MẶT TRĂNG ĐẾN BÊN EM

Đào Khê vừa ra khỏi lớp liền xé nát tờ giấy vứt vào thùng rác. Bản thân cậu chưa tham gia câu lạc bộ nào nhưng lại không muốn quay về lớp quá nhanh.

Vì vậy tùy ý đi dạo quanh tòa Thu Thực một vòng, phần lớn phòng học các câu lạc bộ đều nằm ở tòa Thu Thực. Đào Khê nhìn thấy câu lạc bộ truyện tranh, câu lạc bộ cờ vây, câu lạc bộ nhảy đường phố rồi cả phim ảnh, tiểu thuyết khoa học viễn tưởng nữa…

Trưng bày đa dạng đủ màu sắc, đều là những thứ cậu chưa từng nhìn thấy. Cậu ngó nghiêng xung quanh, chọn ra vài tờ áp phích câu lạc bộ mà cậu cảm thấy hứng thú từ trong giá để tạp chí ở tầng 1, định khi nào về nghiên cứu kĩ xem có thích báo danh vào câu lạc bộ nào không.

Không bao lâu sau, cậu không tự chủ được mà men theo tiếng nhạc đi đến phòng tập luyện ban nhạc “đóng đô” trên tầng cao nhất của tòa Thu Thực. Cậu đứng ở trong góc tối cửa phụ, cách một tấm kính nhỏ thấy được Lâm Khâm Hòa đang chơi dương cầm.

Nhưng rất nhanh cậu nhìn thấy Dương Đa Lạc đang kéo vĩ cầm ở cách đó không xa.

Trong ban nhạc mỗi người có một vị trí riêng, trên mặt bọn họ đều có vẻ tự tin mà ung dung, tựa như sinh ra để mặc Hoa phục* ngồi trong khán đài thưởng thức nghệ thuật. Các nốt nhạc từ các loại nhạc cụ khác nhau được hòa quyện tuyệt vời thành bản nhạc du dương dưới sự chỉ huy.

*Chỉ trang phục truyền thống của người Hán.

Đào Khê chưa từng nghe bài hát này, cậu chỉ nhìn chăm chú Lâm Khâm Hòa, giống như mỗi ngày khi còn ở trong lớp học ở Nhất Trung Thanh Thủy được thẳng tắp nhìn anh qua màn hình phát sóng trực tiếp.

Lâm Khâm Hòa rất lâu mới xuất hiện trên màn hình được một lần, tựa như vầng trăng sáng trên bầu trời cũng rất lâu mới có thể viên mãn tròn trịa một lần.

Nhưng mỗi khi trăng rằm, Đào Khê đều khắc ánh trăng sáng vào trong lòng mình.

Bây giờ cậu đứng cách một cánh cửa từ góc tối âm u, ngón tay vụng về bắt chước động tác đánh đàn của Lâm Khâm Hòa, dường như quay trở lại phòng học cũ nát ở Nhất Trung Thanh Thủy. Qua một chiếc màn hình, Lâm Khâm Hòa vẫn cách cậu hơn một nghìn cây số như cũ, mà cậu chỉ có thể vụng về dùng bút ghi chép lại lời Lâm Khâm Hòa nói, dùng bút vẽ Lâm Khâm Hòa.

Rõ ràng bây giờ cậu đứng ngay ngoài cửa không hề xa xôi, ấy vậy mà cảm giác bản thân như chưa bao giờ bước vào thế giới của Lâm Khâm Hòa.

Bỗng nhiên, Đào Khê thấy Lâm Khâm Hòa đang chơi đàn hơi nghiêng đầu, nhìn về phía cửa nơi cậu đứng.

Cậu chạm phải cái nhìn của Lâm Khâm Hòa, trong nháy mắt bàn tay siết chặt nhưng nhanh chóng nhận ra. Ánh sáng góc cậu đứng rất tối, không thể thấy rõ được. Mà Lâm Khâm Hòa nhìn lướt qua rất nhanh rồi lại nhìn vào nhạc phổ, đúng là minh chứng vừa rồi chỉ là ảo giác.

Đào Khê rời khỏi phòng tập luyện ban nhạc. Lúc xuống đến tầng 1, cậu nhét tờ áp phích về giá để tạp chí, sau đó quay về phòng học không một bóng người.

Cậu về chỗ ngồi xuống, trước tiên tìm lại bài thi cuối kỳ năm lớp 10 của Nhất Trung Văn Hoa mà Chu Cường yêu cầu. Lúc ấy huyện Thanh Thủy bọn họ không sử dụng bài liên thi của Nhất Trung Văn Hoa, tránh việc đả kích tư tưởng học sinh toàn huyện.

Đào Khê sắp xếp thời gian làm xong bài thi Ngữ văn Toán học và Khoa học tự nhiên. Cậu lấy bài thi tiếng Anh còn chưa làm xong ra, đang định bắt tay vào làm thì ngửi thấy hương hoa thoang thoảng.

Cậu đặt bút xuống ngửi cẩn thận, phát hiện ra mùi hương này đến từ ngăn bàn của Lâm Khâm Hòa.

Đào Khê hơi do dự, cúi người xuống nhìn vào trong ngăn bàn của Lâm Khâm Hòa, phát hiện ra bên trong có một đóa hồng đỏ được bọc bằng giấy kính trong màu hồng và được buộc bằng một chiếc ruy-băng màu trắng. Bên cạnh hoa còn có một phong thư màu hồng.

Có lẽ là nữ sinh nào cảm nắng Lâm Khâm Hòa nên tranh thủ giờ sinh hoạt câu lạc bộ, âm thầm tới để vào.

Nhưng cũng chẳng nghĩ kĩ gì cả, sau khi kết thúc hoạt động câu lạc bộ, chắc chắn Lâm Khâm Hòa sẽ về nhà, ngày mai đến thấy thì hoa cũng đã tàn mất rồi.

Hơn nữa, Lâm Khâm Hòa ghét hoa.

Sau khi thấy có người cũng giẫm trúng mìn giống như mình, bỗng nhiên cậu cảm thấy một chút cân bằng.

Đào Khê không quan tâm đóa hồng kia nữa, trong lòng nghĩ sáng sớm ngày mai phải nhắc Lâm Khâm Hòa, tiếp tục vùi đầu làm bài thi.

Những hoạt động câu lạc bộ kia thì liên quan gì đến cậu? Cũng chẳng kiếm ra tiền, lại không thể được cộng điểm vào kỳ thi Đại học, còn chẳng bằng học tập từ bây giờ.

Dẫu sao cậu cũng không phải người có gia cảnh và học lực tốt.

Đang làm dở được một nửa bài thi tiếng Anh, cánh cửa sau đang đóng chặt đột nhiên mở ra, dọa Đào Khê giật bắn cả mình. Cậu ngoảnh đầu nhìn, phát hiện Lâm Khâm Hòa đang cầm một quyển nhạc phổ định đi vào.

“Đừng qua đây vội!” Đào Khê không hề đắn đo la lớn.

Lâm Khâm Hòa hơi cau mày nhìn cậu nhưng vẫn dừng bước, đứng ở cửa không vào.

Đào Khê chỉ sang bàn của Lâm Khâm Hòa, nói: “Chẳng phải cậu không thích hoa sao? Có người tặng hoa và thư cho cậu đấy, để trong ngăn bàn. Cậu xem muốn tôi giúp cậu lấy hoa ra hay cậu bịt mũi tự lấy?”

Lâm Khâm Hòa nghe vậy chân mày càng nhíu sâu hơn, trong đôi mắt thể hiện rõ vẻ chán ghét, lạnh lùng nói: “Vứt đi giúp tôi.”

Cả hoa cả thư đều vứt.

Đào Khê ngẩn ra, không hiểu sao cả người xù lông lên. Cậu cười khẽ, từng chữ gằn ra rất nặng nề: “Người khác mất nửa ngày viết thư, còn dày công chọn một đóa hồng. Cậu ngay cả đọc cũng không đọc đã muốn vứt đi, tấm lòng của người khác cậu không thèm quan tâm chút nào sao?”

Giọng nói rất gay gắt nhưng Đào Khê không nhịn được nữa, không thể không đồng cảm với cô gái bày tỏ không biết là ai kia.

Cậu nhớ đến những phong thư mình viết nhiều như đá chìm đáy biển, nhớ đến bức thư mà những nữ sinh ở Nhất Trung Thanh Thủy viết đều không nhận được hồi âm, cảm thấy rất mỉa mai.

Mẹ nó chứ đúng là châm biếm, cậu còn vui khi giả nét chữ viết thư như con gái.

Đúng là cậu chưa bao giờ nghĩ tới, Lâm Khâm Hòa không bao giờ đọc những lá thư này, lại còn vứt đi như thể chúng là rác rưởi.

Bỗng nhiên Đào Khê cảm thấy bản thân đúng là một trò cười đáng thương nhất, vừa ngu ngốc vừa rẻ mạt.

Cậu mím chặt môi nhìn Lâm Khâm Hòa, trong mắt không hề che giấu chút nào sự tức giận và căm ghét. Nhưng Lâm Khâm Hòa vẫn nhìn cậu bằng con mắt lạnh lùng như cũ, lạnh giọng hỏi ngược lại:

“Tại sao tôi phải quan tâm? Chuyện này liên quan gì đến cậu?”

Đào Khê ngây ngẩn.

Đúng vậy, liên quan gì đến cậu đâu?

Nếu như Lâm Khâm Hòa đọc phong thư kia rồi rung động, đồng ý ở bên cạnh người ta, hình như cậu cũng chẳng thể vui nổi.

Sự bực tức khó hiểu đến rồi cũng khó hiểu đi, Đào Khê không biết tại sao bản thân không tức nổi nữa, chỉ cảm thấy mình đúng là thần kinh.

Cậu cúi người lấy bó hoa hồng và phong thư từ trong ngăn bàn của Lâm Khâm Hòa ra, đang định vứt vào thùng rác thì bỗng nhiên nghe thấy Lâm Khâm Hòa nói: “Nhét vào trong cái túi nào không trong suốt rồi hẵng vứt.”

Theo bản năng Đào Khê hỏi: “Tại sao?”

Giọng Lâm Khâm Hòa đã không còn kiên nhẫn, nói: “Nếu như cậu viết, cậu hi vọng sẽ bị những người khác đọc được sao?”

Đào Khê lại ngẩn ra, mãi mới phản ứng được. Nếu như vứt vào thùng rác, như vậy rất có thể những thứ bị vứt bị người ta thấy được, nhỡ đâu có người lại móc ra xem thử thì…

Được rồi, cho dù thư của mình bị vứt thì cũng là bị vứt một cách tôn trọng. Đào Khê quyết định rộng lượng tha thứ một nửa.

Cậu im lặng lấy cái túi nilon không trong suốt đựng đồ ăn sáng trong ngăn bàn ra, nhét hoa và phong thư vào trong rồi buộc chặt, sau đó mới vứt vào trong thùng rác.

Lúc quay về thì Lâm Khâm Hòa đã ngồi vào chỗ, đang làm bài thi tiếng Anh mà Tất Ngạo Tuyết giao.

Chậc, học thần cũng phải bỏ thời gian sinh hoạt câu lạc bộ để làm bài tập.

Đào Khê tiếp tục xử lý nốt bài thi tiếng Anh cuối kỳ, sau khi viết xong đề luận văn tiếng Anh mới tính là hoàn thành hết bộ bài thi cuối kỳ của Nhất Trung Văn Hoa. Nhưng mà cậu không có đáp án.

Cậu nghĩ lại, chẳng phải bài thi của Lâm Khâm Hòa cũng coi như đáp án được sao? Do dự một lúc, cuối cùng cậu vẫn đâm nhẹ bút bi lên cánh tay Lâm Khâm Hòa.

“Sao?” Lâm Khâm Hòa không dừng bút.

“Mượn cậu bài thi cuối kỳ một lúc.” Đào Khê nói.

“Vứt rồi.”

“…” Đào Khê cạn lời, không nhịn được nói: “Chẳng lẽ không phải giữ lại bài thi sao? Sau này lúc ôn tập có thể xem lại những câu làm sai.”

“Không cần thiết.” Rốt cuộc Lâm Khâm Hòa cũng đặt bút xuống, nghiêng đầu nhìn cậu.

** má, Đào Khê bị cái sự kiêu ngạo này tấn công, ý của người ta là, mình không làm sai câu nào, cho nên không cần thiết phải xem lại.

“Ồ, vậy thôi. Để mai tôi tìm bạn khác hỏi mượn thử.”

Đào Khê vừa định cất bài thi đi nhưng bỗng nhiên Lâm Khâm Hòa thò tay qua cầm bài thi trên mặt bàn cậu xem.

“Ê ê! Trả lại cho tôi!” Đào Khê ngoài miệng kêu muốn cướp bài thi trở về nhưng tay lại không dùng sức.

“Chẳng phải cậu muốn chấm bài thi sao?” Lâm Khâm Hòa lấy từ trong túi ra một cây bút đỏ, đầu tiên sửa bài luận văn tiếng Anh.

Đào Khê căng thẳng ngay, cậu thu tay về, như ngồi trên bàn chông quan sát Lâm Khâm Hòa đang dùng bút đỏ viết viết gạch gạch lên bài luận văn tiếng Anh của mình, ánh mắt nhìn trên nhìn dưới.

Đúng là còn hồi hộp hơn cả lúc giáo viên chấm bài thi ngay trước mặt cậu hồi Tiểu học!

“Vốn từ viết đoạn của cậu quá yếu.” Lâm Khâm Hòa nói.

“Ờm.” Đào Khê ngoan ngoãn gật đầu. Riêng môn tiếng Anh, Lâm Khâm Hòa chẳng khác gì giáo viên cả, hoặc là nói gần như tất cả các môn đều không khác mấy.

Lâm Khâm Hòa vừa đọc đề thi, nhanh chóng sửa lại tất cả những phần bài được làm lẫn cả phần nghe không làm tí nào. Đào Khê không biết người này có thể nhớ được đáp án dù đã trôi qua hơn hai tháng hay đọc đề một cái là biết đáp án nữa.

Cho dù là loại nào thì cũng rất biến thái.

“Kĩ năng nghe của cậu có thể được điểm tối đa không?” Lâm Khâm Hòa hỏi.

Đào Khê biết điều lắc đầu: “Không thể, vẫn thường hay sai vài câu.” Kĩ năng nghe và phát âm của cậu đều rất yếu. Cảm ơn kỳ thi Đại học không phải thi nói, nếu không cậu xong đời rồi.

“Về luyện tập đi.” Giọng Lâm Khâm Hòa không hề nghi ngờ gì cả.

“Biết rồi.” Đào Khê gật đầu.

“Bộ bài thi này, đại khái cậu có thể đạt 133 điểm, so với điểm trung bình của lớp 1 kém 5 điểm, so với người thấp nhất của lớp 1 kém 1 điểm.” Lâm Khâm Hòa nói, trong từng câu từng chữ đều muốn ám chỉ, cậu muốn ở lại lớp 1 thì còn kém xa.

Đào Khê mặt khó tránh khỏi như đưa đám, cúi đầu ủ rũ ừ một tiếng.

“Bài thi những môn khác đã làm chưa?” Lâm Khâm Hòa hỏi.

Đào Khê vội vàng lấy những bài thi khác ra, xếp hết lên trên mặt bàn Lâm Khâm Hòa, một chút xấu hổ mất tự nhiên cũng bay mất.

Lâm Khâm Hòa chấm từng bài một, cuối mỗi bài còn viết tổng điểm cùng một dòng phân tích sự chênh lệch giữa điểm của cậu với điểm trung bình lớp và điểm của người thấp nhất.

Tổng kết vẫn ra năm chữ: “Cậu vẫn còn kém xa.”

Cuối cùng Đào Khê không còn sức nào để ủ rũ nữa. Cậu tì cằm lên mặt bàn, khóe mắt cũng trễ xuống, chỉ biết chết lặng gật đầu nói “Biết rồi”.

Có lẽ do biểu cảm của cậu quá đáng thương, Lâm Khâm Hòa ngó sang nhìn cậu một lát, lấy tài liệu tham khảo để trên bàn cậu, mở sách rồi dùng bút đánh dấu, vừa viết vừa nói những trọng điểm cần học và những phần cần luyện tập làm đề.

Đào Khê gật đầu liên tục.

Cuối cùng Lâm Khâm Hòa chợt hỏi: “Cậu có biết vấn đề lớn nhất của cậu nằm ở đâu không?”

Đào Khê không còn sức để suy nghĩ, nằm bò ra quay thẳng đầu sang bên Lâm Khâm Hòa, ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt trong veo đầy sự tò mò, hỏi theo: “Chỗ nào vậy?”

“Cậu không tìm được trọng điểm.” Lâm Khâm Hòa hơi dừng lại, nhìn cậu nói.

Hình như cũng đúng. Đào Khê nghĩ ngợi, cậu luôn cảm thấy cái gì cũng phải luyện tập lại, không biết phải đào sâu chỗ nào, vì vậy nói: “Sau này tôi biết rồi.”

Lâm Khâm Hòa tựa như không tin tưởng lắm, hỏi: “Vậy lần trước trọng điểm cậu muốn nói với tôi là gì?”

Đào Khê ngẩn ra, chậm chạp vài giây mới phản ứng được. Lần trước mà Lâm Khâm Hòa nhắc đến chính là lúc sau trận đấu bóng rổ, cậu đã nói những lời với anh. Dù sao mãi sau này vẫn chưa từng nhắc lại.

Có thể ký ức về ngày hôm đó thật sự không hề tốt đẹp, Đào Khê vừa nghĩ đến là tim vẫn đau, vẫn rất tủi thân.

Cậu ngồi dậy khỏi bàn, không nhìn Lâm Khâm Hòa nữa, nửa người trên cứng ngắc, lời nói ra khỏi miệng hoàn toàn không giấu được sự hờn giận: “Chẳng phải cậu muốn sau này tôi không nên lợi dụng…”

Cậu cụp mắt xuống, dẩu môi cố chấp không nói ra cái tên đó.

“Không phải.” Lâm Khâm Hòa quả quyết nói.

Đào Khê ngẩn ra, nghe thấy Lâm Khâm Hòa nói tiếp bằng giọng thản nhiên: “Trọng điểm của tôi là, cậu muốn nói gì phải nói thẳng với tôi, tôi sẽ lắng nghe.”

Tôi sẽ lắng nghe.

Đào Khê tim đập loạn nhịp, bỗng nhiên cảm thấy vành mắt hơi nong nóng, ngực cũng đau, cổ họng khô khốc. Cậu cúi thấp đầu hơn, rất sợ Lâm Khâm Hòa nhìn thấy vẻ mặt mình, cố gắng dùng giọng bình tĩnh nhất nói: “Tôi biết rồi.”

“Cho nên hôm nay kết quả cậu muốn nói với tôi là gì?” Lâm Khâm Hòa hỏi, thậm chí giọng nói có phần mềm mỏng dịu dàng. Giống như rất sợ chỉ cần nặng lời một chút thôi, người bên cạnh cũng không đồng ý nói chuyện nữa.

Đào Khê hít sâu một hơi.

Mảnh giấy với những dòng chữ được viết cẩn thận từng chữ một cùng chút dũng khí không nhiều của cậu đã bị xé nát vứt vào thùng rác.

Dường như cậu đã dùng hết tất cả sức lực mới có thể hợp những mảnh vụn kia lại một lần nữa, đem tất cả những gì chồng chất tích tụ trong lòng thoát ra khỏi miệng. Đào Khê kiềm nén giọng nói đang hơi run của mình: “Tôi muốn tiếp tục được ngồi cùng bàn với cậu.”

“Được.”

Không hề do dự, Lâm Khâm Hòa nhẹ nhàng đồng ý.

Vẫn là một chữ “Được” đó, giống như sau giờ Thể dục hôm ấy, được anh nói rất trầm thấp nhưng Đào Khê vẫn cảm thấy mình như đang giẫm lên một áng mây mềm mại. Dưới làn mây là bờ sông Thanh Thủy vào tháng 3, gió thổi một cái là hoa đào trong thung lũng rụng đầy xuống dòng suối trong vắt.

Đào Khê đâm móng tay rất sâu vào lòng bàn tay mới khống chế bản thân không được rơi nước mắt trước mặt Lâm Khâm Hòa.

Nếu không sẽ quá mất mặt.

Cậu cắn đầu lưỡi mình một cái, không nhịn được tiếp tục nói: “Tôi còn muốn cậu giúp tôi ở lại lớp 1.”

Cậu chính là thế đấy, thích được voi đòi tiên.

Nhưng lần này Lâm Khâm Hòa không đồng ý ngay với cậu.

Đào Khê hơi bối rối, cậu không nhịn được nhìn sang gương mặt Lâm Khâm Hòa bên cạnh, rõ ràng vẻ mặt dè dặt cẩn trọng nhưng lời nói ra lại rất mỉa mai: “Cậu nghĩ tôi không tiếp tục ở lại lớp 1 được chứ gì?”

Cây gai càng mọc càng nhọn, cậu chợt nghĩ đến Dương Đa Lạc cố gắng một năm mới vào được lớp 1, nhất định không thể thiếu sự trợ giúp của Lâm Khâm Hòa đâu nhỉ?

Nhưng mà cậu làm gì có tư cách như Dương Đa Lạc? Cậu đối với Lâm Khâm Hòa mà nói chỉ là một người xa lạ quen chưa được vài ngày.

Lồng ngực Đào Khê ê ẩm, cậu rất sợ Lâm Khâm Hòa lại nói “Không” với cậu bèn nặn ra một nụ cười, cố vờ như thoải mái giành nói trước: “Tôi sẽ không làm tốn quá nhiều thời gian của cậu đâu, chỉ hỏi cậu vài câu thôi. Để báo đáp lại, tôi giúp cậu viết văn tự sự, được không?”

Làm thế nào để viết văn tự sự tiến bộ, Lâm Khâm Hòa hoàn toàn không cần.

Cậu giống như đứa trẻ con ôm đống đá nhặt được bên dòng suối, cố gắng lựa ra được viên đá đẹp nhất, hi vọng có thể đổi lấy bảo bối từ trong tay người khác.

Lâm Khâm Hòa nhìn vành mắt đỏ ửng của Đào Khê, ngón tay vuốt phẳng góc bài thi hơi quăn, giọng bình thản: “Có thể ở lại lớp 1 không, chủ yếu phải nhờ sự cố gắng của bản thân cậu. Tôi không thể đảm bảo.”

Đào Khê nhận ra được chút hi vọng, có phần gấp gáp nói: “Tôi sẽ tranh thủ toàn bộ thời gian để cố gắng!”

Phải biết là, thứ cậu không thiếu nhất chính là nỗ lực cố gắng, bởi vì trừ cố gắng ra cậu không làm được gì cả.

Nhưng Lâm Khâm Hòa quay đầu nhìn tấm bảng cuối lớp, giọng nói trầm thấp: “Thế à?”

Trong giọng nói có mấy phần nghi ngờ không tin tưởng.

Đào Khê sửng sốt, cũng nhìn ra tấm bảng toàn hoa anh đào mình vẽ sau lưng, dừng một chút rồi nói: “Sau này tôi sẽ không lãng phí thời gian vẽ nữa. Lúc ấy vẽ giúp Giang Hinh Vân là vì cô ấy đưa cho tôi một chai nước sau trận bóng rổ.”

Vì vậy mình cũng nên giúp lại người ta, cậu nghiêm túc bổ sung, nói: “Chai nước kia 12 đồng lận, rất đắt.”

Nói xong cậu lại nhạy cảm ý thức được, một chai nước 12 đồng là đắt đối với cậu nhưng đối với phần lớn học sinh, nhất là Lâm Khâm Hòa thì hoàn toàn chẳng đáng bao nhiêu cả.

Lâm Khâm Hòa nghe lời cậu nói, trong mắt chẳng lộ ra tâm tình gì, chỉ nói: “Cậu thích vẽ như thế, có thể tham gia câu lạc bộ hội họa. Đừng lãng phí thời gian vào chuyện của người khác.”

Đào Khê khẽ run, câu lạc bộ.

Cậu không hiểu tại sao Lâm Khâm Hòa lại khẳng định cậu thích vẽ, chỉ là nghe được ba chữ câu lạc bộ khiến cậu hơi xuất thần.

Bởi vì cậu đột nhiên nghĩ đến hình ảnh Lâm Khâm Hòa và Dương Đa Lạc cùng nhau tập luyện diễn tấu ở phòng tập, vừa nghĩ đến là thấy trái tim chua xót. Cậu vẫn chưa học được cách khống chế sự ghen tị của mình, không nhịn được nói: “Chẳng lẽ tham gia câu lạc bộ thì không phải lãng phí thời gian sao?”

Lâm Khâm Hòa không vì cậu tranh cãi mà tức giận, nói: “Cậu có thể quen bạn mới ở câu lạc bộ, đó không phải lãng phí thời gian.”

Đào Khê im lặng.

Cậu không hề có hứng thú với bạn bè mới.

Cả thế giới của cậu chỉ để ý một mình Lâm Khâm Hòa.

Nhưng Lâm Khâm Hòa nói cậu sẽ nghe, vì vậy gật đầu nói: “Được, tôi đi xem thử.”

Đào Khê nói xong chợt nhận ra Lâm Khâm Hòa vẫn chưa đồng ý giúp mình ở lại lớp 1. Cậu sợ bỏ lỡ cơ hội hôm nay thì sau này không thể mở miệng nữa, đang định nói thì nghe thấy điện thoại di động của Lâm Khâm Hòa rung lên.

Lâm Khâm Hòa cầm điện thoại nhìn, sau khi nhận máy thì nói: “Con đang ở lớp, Lạc Lạc chắc còn đang luyện đàn.”

Đào Khê chậm rãi ngậm miệng vào, nghe thấy Lâm Khâm Hòa tiếp tục nói: “Được, con và Lạc Lạc sẽ về ngay.”

Lâm Khâm Hòa cúp điện thoại, đứng lên nói với Đào Khê: “Tôi về trước nhé.”

Mãi Đào Khê mới gắng gượng nhếch miệng cười một cái, ngẩng đầu nhìn Lâm Khâm Hòa nói: “Được, mai gặp.”

Cậu không biết nụ cười của mình không hề đẹp chút nào.

Lâm Khâm Hòa cúi đầu nhìn vào mắt Đào Khê, sau một lát nói: “Giờ nghỉ trưa ngày mai ở lại lớp.”

Đào Khê ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì thấy Lâm Khâm Hòa đã xoay người ra khỏi lớp.

Cậu tiếp tục ở lại phòng học chỉ có mình cậu, nhìn bài thi trên bàn ngẩn người.

Trên bài thi vẫn còn bút tích chấm bài màu đỏ của Lâm Khâm Hòa. Cậu ngắm nghía thật kỹ những nét bút này mới cảm thấy dường như mọi chuyện vừa xong đều là thật.

Bất thình lình Đào Khê bụm mặt cười, cười xong lại bắt đầu buồn bã, giống như có bệnh vậy.

Mỗi khi cậu tự có được một viên kẹo mà dương dương tự đắc, cậu lại phát hiện ra người khác đã có số kẹo vĩnh viễn ăn mãi không hết.

Mà những chiếc kẹo ấy vốn dĩ nên là của cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi