Editor: MC.Weed
Beta: Nguyệt Nguyệt
Lục Gia Xuyên lái xe đưa Chu Sanh Sanh về nhà.
Anh thật sự không muốn nhiều chuyện nhưng bên ngoài trời rét đậm, cô lại là một cô gái trẻ, anh vừa lúc lái xe có thể cho cô đi cùng.
Chu Sanh Sanh mang ơn đội nghĩa cảm ơn anh ta suốt cả quãng đường.
“Bác sĩ Lục, người tốt nhất định sẽ được báo đáp, tương lai sẽ sống lâu trăm tuổi, một đời bình an.”
“…”
“Anh nghĩ mà xem, anh lớn lớn lên đẹp như vậy, còn tốt bụng nữa, thật sự là khiến người ta cảm động. Cha mẹ anh biết mình đã sinh ra một đứa con trai tốt như vậy, nhất định đang nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh!”
“…”
“Anh đẹp trai, tốt bụng lại nhiệt tình như vậy, sao đến bây giờ còn chưa có bạn gái? Anh có muốn tôi giới thiệu cho anh không? Ta biết một cô gái, hai mươi tuổi, tuổi còn trẻ, sức lực rất lớn, còn thích gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ…”
Lúc này Lục Gia Xuyên thật sự có chút hối hận, anh ăn no không có gì làm mới đề nghị đưa cô về nhà!
Anh liếc nhìn cô: “Cô đã cảm ơn cả quãng đường rồi, từ ngữ còn không mang trọng lượng, khi khen tôi còn có thể tự khen mình, kỹ năng ăn nói không tệ.”
Kỹ, kỹ năng nói chuyện…
Chu Sênh Sanh lại suy nghĩ nhiều.
Mặt ửng đỏ.
Để che giấu sức mạnh của hoàng bạo trong trái tim của mình, cô ho hai tiếng, hợp tình hợp lý nói: “Tôi không phải là vì nghèo hay sao, anh đưa tôi về nhà, tiết kiệm hàng chục nhân dân tệ chi phí taxi, tôi đương nhiên muốn cảm ơn anh!”
“Phải không?” Người nghe cũng không để nó vào tai, không quá tin tưởng dáng vẻ nói chuyện của cô.
Chu Sanh Sanh nói: “Tôi thật sự rất nghèo, nghèo đến mức bàn chải đánh răng đều chải tõe hết cả ra, cũng không nỡ đổi cái mới.”
“…”
“Vụng trộm nói với anh, đôi vớ trên chân tôi đeo đều thủng bốn cái lỗ, nhưng tôi nghèo, cũng không nỡ đổi.”
Lục Gia Xuyên không mặn không nhạt nói một câu: “Phải vậy không? Sau đó, cô tiếp tục làm việc chăm chỉ, để nó thủng ra lỗ thứ năm, rồi cô có thể sử dụng nó như một chiếc găng tay.”
“…” Chu Sanh Sanh nghẹn nửa ngày, không nhịn được, tự cười haha chính mình.
Lục Gia Xuyên nói: “Tôi đang mỉa mai cô. ”
“Tôi biết!”
“Biết còn cười vui vẻ như vậy?”
“Tôi cười anh còn có sức lực châm chọc tôi, không giống như có tang, cũng không có vẻ mặt gì đáng buồn giống như đã chết tâm.” Chu Sanh Sanh tiến lại gần nhìn anh ta, nghiêng đầu: “Như vậy tôi cũng yên tâm rồi.”
Lục Gia Xuyên bỗng nhiên nói không nên lời.
Cô là vì anh, bởi vì giường số 25, vì vậy trên đường đi luôn giả điên và ngu ngốc.
Xe vẫn đi thẳng, họ im lặng trong một thời gian dài.
Cho đến khi Lục Gia Xuyên bỗng nhiên mở miệng: “Làm sao cô biết chuyện của giường số 25? ”
“Vô tình bắt gặp.” Chu Sanh Sanh không dám nói mình là đặc biệt đi thăm anh ta: “Dạo trước ở bệnh viện vô tình gặp anh cùng cô ấy phơi nắng, còn tưởng rằng bây giờ chữa bệnh và chăm sóc cũng tốt như vậy, bác sĩ và bệnh nhân cũng yêu nhau, sau đó thuận miệng hỏi y tá.”
Lục Gia Xuyên không nói gì.
Cô lại cẩn thận nhìn anh, thì thầm một câu: “Anh đừng buồn, bác sĩ Lục.”
“Mắt nào của cô nhìn thấy tôi đang buồn?”
“Hai mắt.” Cô chỉ vào đôi mắt sáng ngời của mình.
Lục Gia Xuyên ngẩn ra, thật sự là điên rồi!
Động tác tương tự, lời nói cũng tương tự, một năm trước anh cũng ở chỗ cô gái kia nhìn thấy nghe thấy.
Như thế nào mà cả thế giới đều là Chu Sanh Sanh?!
Mặt anh trở nên căng thẳng: “Tôi là một bác sĩ, điều quan trọng là phải xử lý các bước chăm sóc sức khỏe một cách chính xác, nếu mỗi bệnh nhân mất, tôi sẽ rất đau buồn, sau đó tôi không làm việc? Nếu thật sự nhu nhược như vậy, có tình mẹ như vậy, không bằng về nhà đút sữa cho con.”
Anh khó có được một hơi nói nhiều như vậy, bộ dáng suy nghĩ vỡ vụn làm cho cô nhớ tới bác sĩ Lục một năm trước.
Chu Sanh Sanh chắc chắn nói: “Anh không cần khẩu thị tâm phi, tôi biết trong lòng anh rất đau buồn.”
“Tôi không đau buồn!”
“Anh khẩu thị tâm phi đã nói lên anh không chỉ đau buồn, mà là cực kì đau buồn, buồn đến mức không muốn tiếp nhận đau thương.”
“Tôi nói một lần nữa, tôi không buồn!”
“Anh thấy đấy, anh đang trốn tránh khỏi nỗi đau. Con người chỉ khi thực sự đau lòng sẽ có xu hướng tìm lợi tránh hại, giả vờ rằng họ không buồn.”
“…” Lục Gia Xuyên tức giận muốn hộc máu, đem dừng xem lại: “Còn nói nữa tôi đá cô xuống xe!”
Cái này thật quá đáng!
Chu Sanh Sanh thành thật ở chỗ ngồi không dám động đậy.
Chiếc xe khởi động trở lại.
Cô nghẹn nửa ngày, không dám nhắc lại chuyện của giường số 25, chỉ có thể thì thầm nói: “Bác sĩ Lục, tôi cũng không phải là một người không có xương, trên thực tế tôi là xương cứng. Sở dĩ chấp nhận tính tình không tốt của anh không xuống xe, là bởi vì tôi quả thật hơi nghèo, tháng đầu tiên tiền lương còn chưa phát, mấy tháng trước tôi đều ở nhà chờ việc. Cho nên bác sĩ Lục, nếu anh cảm thấy tôi là một người dễ bắt nạt, vậy anh sai rồi, lần sau anh lại đối xử ác liệt với tôi như vậy…“
Két…
Phanh gấp.
Lục Gia Xuyên dừng ở ngã tư cô đã nói lúc trước, nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi: “Cô yên tâm, sẽ không có lần sau.”
Chu Sanh Sanh yên lặng cởi dây an toàn, mở cửa xe, đứng lại, quay đầu vẫy tay với anh: “Bác sĩ Lục, thuận buồm xuôi gió.”
Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cô như vậy khiến anh có tức giận đến đâu cũng không thể cáu gắt.
Xem ra hình như anh quả thật có chút quá hung dữ, cô cúi đầu, không nhúc nhích đứng ở ven đường, vô cùng đáng thương.
Sắc mặt Lục Gia Xuyên đã khá hơn, gật đầu: “Cô chú ý an toàn.”
Cô tiếp tục ngoan ngoãn nói: “Anh cũng vậy, đi đường chú ý an toàn.”
Anh gật đầu đến một nửa, nghe được câu tiếp theo…
“Khi thật sự đau lòng thì trùm đầu trong chăn, nửa đêm khóc to một hồi. Tục ngữ nói rất hay, đàn ông khóc không phải là tội…”
Chu Sanh Sanh nói được một nửa, chỉ thấy chiếc xe trước mặt bỗng chốc lái đi mất. Bác sĩ tính tình xấu xa kia đen mặt không chút nghĩ ngợi đạp chân ga, chỉ để lại một màn khói nhẹ phía sau.
Cô rốt cục không nhịn được, đứng tại chỗ ngửa đầu cười to. Lại không biết qua gương chiếu hậu, Lục Gia Xuyên tức muốn hộc máu lại thất thần trong chốc lát.
Ngay cả bộ dáng không kiêng nể gì cười ha ha, cũng giống như vậy.
*-*
Lục Gia Xuyên không vùi đầu trong chăn khóc lớn, anh cầm quyển sách, ngồi trên ghế dài cạnh ban công, lật từng trang từng trang.
Báo cáo y học.
Chẩn đoán lâm sàng.
Rõ ràng là nội dung đủ để người bình tĩnh biến thành tức giận, nhưng anh nhìn hết lần này tới lần khác, tâm tư lại không bình tĩnh.
Trên thực tế, nói không buồn chút nào là giả.
Anh mở chiếc máy tính xách tay, tạo một tài liệu mới trong một tệp gọi là “Động”, sau đó bắt đầu đánh chữ.
Đôi khi là ở điện thoại di động, đôi khi trên máy tính, không có thói quen tìm người để tâm sự chỉ có thể một mình viết ngẫu nhiên vài chuyện làm mất kiểm soát cảm xúc. Trong cái “Động” này, giống như là bạn bè của anh, sẽ không cười nhạo một người đàn ông như anh lại có nhiều tâm sự đến như vậy, chỉ biết yên lặng lắng nghe tiếng lòng của anh.
Anh ta thực sự nhớ cô gái đó.
Tính tình xấu xa như anh vậy mà có thể làm cho người ta toàn tâm toàn ý như vậy, anh thật không nghĩ tới cô gái ấy sẽ bởi vì thích anh mà đồng ý tiếp nhận trị liệu lần nữa.
Cô nhanh chóng gầy yếu đi trông thấy, vừa cười rạng rỡ nhìn anh, giọng điệu nhẹ nhàng: “Bác sĩ Lục, nếu một ngày nào đó em khỏe lên, có phải có thể gả cho anh không? ”
Anh ta sẽ nói: “Em vẫn còn là một đứa trẻ, nghĩ nhiều như vậy làm gì?”
“Bởi vì em sợ hôm nay không nghĩ nhiều như vậy, ngày mai sẽ không có cách nào suy nghĩ.”
Nụ cười trẻ con kia lại nói những lời lẽ trưởng thành như vậy, có đôi khi anh cũng không có gì để đáp lại cô.
Lục Gia Xuyên gõ từng chữ trên bàn phím, trong phòng trống rỗng chỉ có tiếng bàn phím cô đơn vang lên. Cho đến khi đinh một tiếng, có tin nhắn mới đến.
Anh tiện tay cầm lấy điện thoại di động bên cạnh.
“Bác sĩ Lục, nghỉ ngơi sớm một chút, trong chăn hít thở không được tốt, lúc khóc nhớ thỉnh thoảng vươn đầu ra thở đấy.”
“…”
Người phụ nữ điên đó lấy số điện thoại di động của anh ở đâu?
Não của Lục Gia Xuyên hít một cơn đau, anh đặt máy tính bảng xuống, đứng thẳng dậy trả lời cô: “Tôi cũng không khóc trong chăn.”
Chẳng bao lâu sau, người phụ nữ điên trả lời: “So với khóc trên sofa, tôi nghĩ rằng vào thời điểm này khóc trong chăn sẽ tốt hơn một chút. Dù sao mùa đông khắc nghiệt, trong chăn càng ấm áp hơn.”
“Tôi không khóc!” Anh đánh chữ đến nỗi hận không thể đem màn hình điện thoại ấn nứt.
“Khẩu thị tâm phi không tốt, bản năng tìm lợi tránh hại của con người nói cho chúng ta biết khẩu thị tâm phi thực sự không phải là một cách tốt để trốn tránh đau khổ. Đôi khi cơn đau cần phải được giải phóng và vết thương có thể phục hồi. Loại sẹo này cần phải bóc ra, rắc thêm hai nắm muối là tốt rồi, anh nói đúng không?”
Lục Gia Xuyên nhìn thấy tin nhắn mới nhất, không nhịn được đập mạnh điện thoại lên sofa.
Lảm nhảm!
Bệnh thần kinh!
Người phụ nữ điên!
Anh tức giận đóng máy tính, tâm tình không còn vương vấn nỗi buồn nữa. Đi tại chỗ vài vòng, cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên, trả lời cái gì đó.
“Cô gái điên, cô lấy số điện thoại của tôi ở đâu? ”
“Ha ha ha ha, anh đoán xem?”
“Tôi không đoán, cô nói thẳng.”
“Anh đoán tôi đoán anh không đoán?” (?=)))))
Mẹ kiếp, cô gái điên này! Lục Gia Xuyên thực sự tức chết, bùm bùm trả lời một hàng: “Nếu cô thật sự không nói, tôi sẽ kéo cô vào danh sách đen.”
“Vậy anh kéo đi, kéo đen xong anh cả đời cũng không biết tôi lấy số điện thoại của anh ở đâu, ha ha ha ha …”
Bên kia liên tiếp phát điên ha ha ha, khiến Lục Gia Xuyên hận không thể hướng đến đầu cô gõ vài cái.
Anh đen mặt đi tắm rửa, nhưng khi nhắm mắt lại, trước mắt luôn là cảnh tượng đó.
Một năm trước, vào đêm mùa đông, người phụ nữ chạy trên đường phố không có người, trong lúc chạy còn cười ha ha. Anh cười chế giễu cô là kẻ điên, nhưng cô quay đầu lại ánh mắt lấp lánh thật sự không giống điên chút nào.
Cô nói: “Dù sao cũng không ai nhận ra tôi.”
Nói linh tinh cái gì, anh không phải nhận ra cô sao?
Người dám cho anh leo cây năm nay không nhiều, anh còn từng thề nếu gặp lại cô, anh nhất định sẽ nhận ra cô thật, sau đó chỉnh cô đến mức muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
Nhưng hết lần này tới lần khác cô cũng không xuất hiện.
Tắm rửa xong, Lục Gia Xuyên đặt mình nằm dài trên giường, chậm rãi bình tĩnh lại.
Anh nhắm mắt lại, lại nhớ tới tin nhắn của nữ điên hôm nay, không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười.
Trên thế giới này số lượng người đàn bà điên không nhiều nhưng hình như anh đều đụng phải họ.