Edit: Chou
Beta: Qiongne
Chu Sanh Sanh làm được rất nhiều việc trong tiệm trà sữa, vị trí tiểu khu rất tốt, số lượng người nhiều, việc làm ăn của tiệm trà sữa rất tốt.
Cô làm ba ngày có thể nghỉ một ngày, nếu vào cuối tuần, cô sẽ đến ăn vạ Lục Gia Xuyên, nếu trong thời gian làm việc, cô sẽ chạy về Xuất Tô Ốc cùng Trịnh Tầm ăn cơm, chọc chó.
Gần đây tâm trạng Trịnh Tầm không được tốt lắm, nhìn có vẻ như có liên quan lớn đến cô gái giàu có không từ mà biệt kia.
“Ông đây thật đen đủi, đời này cứ phải gặp mấy người phụ nữ không nói một tiếng đã bốc hơi khỏi nhân gian!” …Những lời này gần như là một giờ thốt ra vài lần.
Khi mở tủ lạnh, đối với những thứ cao cấp xếp thành đống bên trong, anh ấy sẽ vừa đá một cái vào tủ lạnh, mắng một câu.
Trở về phòng ngủ, thấy trong phòng sạch sẽ trống không, anh ấy sẽ đột nhiên đóng cửa lại, mắng một câu.
Trước đây hoa trên cửa sổ do anh ấy tưới nước, sau khi Trịnh Tây Nghị tới, liền biến thành một người làm vườn tỉ mỉ che chở, mà nay anh ấy nuôi dưỡng thành thói quen không tưới nước, hoa kia lại bị khô héo.
Trịnh Tầm rất bực bội, chỉ là ngày tháng qua lâu như vậy, trước giờ đều là Trịnh Tây Nghị bám riết không tha vào quán bar tìm anh ấy, hiện giờ cô ấy như bốc hơi khỏi nhân gian, anh ấy mới ý thức được, đến cả số điện thoại của cô ấy anh ấy cũng không biết.
Chu Sanh sanh nghẹn họng nhìn trân trối: “Đến cả bước ở chung rồi, vậy mà ngoại trừ tên cô ấy, cậu không biết gì khác?”
Trinh Tầm thẹn quá hóa giận, cầm một cái gối ôm đập về phía cô: ” Nói hươu nói vượn cái gì! Ở chung cái quần què ấy! Ông đây vẫn còn trinh tiết!”
Lần này đổi thành Chu Sanh Sanh khiếp sợ: “Ở chung lâu vậy mà cậu vẫn còn giữ được trinh tiết?! Trịnh Tầm nếu cậu thiếu tiền đi khám nam khoa, tôi sẽ cho cậu tiền đăng ký…”
Gối ôm liên tiếp đập lại.
“Biến! Biến đi!”
Bởi vì nam chủ nhân tâm trạng không tốt, cơm ngẫu nhiên cũng không ăn, liên lụy Romeo cũng đói bụng theo.
Khi Chu Sanh Sanh lần nữa đến Xuất Tô Ốc, phát hiện Trịnh Tầm héo rũ nằm trên giường, cảm cúm nặng đến mức ho khan, nước mắt nước mũi tèm nhem. Mà Romeo bình thường bừng bừng sức sống, cũng mệt mỏi nằm trên sô pha, buồn bã ỉu xìu rên hai tiếng, lại gục đầu xuống.
Cô giận sôi máu, đầu tiên là xách Trịnh Tầm xuống khỏi giường, mắng mỏ: “Sao tôi trước kia không cảm thấy cậu là loại người si tình thế nhỉ? Đây là muốn tuyệt thực? Muốn chết vì tình? Cậu có muốn giết chính mình, tốt xấu gì cũng giao chó của tôi trước chứ!”
Cô tức giận đi vào bếp, nấu cháo gạo kê, lại xào thêm hai món ăn kèm.
Mùi thơm bay lơ lửng trong không khí, khiến cho người ta chảy nước miếng ba thước.
Trịnh Tầm theo mùi hương chống vách tường đi đến: “Tôi biết ngay cậu không bỏ được tôi…”
Chu Sanh Sanh mặt không biểu bình bỏ đồ ăn vào khay lớn, mắt nhìn thẳng lướt qua anh ấy, gác khay thức ăn trước mặt Romeo:
“Ngoan, ăn đi.”
Trịnh Tầm: “…”
Tinh thần và thân thể song song chịu đả kích cùng nhau đánh úp lại, Trịnh Tầm muốn khóc, nhưng cuối cùng phát hiện lương tâm người phụ nữ kia còn chưa bị chó ăn mất, vì anh ấy phát hiện trong nồi còn để lại cho mình một nửa.
Cũng không rảnh lo anh ấy ăn giống chó như đúc, Trịnh Tầm cầm đôi đũa, đặt nồi xuống bắt đầu ăn.
Nhưng bên kia, Chu Sanh Sanh nhận ra Romeo luôn thích ăn tự nhiên lại vẫn héo rũ ghé vào đó, đảo mắt yếu ớt, lại kép mí mắt.
Nó không ăn gì cả.
Đây là bệnh nặng thế nào mới có thể làm một con chó tham ăn đến miếng độn giày cũng gặm, đối mặt với đồ ăn ngon đều thờ ơ?
Chu Sanh Sanh lo lắng, mạnh mẽ bé Romeo lên đi ra ngoài.
Trịnh Tầm bất giác quay đầu: “Cậu đi đâu vậy?”
“Mang nó đi khám bệnh.” Âm thanh Chu Sanh Sanh lạnh lùng, trước khi đi quay đầu ném một ánh mắt hung ác hình viên đạn cho cậu ta, “Nếu Romeo có chuyện gì không hay, cậu chuẩn bị chờ chết đi.”
Loảng xoảng một tiếng, chiếc đũa trong tay Trịnh Tầm rơi vào nồi đã vơi một nửa.
Không chần chờ giây phút nào, Chu Sanh Sanh đưa Romeo đến bệnh viện thú cưng của Lưu Thừa Đông, chính là nhà mà Lục Gia Xuyên giúp Romeo triệt sản lần trước.
Không ngờ là, năng lực nhận ra động vật của bác sĩ thú y cực kỳ tốt.
Lưu Thừa Đông vừa liếc mắt một cái đã nhận ra con Golden Retriever này, ngẩng đầu nhìn Chu Sanh Sanh: “Cô là chủ nhân của nó?”
Chu Sanh Sanh không nghĩ nhiều, gật đầu thừa nhận: “Là tôi.”
Lưu Thừa Đông khựng lại, có chút ngoài ý muốn: “Nhưng người lần trước mang con Golden Retriever đến đây triệt sản không phải cô mà?”
Lần này đến lượt Chu Sanh Sanh kinh ngạc, cô không thể ngờ Lưu Thừa Đông còn nhớ rõ Romeo.
Cô im lặng một lúc, sau đó mới nhanh chóng ngẩng đầu lên nói: “À, vâng, đó là bạn tôi, bây giờ đang gửi tạm con chó này ở nhà tôi.”
Lưu Thừa Đông sờ sờ Romeo, giống như không chút để ý hỏi câu: “Bạn cô tên rất đặc biệt, gọi là gì nhỉ?”
“Chu Sanh Sanh.” Cô nói không chút do dự.
Thời buổi này trộm mèo trộm chó cũng chỉ ít hơn bắt cóc trẻ em, Lưu Thừa Đông lo lắng con Golden Retriever không rõ lai lịch này là do cô dùng những thủ đoạn không hợp pháp bắt được cũng bình thường.
Mà nếu cô nói được tên chủ nhân, anh ta cũng yên tâm hơn chút.
Lưu Thừa Đông cười gật đầu: “Phải, là cô ấy, tên rất đặc biệt, tôi nhớ rõ ràng.”
Còn một nguyên nhân anh ta nhớ rõ cô nữa, người phụ nữ kia đồng ý về nhà gặp người lớn cùng Lục Gia Xuyên, làm hại Lưu Thừa Đông đánh cược thua, bị buộc phải ăn đôi giày da dính cứt chó….
Cũng may sau đó không biết vì sao người phụ nữ kia cho Lục Gia Xuyên leo cây, anh ta mới may mắn thoát nạn, tránh nguy cơ một kiếp phải ăn giày.
Khi Chu Sanh Sanh đưa Romeo rời khỏi bệnh viện thú cưng, trạng thái của nó đã tốt hơn nhiều, mặc dù vẫn chưa có tinh thần gì, nhưng ít nhất đôi mắt đen lúng liếng đã có thần thái.
Cô cảm ơn Lưu Thừa Đông mãi rồi mới đưa Romeo về Xuất Tô Ốc.
Trước khi rời đi còn mắng Trịnh Tầm một trận nữa, cũng uy hiếp nếu cậu ta tiếp tục không chăm sóc tốt cho Romeo, sau này không bao giờ cho Romeo đi theo cậu ta nữa.
Thật ra Trịnh Tầm cũng rất yêu chú chó này, đặc biệt là trước mắt cậu ta lại thành người đàn ông độc thân bị vứt bỏ, cũng chỉ có con chó độc thân hoàng kim này coi như làm bạn.
Ít nhất cậu ta còn có thể tự an ủi mình, đều là độc thân, em trai nhỏ của cậu ta còn khỏe mạnh, chẳng lẽ không phải may mắn lớn sao?
*-*
Chu Sanh Sanh vốn tưởng việc chạm mặt Lưu Thừa Đông đã kết thúc khi cô rời khỏi bệnh viện thú y.
Lại không ngờ tới còn có đằng sau.
Tối thứ sáu, khi cô và Lục Gia Xuyên cùng vào bếp, nấu một nồi lẩu, bừng bừng hứng thú ngồi quanh bàn cơm, mồ hôi ướt đẫm ăn lẩu hè nóng hổi, có người gõ cửa.
Cô còn đang mặc tạp dề hoa, rất có phong thái nữ chủ nhân, nhanh chóng nhảy dựng lên: “Em đi mở cửa!”
Lục Gia Xuyên ừ một tiếng, gắp một miếng thịt mỡ lớn, xấu xa đưa vào bát của cô.
Mà bên kia, Chu Sanh Sanh mở cửa không chút suy nghĩ: “Ai vậy?”
Hai chữ này nói ra vô cùng tự nhiên, nhưng khi nhìn thấy rõ ràng người ngoài cửa, cô lập tức ngây ngẩn cả người, nhẹ nhàng tự nhiên vừa mới nãy nháy mắt biến mất.
Người đàn ông đứng ngoài cửa mặc áo thun quần đùi, tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, co chút khó hiểu liếc nhìn số nhà trên đầu, lại nhìn Chu Sanh Sanh.
“Fuck, mới không tới bao lâu mà đã tìm nhầm địa chỉ?” Anh ta cho là chính mình đã tìm lầm địa chỉ.
Xoay người lại, anh ta còn toét miệng cười: “Trùng hợp thật, nhầm địa chỉ cũng có thể nhìn thấy cô.”
Chu Sanh Sanh không biết nên phản ứng gì, ngơ ngác đứng tại chỗ, gật gật đầu: “Thật, thật trùng hợp.”
“Con Golden Retriever nhà cô có khỏe không?”
“Khá tốt.”
“Vậy được, ngại quá tôi gõ sai cửa.” Lưu Thừa Đông tiêu sái vẫy vẫy tay, xoay người rời đi.
Chu Sanh Sanh phản xạ có điều kiện khép cửa lại.
Dựa lên cửa, tim cô đập như sấm.
Người đàn ông bên cạnh bàn ăn liếc cô một cái: “Ai vậy?”
Cô cười ha ha: “Không biết, nói là gõ nhầm cửa, chắc là nhớ nhầm địa chỉ.”
Bếp điện từ mở ra, trong nồi sôi sùng sục, dầu sôi chạm vào thành nồi phát ra âm thanh xèo xèo, hơn nữa TV còn phát ra âm nhạc náo nhiệt, Lục Gia Xuyên chưa nghe rõ người ngoài cửa nói gì.
Chu Sanh Sanh còn đứng ở cửa.
Lục Gia Xuyên liếc nhìn cô một cái: “Đứng ngốc đó làm gì? Không ăn?”
Cô chậm chạp đi đến cạnh bàn.
Còn chưa ngồi xuống, ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa.
Chu Sanh Sanh phản xạ có điều kiện lại muốn đi mở cửa, Lục Gia Xuyên đè cô lại: “Em ngồi ăn, anh đi.”
Vì thế Chu Sanh Sanh trơ mắt nhìn anh đi mở cửa.
“Mẹ kiếp, cho nên tôi không tìm nhầm địa chỉ? Tôi đã nói rồi, đã tới bao nhiêu lần, sao có thể nhớ nhầm địa chỉ được!” Âm thanh lớn của Lưu Thừa Đông từ ngoài cửa truyền đến, “Vừa rồi ai tới mở cửa thế? Hại tôi tưởng mình nhầm nhà, đi được vài bước mới cảm thấy không đúng, tôi còn chưa mắc bệnh mất trí nhớ tuổi già đâu.”
Cô đứng bên cạnh bàn ăn, máu trong người sôi trào lên như nước trong nồi lẩu.
Hoảng loạn.
Hoảng sợ.
Bất an.
Lục Gia Xuyên nghiêng người, để anh ta vào nhà: “Sớm không tới muộn không tới, ăn lẩu cậu lại tới. Cậu là mũi chó phải không, thính như vậy.”
Lưu Thừa Đông cười ha hả cởi giày, đặc biệt thoải mái thay dép lê, nghiễm nhiên một bộ dáng chủ nhân, căn bản không coi mình là khách: “Tôi tới đưa thiệp cưới, lão tam muốn kết hôn, đưa 2 thiệp cưới cho tôi, tôi không ăn cơm chiều, nói không chừng còn có thể ăn trực bữa cơm, ai biết vận may tốt vậy!”
Anh ta xoa xoa tay, đi đến cạnh bàn ăn, làm bộ như không quen biết Chu Sanh Sanh, làm ầm ĩ lên: “Ôi ôi, đây là ai thế? Lần trước tôi tới, nhà cậu còn trống không, sao hôm nay đã nhiều thêm một ốc đồng cô nương*? Còn mặc tạp dề nấu lẩu cho cậu!”
Chu Sanh Sanh bất an cười rộ lên, cũng không biết nên nói gì.
Nhìn dáng vẻ này, hai người thật sự là bạn bè thân thiết, bạn cùng phòng đại học, đến nay còn thường xuyên liên lạc.
Lục Gia Xuyên không phản ứng tiếng ồn ào của anh anh, lấy thêm bát đũa từ phòng bếp ra: “Ăn mau đi, lấp kín miệng lại!”
Lục Thừa Đông làm mặt quỷ: “Không giới thiệu một chút cho tôi hả?”
Lục Gia Xuyên ngừng một lát, ho nhẹ: ” Đây là Tiết Thanh Thanh.”
“Sau đó thì sao?”
“Ở cách vách.”
“Sau đó thì sao?”
“Tính cách khá tốt.”
“Vậy thì?”
“Sau đó cậu yên lặng chút, tập trung ăn cơm.” Lục Gia Xuyên gắp một miếng thịt lớn đưa vào bát Lục Thừa Đông, “Này, nếm thử xem.”
“…” Lưu Thừa Đông nhìn miếng thịt mỡ kia, tay khẽ run rẩy, “Lục Gia Xuyên, cậu quá không biết xấu hổ.”
Chu Sanh Sanh vẫn luôn không nói chuyện, tư thái cứng đờ ngồi đối diện.
Lục Gia Xuyên cho rằng cô không hài lòng với lời giới thiệu về bản thân, dừng một lát, lại thêm một câu: “Chúng tôi hiện tại, khụ, đang ở cùng nhau.”
Nhưng Chu Sanh Sanh vẫn không cười.
Mà việc cô sợ hãi rất nhanh đã đến.
Lưu Thừa Đông không hề cợt nhả, ăn khối thịt bò, mỉm cười nói: “Cô Tiết, thật trùng hợp, hôm qua mới vừa gặp mặt, hôm nay lại chạm mặt.”
Lưng Chu Sanh Sanh cứng đờ, eo đau nhức, lại phải đứng đó tươi cười, không nhúc nhích.
Lục Gia Xuyên khó hiểu liếc nhìn cô một cái, lại nhìn Lưu Thừa Đông: “Hai người từng gặp nhau?”
“Đúng vậy, mới hôm qua cô Tiết còn đưa Golden Retriever tới khám bệnh, sớm biết là người nhà, tôi đã giảm giá cho cô!” Lưu Thừa Đông vỗ vỗ đùi, “Phải rồi, nói đến con chó kia, lão tứ, cậu còn nhớ con chó lần trước ị vào giày cậu một bãi không? Thế giới này nhỏ thật, không ngờ nó là chó của bạn cô Tiết.”
Lục Gia Xuyên tươi cười biến mất.
Anh cầm đũa, kỳ dị ngồi đó, trên tay không cử động.
“Golden Retriever? Chó của bạn?”
Chu Sanh Sanh không nói gì, trên thực tế là cô cũng không biết nên nói gì.
Người lần trước đưa Romeo đi bệnh viện thú y là Chu Sanh Sanh, lúc này lại đổi thành Tiết Thanh Thanh.
Cô bịa lý do nói cho Lưu Thừa Đông là, Chu Sanh Sanh và cô là bạn bè. Nhưng với Lục Gia Xuyên, cô và Chu Sanh Sanh là hai người chẳng liên quan gì đến nhau.
…..
Lưu Thừa Đông ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, vừa nhìn Lục Gia Xuyên, vừa nhìn Chu Sanh Sanh: “Sao vậy? Có vấn đề gì à?”
Lục Gia Xuyên nhìn Chu Sanh Sanh, chậm rãi mở miệng: “Trên thực tế, tôi cũng muốn biết, rốt cuộc là vấn đề gì.”