MẶT TRĂNG ĐẾN BÊN EM

Đào Khê như được thức tỉnh, phấn khởi suốt cả một tuần, thậm chí không còn quá ghen tị với Dương Đa Lạc nữa.

Cho dù Dương Đa Lạc có lợi thế ở vị trí vốn phải thuộc về cậu, cậu sẽ chứng minh bản thân, dù cho không có gì cả cũng sẽ ưu tú hơn Dương Đa Lạc.

Cậu phải chiếm lấy mặt trăng, cho dù xung quanh trăng còn những ngôi sao khác thì cũng có sao đâu?

Đào Khê cẩn thận phân tích, bây giờ có một nghìn là có thể mua được một chiếc điện thoại di động thông minh. Nhưng mỗi tháng ngoài tiền sinh hoạt ra cậu còn phải để dành tiền mua thuốc chữa bệnh cho Đào Lạc, vì vậy cậu phải ra ngoài làm thêm kiếm một ít tiền nữa.

Cậu suy tính cả một đêm, tạm thời vẫn chưa nghĩ ra con đường nào kiếm được tiền.

Thứ hai ngày hôm sau, Đào Khê vẫn đến lớp rất sớm như mọi khi. Trước đây mỗi sáng cậu đều mong đợi nhìn thấy Lâm Khâm Hòa, nhưng hôm nay bỗng nhiên không còn cảm thấy thế nữa.

Cậu càng rất muốn thấy Lâm Khâm Hòa, đồng thời lại có phần không dám nhìn anh, dường như rất sợ tâm tư của bản thân bị nhìn ra được.

Đào Khê đờ người ra nhìn vị trí ngồi trống không của Lâm Khâm Hòa, sau đó cầm ly nước của mình đi lấy thêm nước. Lấy xong, lúc đi ngang qua bục giảng, Hoàng Tinh đang cầm phấn định viết chữ lên bảng đen gọi cậu lại.

Hoàng Tinh ngẩng đầu, vẻ mặt thẫn thờ dùng mắt ước lượng chiều cao của Đào Khê, hỏi: “Cậu có thể viết những câu này lên bảng giúp tôi không?”

Hoàng Tinh là lớp phó học tập của lớp 1. Chu Cường đột phá ý tưởng bảo cô tuần nào cũng phải viết một câu châm ngôn hoặc lời răn dạy nào đó lên cạnh bảng để khích lệ tinh thần học tập. Vóc người cô không cao, ban đầu đang định đi lấy ghế, thấy Đào Khê đi ngang qua bèn ngỏ lời nhờ cậu hỗ trợ.

Đào Khê ngẩn ra, phản ứng đầu tiên là nhớ đến bản kiểm điểm Lâm Khâm Hòa bảo cậu viết.

Nhưng lại nghĩ, Hoàng Tinh là một người tốt bụng chính trực, từng ra mặt bênh vực cậu, một lòng tập trung tinh thần học tập, không giống như Giang Hinh Vân còn nảy sinh tâm tư khác, vả lại viết chữ cũng xong nhanh thôi.

Đào Khê gật đầu nói với Hoàng Tinh: “Được.”

Cậu nhận lấy giấy Hoàng Tinh đưa cho, trên đó có một câu châm ngôn mà Chu Cường đã chú tâm lựa chọn, sau đó lấy từ trong hộp phấn một viên phấn trắng, đi đến bên phải góc bảng, hơi kiễng chân lên, giơ tay viết chữ lên bảng.

Cậu vừa viết xong nét phấn đầu tiên thì thấy có người đi vào. Đào Khê giữ nguyên tư thế viết bảng quay đầu nhìn, vậy mà lại là Lâm Khâm Hòa ngược ánh sáng ngoài cửa đi vào, đôi chân vừa dài vừa thẳng.

Trong nháy mắt đó, Đào Khê như nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình. Thế giới trước mắt như được bao trùm ánh sáng lấp lánh tỏa sáng. Cậu đờ đẫn nhìn Lâm Khâm Hòa đi lên bục giảng, trong đầu chợt nhớ đến Kiều Dĩ Đường từng nói với cậu, mỗi sáng khi thấy crush phải mỉm cười chào buổi sáng người ta.

Cậu đang định cười chào buổi sáng Lâm Khâm Hòa thì bàn tay đang cầm phấn bỗng nhiên bị một cái tay khác đặt lên, ngay sau đó bàn tay kia gỡ viên phấn giữa những ngón tay cậu xuống, giọng nói trầm thấp sát gần bên tai cậu hỏi: “Viết gì thế?”

Đào Khê lông mi run run, còn có chút bối rối. Cậu cảm thấy Lâm Khâm Hòa cách cậu quá gần, anh đứng ngay sát sau lưng cậu, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của Lâm Khâm Hòa vấn vít bên tai.

Hoàng Tinh đứng một bên đang định nói thì bị Lâm Khâm Hòa lạnh lùng nhìn, cô nhạy bén cảm nhận được Lâm Khâm Hòa có thái độ thù địch với mình, theo bản năng ngậm miệng lại.

Đào Khê mãi mới phản ứng được, đầu óc cậu loạn lên, quên luôn vừa rồi mình đang muốn viết gì. Cậu vội vàng cúi đầu xuống nhìn nhưng Lâm Khâm Hòa đã nâng tay trái lên từ bên người cầm lấy giấy trong tay cậu, nhìn giống như đang nửa ôm lấy cậu vậy.

Lâm Khâm Hòa dựa theo nội dung trong giấy viết chữ lên bảng, Đào Khê không dám động đậy chút nào. Cậu siết chặt bàn tay vừa được Lâm Khâm Hòa đặt tay phải lên, ngay cả hô hấp cũng chỉ dám thở nhẹ.

Cậu hơi nghiêng mặt sang một bên, thấy được sống mũi cao thẳng của Lâm Khâm Hòa, từng đường nét như tỏa ra vầng hào quang vàng nhạt được phác họa bởi ánh ban mai ngoài cửa, giống như những đỉnh núi tuyết lúc bình minh.

Hóa ra Lâm Khâm Hòa cao hơn cậu nhiều như vậy, cao đến mức nếu cậu muốn hôn Lâm Khâm Hòa, chắc chắn phải kiễng chân lên, cao đến mức cậu có cảm giác cả người được anh ôm lấy.

Ảo giác này khiến hai tai cậu càng ngày càng đỏ, tim đập mất khống chế, chỉ có thể gắng gượng ép bản thân ngắm nhìn chữ viết của Lâm Khâm Hòa.

Câu đầu tiên Chu Cường cho viết là: “Nghiệp tinh vu cần hoang vu hi, hàng thành vu tư hủy vu tùy*.”

*Nghề giỏi do sự siêng năng nhưng có thể ngẫu nhiên bị hủy hoại trong việc hưởng thụ ăn chơi hoang phí. Đây là câu nói nằm trong bài văn cổ “Tiến học giải” của Hàn Dũ, một nhà văn thời Đường.

Chỉ có mười bốn chữ nhưng Đào Khê cảm thấy Lâm Khâm Hòa viết vừa lâu lại vừa nhanh.

Lâm Khâm Hòa viết xong hạ tay xuống, không đáp lại lời cảm ơn của Hoàng Tinh, đặt phấn xuống rồi đi thẳng xuống hàng cuối. Đào Khê lấy lại tinh thần, vội vàng đi theo sau lưng Lâm Khâm Hòa xuống cuối lớp.

Trong lòng cậu rất vui vẻ, đôi mắt lấp lánh nhưng ngoài miệng vẫn hỏi: “Tôi đâu phải không thể tự viết được, cậu viết giúp tôi làm gì?”

Lâm Khâm Hòa đi tới chỗ ngồi xuống, tiện tay đặt ly nước không lên bàn Đào Khê, nói: “Thấy vất vả cho chân của cậu quá.”

Đào Khê ngẩn ra, nhất thời cảm giác bản thân bị xem thường.

Cậu cầm ly nước của Lâm Khâm Hòa lên, trợn tròn hai mắt tức tối nhìn anh, nói: “Tôi sẽ còn cao nữa!”

Thật ra cậu không thấp chút nào, chỉ do Lâm Khâm Hòa cao quá thôi.

“Thế à?” Lâm Khâm Hòa thờ ơ.

“Đương nhiên rồi!”

Đào Khê xoay người đi lấy nước, cảm thấy hôm nay Lâm Khâm Hòa cứ khó hiểu sao sao ý.

Khiến cậu lại đỏ mặt tim đập nhanh rồi.

Khi lấy nước xong trở lại, Đào Khê nhận ra trên bàn có một đồ vật lạ.

Cậu cúi đầu nhìn tài liệu trên mặt bàn, tựa đề rất lớn viết là:

Phiên bản mới nội quy trường học của Nhất Trung Văn Hoa.

Cậu mờ mịt nhìn Lâm Khâm Hòa, hỏi: “Cậu cho tôi à?”

Lâm Khâm Hòa hờ hững nói: “Dù sao cũng là học sinh mới, cậu nên đọc kỹ vào.”

Đào Khê nghĩ thầm, chẳng lẽ cậu vừa vi phạm kỉ luật? Cậu hơi thấp thỏm cúi đầu mở ra đọc thử.

Mười phút sau, cậu nhìn sang Lâm Khâm Hòa, nói: “Tôi đọc xong rồi.”

“Trọng điểm là gì?” Lâm Khâm Hòa hỏi.

Đào Khê không ngờ nội quy trường học mà cũng có trọng điểm, cậu thử thăm dò nói: “Không đánh nhau, không hút thuốc, không uống rượu? Cậu yên tâm đi, tôi không biết làm mấy điều này đâu.”

Thật ra trong lòng cậu có hơi chột dạ, bởi vì cậu vừa dùng bạo lực uy hiếp Từ Tử Kỳ gần đây.

Kết quả Lâm Khâm Hòa cau mày, lạnh lùng nói: “Không phải.”

Đào Khê nghiêng đầu suy nghĩ, nói: “Không uốn tóc, không nhuộm tóc, không xăm hình? Tôi không có tiền làm mấy việc này.”

Lâm Khâm Hòa như thể bị vắt kiệt sự kiên nhẫn, trực tiếp cầm lấy quyển nội quy, dùng bút máy khoanh một vòng tròn vào, sau đó đặt lên bàn Đào Khê.

Đào Khê cúi đầu xem, điều thứ 8 được khoanh tròn.

Điều thứ 8 có ghi: Không được phép yêu sớm.

Trái tim Đào Khê như nhất thời ngừng đập, gần như chỉ trong nháy mắt cậu nghĩ ra, chẳng lẽ Lâm Khâm Hòa phát hiện ra suy nghĩ của cậu rồi? Nhưng mà rõ ràng hôm nay cậu mới gặp Lâm Khâm Hòa chưa lâu mà.

Cậu nhìn Lâm Khâm Hòa, mạnh miệng che giấu sự chột dạ: “Nhưng mà chẳng phải con gái hiệu trưởng cũng yêu sớm sao?” Sợ Lâm Khâm Hòa không biết còn bổ sung thêm: “Chính là đàn chị Kiều học lớp 12-1 ấy, là trưởng câu lạc bộ mỹ thuật của bọn tôi.”

Kiều Dĩ Đường từng có mười anh bạn trai, mà Đào Khê chỉ muốn có một người bạn trai mà thôi.

Rõ ràng Lâm Khâm Hòa tức giận vì cậu mạnh miệng, cau mày hỏi ngược lại: “Chị ấy là con gái hiệu trưởng, cậu thì sao?”

Được rồi, cậu chẳng là ai cả.

Đào Khê không ngờ bản thân vừa quyết định phải theo đuổi tình yêu với Lâm Khâm Hòa, ngay ngày đầu tiên đã bị anh cảnh báo không được phép yêu sớm.

Cuộc sống đúng là một trận Waterloo* thực sự.

*Waterloo là trận chiến đánh dấu sự kết thúc những cuộc chiến tranh của Napoleon. Ở đây có thể mang ý ám chỉ kháng chiến theo đuổi Lâm Khâm Hòa của Đào Khê còn chưa bắt đầu đã phải chấm dứt.

So với buồn bã, Đào Khê càng cảm thấy khó hiểu hơn, cậu hơi dừng lại rồi hỏi: “Sao đột nhiên cậu lại nhấn mạnh cho tôi điều này?”

Lâm Khâm Hòa im lặng một lúc rồi nói: “Bài khảo sát đầu năm của cậu chỉ đứng thứ 138, với thành tích này chỉ có thể vào lớp 3. Tính riêng điểm bài tiếng Anh là hạng năm từ dưới lên trong lớp. Sai một câu hỏi trắc nghiệm và câu cuối cùng trong hai đề bài lớn của bài kiểm tra Toán. Bài kiểm tra Khoa học tự nhiên có vài câu đáng lẽ không được phép sai. Cho dù Ngữ văn thi được điểm cao nhất cũng không đủ để kéo điểm những môn còn lại của cậu lên được.”

Đào Khê hoàn toàn sợ ngây người.

Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Lâm Khâm Hòa nói liền một mạch dài như vậy.

Cậu nhìn Lâm Khâm Hòa, kinh ngạc hỏi: “Sao cậu biết rõ thế?”

Lâm Khâm Hòa rời ánh mắt đi, thản nhiên nói: “Chủ nhiệm lớp nói.”

Đào Khê bừng tỉnh, có lẽ Chu Cường sốt sắng vì thành tích của cậu, lo lắng cậu ở trường mới yêu sớm nên lải nhải nhờ Lâm Khâm Hòa đốc thúc cậu học tập. Nhất định Lâm Khâm Hòa nghe đến phát phiền nên mới nói với cậu những điều này.

Cậu ngoan ngoãn gật đầu nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng học tập, tuyệt đối không yêu sớm.”

Sự không vui trên mặt Lâm Khâm Hòa đã hòa hoãn hơn, anh ừ một tiếng, đeo tai nghe lên đọc sách.

Nhưng Đào Khê vẫn nghĩ: “Thế mới lạ đấy.”

Đột nhiên cậu cảm thấy Lâm Khâm Hòa giống như phụ huynh của cậu.

Mà cậu thì đang trong thời kỳ phản nghịch của tuổi trẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi