MẶT TÔI LUÔN THAY ĐỔI

Editor: Hi Văn

Beta: Qiongne

Gương mặt mới của Chu Sanh Sanh quá trêu hoa ghẹo nguyệt rồi, tỉ lệ quay đầu ở bất kỳ trường hợp nào đều cao đến mức làm người phát điên.

Lục Gia Xuyên đi bên cạnh cô, sắc mặt càng ngày càng khó coi, càng ngày càng âm trầm, đến cuối cùng thật hận không thể lấy bao tải trùm lên người cô, vác trên vai về nhà lại thả ra.

Chu Sanh Sanh còn không lưu ý đến sự biến hóa cảm xúc của bác sĩ, nâng gương mặt dương dương tự đắc: “Lần đầu tiên trong cuộc đời nhận được loại đãi ngộ này, thật sự là quá vui rồi!”

“Em vui vẻ thì tốt.” Mặt bác sĩ không cảm xúc, lấy điện thoại ra tiếp tục điên cuồng cập nhật dự báo thời tiết.

Nhưng dự báo thời tiết hiển thị, trong một tuần tới đều là thời tiết tốt, trời quang.

Bác sĩ nghĩ nghĩ, ở thanh tìm kiếm âm thầm nhập một hàng chữ nhỏ: Mưa nhân tạo có thể mua được không.

Mà điều này, Chu Sanh Sanh không biết gì.

So với khát vọng mãnh liệt muốn lưu lại gương mặt này của cô, Lục Gia Xuyên càng ngóng trông tiếp theo lại thình lình xuất hiện một trận mưa to, tốt nhất để dập tắt vẻ đẹp bùng nổ bất ngờ này của cô.

Anh đi qua không ngừng tự mình ám chỉ, yêu một người liền không cần quá coi trọng bề ngoài, cho dù cô biến thành bộ dáng gì anh đều trước sau như một nhớ kỹ bộ dáng chân thật nhất thuộc về Chu Sanh Sanh trên ảnh chụp kia.

Nhưng bây giờ.

Ha hả, hiện giờ anh liền nhanh chóng biến thành lão dấm vương Châu Á, ngắn ngủn trong một tháng ăn dấm có thể xoay tròn hai vòng trái đất.

Gương mặt này cần phải đổi!

Ba ngày sau, khi người nào đó phát hiện mưa nhân tạo cần phải thông qua bộ phận liên quan phê duyệt mới được thực hiện, rất nhanh đình chỉ ý niệm này, toàn tâm toàn ý chờ đợi một trận mưa to thình lình xảy ra.

Nhưng một ngày sau trời mưa, khi anh vui vẻ phấn chấn chạy về nhà, cư nhiên phát hiện Chu Sanh Sanh êm đẹp ngồi ở chỗ kia, gương mặt bất biến!

Lục Gia Xuyên chấn kinh rồi: “Em, này không phải trời mưa rồi sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy em làm sao không đổi mặt?”

“Em không có nói với anh sao?” Chu Sanh Sanh rất kỳ quái mà nhìn anh: “Sườn núi nhỏ ở bên Lưu Gia Loan giống như có thứ gì kỳ diệu, một khi em đi nơi đó liền có thể không đổi mặt.”

“Còn có nơi này???”

“Đúng vậy.” Người nào đó vui vẻ đến quên hết tất cả, cười tủm tỉm tới gần hôn anh một cái: “Cho nên anh yên tâm, em tạm thời sẽ không đổi xấu, nếu không xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, em có thể vẫn luôn xinh đẹp như vậy!”

Yên tâm?

Anh yên tâm cái gì?!

Mẹ nó, này mẹ nó bug cái gì?

Ông trời cho cô kỹ năng đổi sắc mặt, có thể hay không để cô đổi tốt? Muốn đổi liền đổi à, làm thiêu thân đến cái sườn núi nhỏ!

Lục Gia Xuyên mặt không cảm xúc nhìn vẻ mặt sung sướng của Chu Sanh Sanh, cắn chặt hàm răng trắng.

Nhưng bác sĩ Lục chúng ta cũng không phải loại người không có nghị lực này, ở phía sau Chu Sanh Sanh nhà anh ánh mắt càng ngày càng ham muốn, anh lại không ngừng nghĩ ra biện pháp giải quyết mới.

Thế là ngày nọ khi ra cửa tản bộ, anh giống như lơ đãng mà nghiêng đầu hỏi Chu Sanh Sanh: “Có muốn cùng nhau xem một buổi nhạc hội không?”

“Buổi nhạc hội?” Chu Sanh Sanh sửng sốt, cười rộ lên, “Làm sao bỗng nhiên nghĩ tới xem cái này?”

“Hai ngày trước anh thấy trên mạng nói, một trong những điều mà người yêu nhau nhất định phải làm, chính là cùng nhau xem một buổi nhạc hội, một lần oanh oanh liệt liệt theo đuổi ngôi sao. Nhân lúc còn trẻ, chúng ta cũng đi lưu một cái kỷ niệm.”

Chu Sanh Sanh cười gật đầu: “Được nha. Thật ra em cũng vẫn luôn muốn trải nghiệm một chút cảm giác xem buổi nhạc hội, chỉ là lúc đi học trong nhà em nghèo…”

“Hiện tại chẳng lẽ em không nghèo sao?”

“…”

Người này, vì cái gì đang yên lành chọc người đau chân?!

Cũng may Lục Gia Xuyên phát hiện đổi chủ đề, rất nhanh nói: “Em nói tiếp.”

Chu Sanh Sanh: “Tóm lại bởi vì nghèo, cuộc đời của em một buổi nhạc hội cũng chưa xem qua.”

“Vậy chúc mừng em, lần đầu tiên trong đời có người bầu bạn cùng em xem buổi nhạc hội đã ngẫu nhiên rơi xuống. Hơn nữa vì vận may của em thật tốt, có được người bầu bạn chính là người đẹp trai nhất mê người nhất trên thế giới.”

Chu Sanh Sanh cười ha ha ha, nửa ngày mới nhớ tới việc chính: “Xem ở thành phố này à?”

“Không, ra tỉnh ngoài.”

“Xem ai?”

“Tiêu Kính Đằng.”

“…”

Chu Sanh Sanh trầm mặc một lát: “Lục Gia Xuyên, anh đang trêu em?”

“Không có. Anh rất nghiêm túc.” Anh dùng biểu cảm nghiêm túc biểu thị thái độ của chính mình.

“Anh ta, không, phải, Vũ, Thần, sao?” Chu Sanh Sanh nói từng câu từng chữ.

“Ồ, phải không?” Anh một bộ dáng không hề gì: “Cái này anh thật ra không biết đâu. Cho dù không được mê tín phong kiến, em sẽ không thật sự tin tưởng nơi nào có anh ta, nơi đó sẽ có mưa đi?”

Lúc này đây, Chu Sanh Sanh nhìn kỹ anh nửa ngày, từ trong biểu cảm của anh nhìn ra một chút manh mối: “Lục Gia Xuyên, anh có phải muốn để em đổi mặt hay không?”

“Sao có thể.” Anh dời tầm mắt đi, tiếp tục đi về phía trước.

Vài giây sau, phát hiện cô gái phía sau còn đứng tại chỗ, không có đi theo.

Anh quay đầu lại: “Không đi?”

Chu Sanh Sanh nhìn chằm chằm anh: “Nói thật đi.”

Hôm nay cô mặc một cái váy đỏ nhỏ, làn da trắng nõn như bông tuyết nhỏ xếp thành hàng vào mùa đông, e là không trang điểm, gương mặt kia nhìn qua cũng mười phần kinh diễm.

Khi nói chuyện cô đứng ở nơi đó nhìn Lục Gia Xuyên, người đi đường qua lại cũng đều đang nhìn cô.

Ven đường có cửa hàng Gia Mạo, ở cửa nam nhân viên hét to mời chào khách hàng giờ phút này liền không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

Lục Gia Xuyên giận sôi máu, quay trở lại giữ chặt tay Chu Sanh Sanh, sải bước đi trở về, khi đi qua cửa hàng Gia Mạo kia, bước chân hơi ngừng lại, nghiêng đầu âm trầm mà nhìn chằm chằm nam nhân viên kia.

Chu Sanh Sanh không hiểu đầu đuôi: “Làm sao vậy?”

Anh hung hăng liếc xéo người nọ một cái, không nói một lời tiếp tục lôi kéo cô đi về phía trước.

Lúc này Chu Sanh Sanh phát hiện manh mối.

“Lục Gia Xuyên, anh đang ghen à?”

“Cái rắm.”

“Anh vừa rồi trừng người nọ dáng vẻ thật hung dữ nha, là do bất mãn việc anh ta nhìn chằm chằm vào em sao?”

“Em mù à? Anh ta nhìn chằm chằm rõ ràng là anh, anh là đẹp trai đến mức làm anh ta tè ra quần.”

“…”

Đi đến như vậy, nhìn khuôn mặt căng thẳng của anh, Chu Sanh Sanh xì một cái cười ra tiếng.

Anh tức giận mà quay đầu nhìn cô chằm chằm: “Em cười cái gì?”

“Cười anh khẩu thị tâm phi.”

“Ai mẹ nó khẩu xà tâm…”

“Rất đáng yêu.”

“Gì?”

“Em nói, Lục Gia Xuyên anh dáng vẻ khẩu thị tâm phi rất đáng yêu.” Cô cười tủm tỉm mà lắc lắc tay anh, đôi mắt sáng lấp lánh, hai má cũng hồng cả lên: “Dáng vẻ ghen tuông cũng thế.”

“… Bệnh thần kinh. Anh không hiểu em đang nói gì.” Anh dời tầm mắt đi, lỗ tai bắt đầu phiếm hồng.

Chu Sanh Sanh lại bắt đầu cười: “Lão dấm vương Châu Á.”

“Câm miệng.”

“Dáng vẻ bị chọc trúng tâm sự lỗ tai đều đỏ cũng rất đáng yêu.”

“Câm miệng!”

“Dáng vẻ nói câm miệng cũng rất đáng yêu.”

Trong khi nói chuyện, hai người đã đi tới trong tiểu khu, ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống người đi đường không nhiều lắm, nhiều là một ít ông cụ bà cụ sau khi ăn xong ra cửa để tiêu hoá.

Bàn luận đáng yêu của Chu Sanh Sanh còn tiếp tục, lại không ngờ bỗng nhiên bị Lục Gia Xuyên kéo vào một bên khóm cây.

“Aiz?” Tinh thần của cô còn chưa kịp phục hồi lại, ngay sau đó, môi bị lấp kín.

Cô, đứng ở dưới lầu nhà mình, bị chính bạn trai mình, cưỡng hôn.

???

Chu Sanh Sanh chấn kinh rồi.

Một lát sau, Lục Gia Xuyên buông người đang thở hổn hển ra, sắc mặt bình tĩnh: “Còn muốn tiếp tục nói sao?”

Chu Sanh Sanh chớp chớp mắt: “Dáng vẻ tổng tài bá đạo cũng rất đáng yêu…”

Một bóng đen lại bao phủ xuống, môi lại lần nữa bị lấp kín.

“Bởi vì nguyên do khuyết thiếu kinh nghiệm, kỹ thuật hôn môi kỳ thật cũng không tính quá ưu tú, nhưng dáng vẻ tự tin cũng rất đáng yêu…”

Lại một lần, lấp kín.

“Dáng vẻ bị chọc trúng chỗ đau thẹn quá hóa giận kỳ thật cũng rất đáng yêu…”

“Chu Sanh Sanh.” Lúc này đây anh không có lại hôn cô, híp mắt hỏi lại một câu, “Em vẫn luôn chọc anh tức giận không dứt, chắc không phải là muốn để anh hôn em đi?”

Cô lại một lần nữa chớp chớp mắt: “Bộ dáng tự luyến quá mức cũng rất đáng yêu.”

“Em lại không ngừng đáng yêu tiếp nữa, anh liền không ngừng thẹn quá hóa giận.” Bác sĩ nhìn chằm chằm cô.

“Vậy anh còn tính làm thế nào?”

“Làm như vậy.” Anh không chút do dự duỗi tay giữ chặt cô, hướng chỗ nào đó nhẹ nhàng chạm vào một cái, “Không ngừng thẹn quá hóa giận, còn muốn châm lửa thiêu thân.”

“…” Chu Sanh Sanh giống như bị điện giật rút tay về: “Lão lưu manh!”

Lúc này đến lượt Lục Gia Xuyên cười, nhẹ bâng quơ nhận xét: “Da mặt mỏng còn phải cố giả bộ lão tài xế, súng vác vai, đạn thật lên nòng một mặt thì lộ ra bộ mặt thật, rất đáng yêu.”

“…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi