MẶT TÔI LUÔN THAY ĐỔI

Editor: Nghiên

Beta: Qiongne

Chu Sanh Sanh và Lục Gia Xuyên kết hôn vào tháng mười.

Hôn lễ được tổ chức vô cùng long trọng, không hề phù hợp với tính cách đơn giản và điệu thấp của Chu Sanh Sanh, tuy rằng cô vẫn luôn yêu cầu: “Em thật sự không hy vọng anh đem tiền rải khắp công ty hôn lễ, cũng không cần anh đem tiền mồ hôi nước mắt ra để làm một hôn lễ hoành tráng xa hoa. Thật ra, hôn lễ được tổ chức như thế nào cũng được, điều quan trọng là em được gả đúng người. “

Thế như anh Lục Gia Xuyên vô cùng cố chấp, vẫn tổ chức một hôn lễ lãng mạn và vô cùng xa hoa cho Chu Sanh Sanh.

Vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh “Đưa tiền cho công ty hôn lễ còn không bằng tặng cho vợ chưa cưới của anh” Mặt không biểu tình nói “Chu Sanh Sanh…”, sau đó lấy ra hai cái thẻ… một là tiền lương, một là tiền tiết kiệm.

“Anh không yêu thích thứ gì cả, đời này không hút thuốc lá, không uống rượu cũng không đánh bài, cho nên làm bác sĩ nhiều năm, đã tích góp được một chút tiền. Hiện tại anh rất vất vả mới tìm được một nơi để tiêu tiền một cách hợp lý, không có lý do gì để từ chối cả. “

“…”

“Không phải em nói muốn gả đúng người sao? Nếu cả tiền cũng không chịu tiêu vì em, cả hôn lễ như vậy cũng không thể cho em, em xác định đó là đúng người sao? “

“Em cảm thấy hôn lễ có thể làm đơn giản một chút, tiền tiết kiệm được đều đưa cho em là tốt rồi… “Chu Sanh Sanh dùng tay lấy hai có thẻ ngân hàng trên bàn, ngây ngô cười.

Lục Gia Xuyên mặt không biểu tình, bẻ từng ngón tay cô ra, lấy lại hai cái thẻ trên bàn.

Sự thật chính là, mấy tháng sau, anh thật sự tổ chức cho Chu Sanh Sanh một hôn lễ oanh oanh liệt liệt như trong giấc mơ của mọi thiếu nữ.

Thảm cỏ xanh, những khí cầu màu tím đếm không xểm, những đóa hoa trắng bằng lụa có mặt ở khắp nơi, mặt cỏ theo kiểu Tây khó bắt gặp.

Anh mặc tây trang cầm một bó hoa đi tới, biểu tình nghiêm túc trước nay chưa từng có.

Chu Sanh Sanh trước giờ vẫn luôn nói rằng cô không khát vọng một hôn lễ xa hoa lãng mạn, thế nhưng trong khoảnh khắc này, nước mắt lại rơi như mưa.

Thật ra, có cô gái nào lại không mơ ước về một cuộc hôn nhân lãng mạn? Những người phụ nữ lớn tuổi, những cô gái ngây thơ, những người gặp qua biết bao việc buồn vui cũng không hề kinh sợ, không có người nào lại không có khát vọng về một hôn lễ như vậy.

Giống như vì lực hấp dẫn mà Trái Đất không ngừng xoay quanh Mặt Trời, đó là một loại bản năng đã thâm nhập vào cốt tủy.

Chỉ là trước nay Chu Sanh Sanh có được rất ít, hiện giờ khi có được tình yêu của Lục Gia Xuyên, trong tiềm thức cô luôn có một sợ lo sợ được mất, sợ khát cầu quá nhiều thì sẽ mất đi, sợ vật cực tất phản.

Thế nhưng từ khi bác sĩ Lục của cô nhìn thấu được gương mặt cô, cho tới tận bây giờ, dù không cần nói gì anh vẫn có thể nhìn thấu nội tâm cô.

Người đàn ông kia mặc một thân tây trang phẳng phiu, sự bình tĩnh của anh đối lập với vẻ nháo nhào vui sướng của đám người xung quanh, thế nhưng trong mắt anh vẫn có ý cười không thể nào che giấu, đôi bàn tay nắm chặt bó hoa đang run rẩy khó có thể nhìn thấy.

Anh đạp lên ánh nắng sáng tỏ đi đến bên cô, trong mắt cất giấu những vì sao lộng lẫy nhất thế gian, mà tất cả những vì sao ấy, chỉ xuất hiện vì cô.

Chu Sanh Sanh nhìn anh không chớp mắt, từ khóe môi mỉm cười đến hai mắt chứa đầy nước lấp lánh.

Cho đến khi người nọ đi đến trước mặt cô, đem bó hoa trắng tinh để vào tay cô.

“Chu Sanh Sanh.” Anh gọi tên cô, giống như ngày cầu hôn, âm thanh trầm thấp và mềm mại.

Bởi vì cô quá khẩn trương, nên mở miệng nhưng lại không thể phát ra âm thanh.

Sau đó cô thấy anh cười, dùng một âm thanh chỉ cô có thể nghe, ghé sát vào tai cô, không có ý tốt chế nhạo một câu: “Không có tiền đồ như vậy, vì gả cho anh nên kích động đến nổi không nói nên lời sao? “

Cô lập tức nín khóc mỉm cười, khôi phục lại trạng thái thường ngày khi ở cùng anh, cầm bó hoa đập vào trán anh một cái, khi cánh hoa rơi đầy đất, khi mọi người ồ lên, cô mới ý thức được như vậy là không ổn.

Ánh mắt bốn phương tám hướng phóng đến đây, đồng nghiệp ở bệnh viện và cả bảy tám người dì của Lục Gia Xuyên ngây ra như phỗng, ông nội tức giận muốn sùi bọt mép…

Da đầu Chu Sanh Sanh tê dại, mỉm cười cứng đờ đứng ở đó.

Ngay sau đó, thình lình bị người bế lên.

Lục Gia Xuyên ngực quen đường cũ ôm cô vào ngực, vẫn là tư thế bế công chúa tiêu chuẩn, một bên phất tay với mọi người, một bên mặt không đổi sắc nói với Chu Sanh Sanh: “Quân tử báo thù, mười giờ đêm không muộn. “

Chu Sanh Sanh không hiểu gì cả, mãi đến đêm động phòng hoa chúc mới hiểu hết hàm ý của câu nói này.

Quân tử báo thù, là mười lần một đêm.

Mà lời thề của Lục Gia Xuyên khi kết hôn là như thế này:

Anh sẽ quý trọng tình cảm của chúng ta, sẽ chỉ yêu mình em, dù là hiện tại, tương lai, hay là vĩnh viễn về sau; dù em trẻ tuổi, xinh đẹp, hay đã già đi.

Anh sẽ tin tưởng em, tôn trọng em,

Anh sẽ cùng em vui cười, cùng em khóc.

Anh sẽ chân thành yêu em.

Dù tương lai tốt hay xấu, gian nan hay yên bình, anh đều ở bên em, cùng em vượt qua tất cả.

Dù cuộc sống tương lai có ra sao, anh vẫn sẽ luôn luôn bảo vệ em.

Giống như khi anh vươn tay và em nắm tay anh thật chặt.

Anh sẽ đem sinh mệnh của mình giao cho em, không phải gương mặt luôn thay đổi này, mà là lướt qua tất cả những vẻ bề ngoài xa lạ, là linh hồn ẩn sâu trong thân thể em.

Chu Sanh Sanh, anh yêu em.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi