MẶT TRĂNG ĐẾN BÊN EM

Đào Khê còn chưa biết, thành tích của cậu đã gây chấn động huyện Thanh Thủy.

Hiệu trưởng Nhất Trung Thanh Thủy kích động treo cả biểu ngữ ở cổng trường, ăn mừng vô cùng sôi động. Một số học sinh có thái độ tiêu cực với giờ học phát sóng trực tiếp trước đây cũng bị khích lệ bắt đầu nghiêm túc học hành hơn. Tất cả các học sinh lớp 10 mới vào trường cũng tập trung tinh thần theo sát giờ học phát sóng trực tiếp, hoàn toàn nhất trí với tiến độ học tập của Nhất Trung Văn Hoa.

Khi ngôi trường ở huyện Thanh Thủy nhìn thấy một tương lai chói lọi của nền giáo dục nơi đây, Đào Khê lại đang cảm thấy hết sức mê mang với tình yêu tương lai của đời mình.

Kể từ sau khi biết Kiều Dĩ Đường quen biết Lâm Khâm Hòa, Đào Khê cũng không dám tìm cô để tiếp tục hỏi cách theo đuổi người khác nữa.

Nhưng cậu vẫn nhớ Kiều Dĩ Đường từng nói với cậu, một khi phát hiện ra crush của mình có dấu hiệu thích mình thì phải tìm một cơ hội tốt để bày tỏ.

Kết quả mỗi ngày đầu óc cậu đều rối tinh rối mù trong sự mập mờ khó đoán, phân vân hết trái hết phải giữa “Hình như cậu ấy cũng thích mình” và “Chưa chắc cậu ấy đã thích mình“.

Tâm trạng khi yêu thầm có lẽ cũng giống như thời tiết, lúc sáng lúc tối, chợt ráo chợt mưa.

Đào Khê không đi tìm Kiều Dĩ Đường nữa, ngược lại Kiều Dĩ Đường lại chủ động tìm đến tận cửa.

Kiều Dĩ Đường tìm đến tận lớp, kéo được Đào Khê ra khỏi lớp từ cửa sau của phòng học lớp 11-1. Cô thấy Lâm Khâm Hòa ngồi bên cạnh liếc mình một cái nên càng kéo Đào Khê ra xa nữa, nói chuyện mở triển lãm tranh công ích với cậu.

Chủ nhật tuần này, viện bảo tàng Mỹ thuật thành phố Văn Hoa muốn tổ chức một buổi triển lãm tranh lớn với mục đích từ thiện công ích. Kiều Hạc Niên là chủ tịch tiền nhiệm của Hiệp hội thư họa* thành phố Văn Hoa cũng được mời tham gia. Ông lão phớt lờ sự trách móc của ban tổ chức, cương quyết vì cháu gái và học trò duy nhất của mình chiếm được hai gian hàng, mặc dù vị trí không đẹp lắm.

*Thư pháp và hội họa

“Đừng ngại. Đó là cách để được công nhận là một họa sĩ chuyên nghiệp. Hãy tham gia sự kiện này đi, chị nghĩ em có thể nộp bức tranh sơn dầu mà em đã hoàn thành lần trước lên. Nó phù hợp với chủ đề của cuộc triển lãm từ thiện này.”

Kiều Dĩ Đường vừa nói, vừa liếc vòng tay ngọc lam trên cổ tay Đào Khê, mỉm cười đầy ý tứ.

Từ nhỏ cô đã tham gia không biết bao nhiêu triển lãm tranh lớn nhỏ, đã quen từ lâu rồi. Nhưng triển lãm tranh công ích lần này quả thật là cơ hội khó tìm, bao nhiêu họa sĩ trẻ tranh nhau vỡ cả đầu để mở được gian hàng, cho dù không có biện pháp nâng cao tên tuổi thì cũng có thể mượn cơ hội này quen biết thêm với những người trong ngành.

Đào Khê suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Cậu không có hứng thú với việc nâng cao tên tuổi và quen biết người trong ngành, chỉ là nghe nói tiền tranh bán được từ triển lãm lần này được quyên góp cho các trường học vùng núi. Cậu cảm thấy hoạt động này rất có ý nghĩa.

Sau khi quyết định xong, chuyện đầu tiên Đào Khê làm là về lớp tìm Lâm Khâm Hòa.

Cậu muốn mời Lâm Khâm Hòa đến triển lãm tranh, xem thử tranh mình vẽ.

Nhưng ở trước mặt Lâm Khâm Hòa lại khó tránh khỏi sự căng thẳng và băn khoăn. Cậu nằm bò ra bàn, tì cằm lên hai tay phía trước, giương mắt nhìn Lâm Khâm Hòa với vẻ tha thiết mong chờ, hỏi:

“Chiều chủ nhật cậu rảnh không?”

Cậu không muốn mở miệng là mời luôn, sợ mình bị từ chối thẳng thừng.

Lâm Khâm Hòa nói: “Chủ nhật có chút việc.”

Chủ nhật tuần này chị họ Lâm Tế Huyên của anh lại ném con trai Đường Nam cho anh trông, còn cô và chồng lại chạy đi nghỉ phép. Lần trước anh đã lỡ hẹn một lần, lần này lỡ hẹn thêm nữa thì không được hay cho lắm.

Lâm Khâm Hòa nhìn thấy đôi mắt Đào Khê vừa sáng rực rồi lại tối đi, hỏi: “Tại sao hỏi vậy?”

Đào Khê vội vàng lắc đầu, nói: “Không có gì, hỏi chơi thôi.” Sau đó cúi đầu lấy sách giáo khoa trong ngăn bàn ra xem bài.

Lâm Khâm Hòa bận việc, thôi bỏ đi, tranh của cậu cũng không có gì đẹp.

Cậu đặt sách giáo khoa trên bàn học, mở ra xem nhưng trong lòng lại không yên.

Mặc dù tự nhủ với bản thân không sao cả nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy hơi thất vọng.

Giờ sinh hoạt câu lạc bộ ngày chủ nhật vừa kết thúc, Kiều Dĩ Đường nhanh nhảu kéo Đào Khê chạy về nhà ông nội chuẩn bị công việc.

Đào Khê tưởng Kiều Dĩ Đường phải chuẩn bị chuyện triển lãm tranh, kết quả cô nàng đại tiểu thư này muốn trang điểm ăn diện. Cậu vô cùng buồn chán ngồi chờ trong phòng khách, chơi đùa với con vẹt mà Kiều Hạc Niên mới nuôi.

Con vẹt kia chắc là học theo miệng lưỡi của Kiều Hạc Niên, ra sức gào lên: “Con nhóc thối tha! Còn dám yêu đương! Dám yêu đương!”

Đào Khê hớn hở, đút cho con vẹt một ít thức ăn khiến nó càng vui hơn.

Hơn nửa tiếng sau, Kiều Dĩ Đường mặc đầm lễ phục đi giày cao gót bước cộp cộp xuống tầng. Cô đấu võ mồm với con vẹt mấy tiếng, kéo cánh tay Đào Khê, nói: “Đi, chị sẽ tân trang mặt tiền cho em.”

Đào Khê hoảng hốt, thấy Kiều Dĩ Đường trang điểm không nhận ra nổi, lắc đầu thật nhanh: “Không được không được, chị tha cho em đi.”

“Không được, em nhìn em xem có khác gì học sinh cấp 2 không? Đến lúc ở đó vừa đứng một lúc đã không có tí khí thế nào. Yên tâm, chị không trang điểm cho em đâu, chỉ thay một bộ quần áo thôi.”

Kiều Dĩ Đường khuyên can mãi mới đẩy được Đào Khê vào phòng nghỉ cho khách, đặt một bộ lễ phục đen mới tinh và một đôi giày da vào, sau đó đóng cửa lại.

Con trai thay quần áo rất nhanh. Kiều Dĩ Đường còn chưa nấu cháo điện thoại xong với bạn trai, cửa phòng nghỉ cho khách đã mở ra. Cô cầm điện thoại nhìn sang, ngẩn cả người.

Đào Khê không biết cách cài măng-sét cổ tay áo. Bộ lễ phục được thiết kế riêng này tuy kiểu dáng đơn giản nhưng đường may hoàn hảo, càng làm nổi bật dáng người mảnh khảnh, chân dài eo nhỏ, có khí chất tuổi trẻ rất tao nhã mà cô cảm thấy không nói rõ được.

Còn có cả ảo giác cậu trai này cứ như có xuất thân rất ưu việt.

Bạn trai trong điện thoại đang giục cô, Kiều Dĩ Đường tức giận nói: “Đừng giục, giục nữa em đi nói chuyện yêu đương với cậu em trai xinh đẹp trước mặt đấy.” Sau đó cúp điện thoại.

Đào Khê nghe vậy chợt ngẩng đầu nhìn Kiều Dĩ Đường, vẻ mặt hoảng hốt.

Kiều Dĩ Đường bật cười, thầm nói nào ai dám trong lòng. Cô lượn mấy vòng xung quanh Đào Khê ngắm nghía, liên tục gật đầu nói: “Bộ quần áo này quá ổn, quả nhiên người đẹp thì mặc cái gì cũng thấy đẹp.”

Đào Khê đã quen mặc đồng phục, hết sức không tự nhiên hỏi: “Đàn chị, sao chị có quần áo của con trai thế?” Hơn nữa còn rất vừa vặn với cậu.

Kiều Dĩ Đường qua loa lấy lệ nói: “Chị có cậu em họ, dáng người không khác mấy so với em. Đây là quần áo nó mua không mặc, mượn cho em mặc đấy.”

Đào Khê gật đầu nói cảm ơn, trong lòng nghĩ mình phải cẩn thận không thể làm bẩn quần áo.

Hai người chuẩn bị xong xuôi, Kiều Dĩ Đường còn cẩn thận soi gương kiểm tra lớp trang điểm của mình thêm một lần nữa xong mới cùng Đào Khê xuống dưới tầng. Còn chưa đến tầng một đã nghe thấy tiếng chuông cửa.

Đào Khê thấy Kiều Dĩ Đường đi giày cao gót không tiện, bèn nhanh chân đi mở cửa.

Cửa mở ra, ánh mặt trời quang đãng bên ngoài tràn vào, Đào Khê không nhịn được híp mắt lại.

Cậu nheo mắt nhìn thấy Lâm Khâm Hòa đang đứng trong nắng thu nhìn cậu.

Cảm giác lúc đó thật khó tả, như thể cả thế giới đều sáng đến chói mắt không thấy rõ, chỉ có người trước mặt là tỏa sáng rõ nét.

Tỏa sáng đến mức khiến mắt người ta không kiềm được cứ dõi theo.

Cậu nhìn Lâm Khâm Hòa, không biết mình nên biểu cảm thế nào, nói chuyện gì, chỉ có sự vui sướng và rung động trong mắt cùng khóe miệng nhếch lên là không giấu được.

“Còn dám yêu đương! Còn dám yêu đương! Còn dám yêu đương!” Con vẹt đột nhiên gào mồm lên.

Đào Khê chợt lấy lại tinh thần, không hiểu sao thấy hơi ngượng ngùng, vội vàng lùi về sau mấy bước để đón Lâm Khâm Hòa vào, siết chặt ngón tay nhỏ giọng hỏi:

“Chẳng phải chủ nhật cậu có việc sao? Tại sao cũng đến?”

Lâm Khâm Hòa tỉnh bơ đi vào trong nhà, trong mắt thản nhiên đánh giá Đào Khê, ánh mắt quét từ gương mặt đến vòng eo nhỏ rồi xuống cặp chân dài thẳng, sau đó lại quay trở về nhìn vào đôi mắt hơi lóe lên của cậu, nói:

“Đúng là có việc, cho nên mang cả việc đến đây.”

Đào Khê cảm thấy ánh mắt Lâm Khâm Hòa khiến mặt mũi cậu nóng ran, đang muốn hỏi việc gì, ngoài cửa có một bé trai năm sáu tuổi phi vào, cánh tay đập bịch một phát lên đùi Lâm Khâm Hòa.

“Au———” Đường Nam đau bịt mũi lại, ngẩng đầu lên tức giận trừng mắt nhìn cậu của nhóc, đảo mắt lại thấy cả Đào Khê, đôi mắt nhóc sáng lên, wow một tiếng: “Anh đẹp trai ghê ó.” Sau đó chạy tới ôm lấy chân Đào Khê không buông.

Đào Khê luống cuống tay chân, khom người nhìn cậu bé đang ôm chân mình, ôm không được mà đuổi cũng không xong.

Kiều Dĩ Đường đi giày cao gót qua thấy một màn này, bật cười nói: “Aiyo, một lớn một nhỏ đều giống nhau ha.”

Lâm Khâm Hòa liếc xéo Kiều Dĩ Đường một cái, xốc cánh tay Đường Nam đang bám lấy đùi Đào Khê kéo sang một bên, nói với cậu: “Đây là cháu ngoại tôi, có hơi phiền phức, thứ lỗi.”

Đường Nam tức chết, vội vàng chớp mắt nói với Đào Khê: “Anh hai, đừng nghe cậu em nói linh tinh, em chẳng phiền tí nào hết.”

Đào Khê nhìn một lớn một nhỏ, không nhịn được cười.

Kiều Dĩ Đường vui ơi là vui, nói: “Nam Nam, đây là bạn cùng lớp của cậu con, con đừng có gọi lung tung vai vế nhé.”

Đường Nam không thích chị gái hay xoa mặt mình này, cũng không hiểu vai vế là gì, chỉ muốn chạy qua bám dính lên người Đào Khê, câu nào cũng gọi anh hai ngọt xớt.

Nhưng cậu Lâm Khâm Hòa của nhóc nhân lúc nhóc còn chưa kịp đến ôm chân anh đẹp trai đã một tay xách nhóc đi rồi.

“Cậu muốn đến triển lãm tranh với bọn tôi à?” Đào Khê mỉm cười, biết rõ vẫn cố hỏi Lâm Khâm Hòa, trong mắt sáng rực niềm vui khó mà kiềm chế.

Tâm trạng yêu thầm sau mấy ngày mưa dầm mưa dề đột nhiên thay đổi, bầu trời quang đãng, gần như chắc chắn Lâm Khâm Hòa cũng thích mình.

Lâm Khâm Hòa lại túm lấy tay Đường Nam, gật đầu nói: “Dẫn nó đến triển lãm tranh nuôi dưỡng tế bào nghệ thuật.”

Đường Nam bị dắt một tay, rốt cuộc tỉnh ngộ ra: “Cậu, cậu dám lừa con? Đi khu vui chơi cơ.”

Kiều Dĩ Đường lại nựng mặt Đường Nam, trìu mến nói: “Nam Nam, con còn quá nhỏ.”

Đường Nam hồn bay phách lạc đi ra cửa, ngồi im thị uy trong sân.

Kiều Dĩ Đường đang định nói lên đường thôi, đột nhiên nhớ ra mình quên mang theo nước hoa, vội vàng nói xong lại cộp cộp leo lên tầng.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Đào Khê và Lâm Khâm Hòa, cùng một con vẹt rốt cuộc cũng biết ngậm mỏ lại.

Bầu không khí chợt yên tĩnh lại, tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng.

Mọi sự ung dung lúc trước của Đào Khê bay sạch. Cậu nhìn Lâm Khâm Hòa một cái rồi chớp nhoáng rời ánh mắt đi nhưng lại không biết nhìn vào đâu, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu mân mê khuy tay áo vừa rồi cậu không biết cài.

“Qua đây.” Lâm Khâm Hòa chợt nói với cậu.

Đào Khê giật mình trong lòng, chắc do quá yên tĩnh nên cậu cảm giác giọng nói của Lâm Khâm Hòa còn trầm thấp hơn so với bình thường, khiến trái tim cậu ngứa ngáy.

Cậu cúi đầu đi đến trước mặt Lâm Khâm Hòa.

Lâm Khâm Hòa cầm lấy cổ tay cậu, nâng lên, ung dung thong thả cài khuy măng-sét sáng bóng. Chiếc khuy măng-sét lấp lánh giữa những ngón tay đang chuyển động của anh.

Đào Khê thở nhè nhẹ, nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của Lâm Khâm Hòa đang cài khuy áo cho mình, không hiểu sao tai lại nóng lên.

Sau khi cài xong chắc chắn, Đào Khê có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang đập loạn dịu đi một chút. Cậu ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nói với Lâm Khâm Hòa: “Cảm ơn.”

Lâm Khâm Hòa nhìn cậu, tầm mắt chậm rãi hạ xuống rơi vào cổ cậu, thấp giọng nói với cậu: “Xoay người lại.”

Đào Khê ngẩn ra, nghe lời xoay lưng về phía Lâm Khâm Hòa.

Sau đó cậu cảm thấy một bàn tay vuốt nhẹ cổ áo sơ mi của mình lên. Cậu thuận theo gập cổ, hơi cúi đầu xuống, để lộ ra gáy và cổ áo.

Trong dương phòng yên tĩnh có thể nghe được cả âm thanh ngón tay vuốt ve vải vóc, bàn tay kia đang di chuyển chợt nhẹ nhàng chạm lên phần da thịt nhạy cảm nơi gáy cậu.

Đào Khê không kiềm được run run, rõ ràng không nhìn thấy nhưng cậu vẫn cảm nhận được, dường như có một ánh mắt vẫn luôn dính chặt lấy gáy mình, điều này khiến gương mặt cậu không thể kiểm soát được mà nóng lên.

Mạch đập ở cổ tay vẫn đang đập, trái tim trong lồng ngực vẫn đang đập, động mạch ở cổ cũng đang đập, dường như cả thế giới đang không ngừng nhảy nhót.

Khoảng thời gian này tựa như vừa ngắn ngủi lại vừa dài đằng đẵng, cuối cùng sau khi sửa sang xong xuôi, Đào Khê quay người lại nói “Cảm ơn” lần nữa với Lâm Khâm Hòa, chỉ là giọng nhỏ hơn nhiều so với lần trước.

Cậu nhắm mắt run run không biết nhìn vào chỗ nào trong phòng khách, đành tập trung ánh mắt vào góc phòng, vừa vặn đối diện với ánh mắt của con vẹt.

Con vẹt kia ngoẹo đầu nhìn cậu khiến cậu cảm thấy chột dạ vô cùng.

Kiều Dĩ Đường thu dọn mỹ phẩm và nước hoa xong xuống tầng, cảm thấy bầu không khí trong phòng khách rất kỳ lạ. Cô nhìn Đào Khê trước, phát hiện ra hôm nay đôi mắt ướt át và gò má ửng đỏ của chàng trai này sao lại đẹp thế nhỉ?

Cô nhất thời nghi ngờ nhìn sang Lâm Khâm Hòa bên cạnh, anh bạn chí cốt này mặt mũi vẫn lạnh lùng bình tĩnh như thế, hoàn toàn không nhìn ra được sơ hở nào.

Kiều Dĩ Đường lại nhìn con vẹt trong góc phòng, hận không vạch được mỏ nó ra để kể cho mình nghe vừa rồi xảy ra chuyện gì ở đây.

Nhưng vẹt ta không hiểu phong tình của loài người, gân giọng mắng cô:

“Lại dám yêu đương! Lại dám yêu đương! Lại dám yêu đương!”

Kiều Dĩ Đường làm động tác tay thành hình súng bắn con vẹt hai phát, nói với hai người: “Thời gian không còn sớm, chúng ta dẫn theo cậu bạn nhỏ Đường Nam lên đường thôi!”

Có người khác ở đây, Đào Khê cảm thấy mình tự nhiên lên nhiều. Cậu và hai người kia ra khỏi cửa. Lâm Khâm Hòa đi ra ngoài sân, không hề nể nang gì xách cổ Đường Nam đang ngồi chồm hỗm cầm nhánh cây chọc bùn đất. Đường Nam vùng vẫy giống như con gà vẫy cánh, hô to “Anh hai cứu mạng” với Đào Khê.

Đào Khê cười, không nhịn được nói với Lâm Khâm Hòa: “Lâm Khâm Hòa, cậu nên dịu dàng với trẻ con hơn.”

Kiều Dĩ Đường nghe vậy, trêu chọc hỏi: “Nó dịu dàng với em à?”

Lâm Khâm Hòa thả tay đang xách cổ Đường Nam ra, im lặng nhìn Đào Khê.

Không hiểu sao Đào Khê có cảm giác chột dạ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi