội thất)
Khưu Thiên không nhịn được quay qua nhìn.

Anh chàng kia không cao, chân đi giày vải, mặc quần thụng bằng lụa, thân trên thì mặc áo sơ-mi ngắn tay chồng trên áo phông dài tay.

Anh ta đang pha cà phê.

Lúc anh ta pha xong và quay đầu lại, Khưu Thiên nhìn thấy trên mũi anh ta có một chiếc khuyên màu đen.
Người kia đặt một chân trên ván trượt, vừa uống cà phê vừa thong thả trượt qua.

Khi ánh mắt lướt tới mặt Khưu Thiên, anh ta chớp chớp mắt rồi chợt cất tiếng hỏi: “Mới tới hả?”
Với lòng ngưỡng mộ và kính trọng mà mọi người đàn em dành cho bậc tiền bối, Khưu Thiên đứng lên chào hỏi trong nơm nớp lo sợ: “Em là Khưu Thiên, sinh viên đại học W chuyên ngành Vật liệu Cơ khí ạ.

Hôm nay em tới phỏng vấn ạ.”
Khuyên mũi “À” một tiếng thật dài rồi chỉ tay về phía sảnh tiếp khách bên ngoài, có vẻ rất hứng thú: “Kia là bạn cậu à?”

Khưu Thiên nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy Hạ Nam Quân đang ngồi đó.

Hắn ngồi đối diện cửa hội trường phỏng vấn, thấy cậu nhìn qua còn giơ tay lên.
Khuyên mũi huýt sáo với thái độ ngả ngớn.

Anh ta lại gần Khưu Thiên, lén lút hỏi: “Áo gió của bạn cậu đẹp ghê đó.

Mua ở đâu vậy?”Chú thích:[1] Hộp số ô tô: Nói đơn giản thì là cái động cơ đằng dưới gắn với cần số để lái xe tăng giảm tốc độ.

Mọi người thường hay nhắc đến 2 loại ô tô là xe số sàn và xe số tự động thì nó cũng tương ứng với hộp số sàn và hộp số tự động đó.

Dưới đây là bản vẽ cấu tạo của hộp số sàn.

Note: Sao anh trai khuyên mũi cứ có mùi nguy hiểm thế nì?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi