MẶT TRĂNG ĐẾN BÊN EM

“Cậu nhớ tôi sao? Có mà cậu nhớ Yakult* của tôi ấy!” Một nam sinh có mái tóc xoăn tự nhiên ôm một đống Yakult đi vào, đôi mắt hạnh đen láy linh động đảo quanh, tiện tay phát mấy lon sữa Yakult cho các bạn ngồi hàng trên.

*Phiên âm Hán Việt của Yakult (một loại sữa chua uống) là Dưỡng Lạc Đa, bởi vì cái tên này là cách chơi chữ từ tên của bạn nhân vật này nên mọi người gọi thành biệt danh như thế.

“Dưỡng Lạc Đa, chúc mừng cậu cuối cùng cũng vào được lớp 1 bọn tôi!” Lớp trưởng Lý Tiểu Nguyên ngoài miệng thì khách sáo, tay thì không hề khách sáo chút nào, rất tự nhiên lấy một một lốc sữa chua từ tay cậu trai tóc xoăn.

“Ê ê, đừng có lấy của tôi, tự mua đi.” Cậu trai tóc xoăn ôm chặt lốc đồ uống trong ngực, chạy thật nhanh xuống hàng cuối.

“Anh Khâm Hòa!” Cậu ta tự giác đặt đồ uống xuống trước mặt Lâm Khâm Hòa như dâng bảo vật, sau đó rất thoải mái đặt cặp sách của mình lên bàn học của anh, cười nói: “Buổi sáng không dậy nổi nên quyết định đến tiết Vật lý mới tới.”

Lâm Khâm Hòa ờ một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng thường thấy rõ ràng đã bớt đi vài phần hời hợt, đưa quyển sổ ghi chép màu đen cho cậu trai tóc xoăn.

“A cảm ơn! Nhưng mà sau này không cần chép hộ em đâu, dù sao em đọc cũng không hiểu lắm, lúc nào về tìm anh hỏi bài sau là được.” Tóc xoăn tự nhiên lơ đãng lật quyển vở ra rồi đóng lại, chun mũi nói.

“Hey, bạn mới à sao em không biết?” Cậu ta đảo tròng mắt một vòng, dường như cuối cùng cũng phát hiện ra bạn ngồi cùng bàn bên cạnh Lâm Khâm Hòa.

Đúng lúc Lý Tiểu Nguyên cầm một tờ đơn đi theo sau, chủ động giới thiệu: “Đây là học sinh mới chuyển tới lớp chúng ta, là hạng nhất huyện Thanh Thủy!”

Tóc xoăn ồ lên, gật đầu rồi cười nói với Đào Khê: “Chào cậu, tôi tên Dương Đa Lạc, cậu có thể gọi tôi là Dưỡng Lạc Đa như bọn họ gọi.”

Nói xong, cậu ta cúi người đặt một lon Yakult lên mặt bàn Đào Khê, trên cổ tay phải đang đưa ra có đeo một sợi dây bện Kim Châu màu đỏ giữ bình an, dưới sợi dây đỏ có một vết bớt tròn màu hồng rất dễ thấy.

Đào Khê nhìn chằm chằm vết bớt hồng rồi nhìn chăm chú lên gương mặt của nam sinh đó, dường như đã trôi qua rất lâu hoặc cũng chẳng lâu lắm, cậu mới nghe thấy mình nói:

“Tôi tên Đào Khê.”

Cậu không biết hiện tại sắc mặt mình khó nhìn đến mức nào, thậm chí rõ ràng đến mức gần như tất cả mọi người xung quanh đều nhận ra tâm trạng cậu đang thất thường.

Dương Đa Lạc tựa như cảm thấy bạn học mới này cứ là lạ, cậu ta nghi hoặc chớp mắt nhìn lại. Nhưng lúc này chuông vào học đã vang lên, học sinh về chỗ rất nhanh, Dương Đa Lạc cũng chỉ biết xách cặp về chỗ của mình.

Trước khi trở về, lớp trưởng Lý Tiểu Nguyên đặt tờ đơn lên mặt bàn Đào Khê, dặn dò: “Hôm qua quên đưa cho cậu, đây là tờ khai thông tin của tất cả học sinh lớp mình, cậu điền giúp tôi nhé.” Nói xong cũng chạy về chỗ thật nhanh.

Đào Khê thẫn thờ nhìn tờ giấy, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt ở một cái tên trên đó.

Dương Đa Lạc, 16 tuổi, sinh ngày 25 tháng 12, mẹ Phương Tuệ (đã mất), cha Dương Tranh Minh….

“Cậu không sao chứ?” Tất Thành Phi quay đầu nhìn Đào Khê với vẻ lo lắng, cậu ấy ngồi im không nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt mà cậu cảm thấy rất xinh đẹp giờ đang trống rỗng vô hồn.

Tất Thành Phi cảm thấy chỉ có bản thân mình biết tại sao Đào Khê lại hồn bay phách lạc như thế.

Chắc chắn là do Lâm Khâm Hòa cứ năm lần bảy lượt khước từ cậu ấy.

Tất Thành Phi thở dài, nhìn về phía tên đầu sỏ lại phát hiện ra Lâm Khâm Hòa hơi nghiêng đầu quan sát Đào Khê đang cúi thấp đầu xuống.

Nhưng rất nhanh anh đã thu hồi ánh mắt, lấy quyển sách tiếng Anh từ ngăn bàn ra, trên mặt lại trở về vẻ vô cảm như cũ.

Ầy, học thần Lâm cái gì cũng tốt, mỗi tội quá lạnh lùng, suốt ngày làm tổn thương trái tim bông cải xanh huyện Thanh Thủy.

“Tất Thành Phi, đầu của em treo ở trên trời sao? Lần trước tôi đã bảo em đến chỗ bố em lấy số, bác sĩ Tất nói thế nào?”

Trên bục giảng đột nhiên vang lên giọng nữ giới lạnh lùng trong trẻo, Tất Thành Phi đang lo lắng cho hai người bạn ngồi đằng sau giật mình, tâm hồn treo ngược cành cây cũng hạ cánh xuống đất.

Cả lớp cười ngặt nghẽo, làm gì còn ai không biết ba của Tất Thành Phi cũng chính là anh trai của Tất Ngạo Tuyết, là trưởng khoa Ngoại thần kinh của bệnh viện Hán Nam thành phố Văn Hoa.

Mà biệt danh bà cô Tất cũng xuất phát từ quan hệ cô ruột của Tất Thành Phi.

“Vâng, bác sĩ Tất nói đầu em hết thuốc chữa rồi, là di truyền từ dòng họ.” Tất Thành Phi sờ đầu, tỉnh bơ đáp lại.

Lớp 1 vẫn cười nghiêng ngả, xem tiết mục đối đáp qua lại của hai cô cháu nhà họ mãi không chán.

Tất Ngạo Tuyết cười lạnh, giơ ngón tay chỉ vào Tất Thành Phi từ xa, ý là “Cháu cứ chờ đấy cho cô“.

Cô đưa mắt nhìn xuống hàng cuối, trước tiên quan sát Đào Khê vừa mới chuyển đến. Chàng trai này đang cúi đầu ngẩn người, cô nhíu mày lại, nghĩ thầm có lẽ bạn nhỏ này vẫn chưa thích ứng được với môi trường mới.

Sau đó lại nhìn sang Lâm Khâm Hòa ở bên cạnh.

Mặt trời mọc lên từ đằng Tây sao? Ông tướng này hôm nay không những không đi học muộn mà còn không đọc sách môn khác trong giờ, tập trung đọc sách tiếng Anh trên mặt bàn.

Tất Ngạo Tuyết lại quét mắt bao quát cả phòng học, đúng lúc đảo mắt qua thấy được một cá thể đang lén lút cúi đầu xuống hút sữa.

“Dương Đa Lạc, sao đây em? Vừa đến lớp 1 lại muốn quay về đúng không?”

Nam sinh bị gọi tên giật mình suýt chút nữa sặc, vội vàng nhét Yakult vào trong ngăn bàn, lắc đầu lanh lợi nói: “Em sai rồi, em không muốn về đâu.”

Đào Khê bỗng nhiên lấy lại được tinh thần, ba chữ Dương Đa Lạc như kéo cậu thoát khỏi những ký ức vụn vặt đang dần nhớ lại.

Cậu ngước mắt lên, nhìn thẳng vào cậu trai có mái tóc xoăn tự nhiên ngồi hàng trước.

Trong tròng mắt tối tăm dâng lên ác ý mỉa mai giễu cợt không ai có thể thấy được.

Trong đầu cậu lại một lần nữa hiện lên gương mặt sầu khổ của Quách Bình, giọng nói mà cậu căm ghét nhất vang lên: “Nó vừa sinh ra sức khỏe đã không tốt. Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi đã nghĩ đến chuyện, bệnh viện trên thành phố tốt hơn, bọn họ chắc chắn có thể chăm sóc tốt cho nó.”

Mùa hè năm ngoái, Đào Khê đạt hạng nhất thị trấn trong kỳ thi giữa kỳ, vừa mới quay về nhà ở Đào Khê Loan. Lúc ấy Đào Lạc đến nhà bà nội chơi, Đào Kiên vừa kết thúc một khoảng thời gian đi làm, tiền kiếm được đổ hết vào bài bạc, cả ngày phát cáu ăn không ngồi rồi ở nhà.

Cậu trốn trong phòng chứa củi vẽ một lúc, vô tình nghe thấy được trận cãi vã giữa Đào Kiên và Quách Bình.

“Đó là con ruột của tôi, tôi đi tìm nó thì có gì không đúng? Người phụ nữ nhà họ Phương đó chắc chắn có tiền, dù sao chúng ta cũng nuôi con của họ lớn tướng thế rồi, giờ xin chút phí phụng dưỡng thì có làm sao?”

“Không được! Ông không thể đi tìm nó, ông sẽ hủy hoại nó mất!” Quách Bình ít khi nào gào giọng lên cãi nhau kịch liệt như thế.

“Bà tưởng giấy sẽ gói được lửa sao? Huyết thống máu mủ ở đây, sớm hay muộn rồi cũng sẽ bị phát hiện thôi! Tôi đã thắc mắc tại sao ngoại hình của Đào Khê không giống tôi, nếu không phải mẹ nói cho tôi biết, con mẹ nó tôi cũng không biết mình đang nuôi con trai của người khác!”

Đào Kiên hùng hổ mắng chửi một lúc, đột nhiên nghiêm nghị hỏi: “Người phụ nữ vẽ tranh đó đặt tên con trai tôi là gì?”

Quách Bình im lặng không lên tiếng.

Ngay sau đó lại vang lên tiếng mắng chửi gắt gỏng của Đào Kiên, tiếng động càng ngày càng lớn, dường như đã sắp đánh nhau to.

Đào Khê đẩy cửa phòng chứa củi, mặt không đổi sắc nhìn bọn họ.

Quách Bình chết trân nhìn cậu, mãi đến khi cuối cùng trên mặt cậu cũng xuất hiện vết nứt cảm xúc, bà ta cụp đôi mắt đục ngầu ngập tràn sự trốn tránh sợ hãi, còn có cả sự hổ thẹn áy náy khó nhìn ra.

Đào Kiên cũng không ngờ Đào Khê ở ngay bên trong phòng chứa củi. Gã ta không có tình cảm sâu sắc với đứa bé này, đứng thẳng quan sát Đào Khê một lúc, phiền não sờ lên mái tóc ngắn rối tung, tiếp tục quát Quách Bình: “Bây giờ còn gì đâu mà giấu với giếm, có gì nói thẳng ra hết đi.”

Có lẽ Quách Bình đã suy sụp, chậm rãi ngồi lên băng ghế dài, bụm mặt không nói lời nào.

Một lát sau, dường như muốn tháo gỡ gánh nặng đã vác trên mình nhiều năm qua, bà ta dằn vặt rất lâu mới kể lại chuyện cũ năm xưa.

Mười sáu năm trước, ở Đào Khê Loan vắng vẻ xuất hiện một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi từ đâu tới. Cô một thân một mình mang theo hành lý và một vài họa cụ, tướng mạo và cách ăn mặc rõ ràng cho thấy xuất thân từ một thành phố lớn.

Người dân ở đây đều không cảm thấy có gì lạ cả. Mặc dù Đào Khê Loan nghèo nhưng phong cảnh thật sự rất đẹp. Vài năm trước có một người đàn ông trẻ tuổi đến đây chụp hình, sau khi trở về đã có rất nhiều người rảnh rỗi đến chụp theo, không thì là một vài sinh viên đến vẽ tranh phong cảnh.

Nhưng mà người phụ nữ này mang bầu, mới đầu còn không quá rõ nhưng theo thời gian ở thôn càng ngày càng lâu, người dân bắt đầu bàn tán xôn xao về người phụ nữ tên Phương Tuệ này.

Bọn họ cho rằng có lẽ cô mang thai con riêng, vì bị người nhà phát hiện nên xấu hổ, vì vậy trốn đến một vùng quê nghèo hoang vu để vẽ vời giải thoát.

Lúc ấy Phương Tuệ trả tiền thuê ở tại nhà Quách Bình. Quách Bình cũng đang có thai, chồng là Đào Kiên ra ngoài làm việc, trong nhà chỉ có mẹ chồng chăm sóc mình.

Nhưng phụ nữ nhà nông cho dù có bầu thì vẫn có thể xuống ruộng làm việc như bình thường. Vì vậy, mẹ chồng Quách Bình chăm sóc Phương Tuệ nhiều hơn một chút, dẫu sao còn có thể kiếm được một khoản tiền không nhỏ.

Phương Tuệ rất đẹp, đến bây giờ Quách Bình vẫn còn nhớ rõ ràng gương mặt của cô. Nhìn một cái là biết đây là tiểu thư nhà giàu đã quen được nuông chiều từ nhỏ, da thịt trắng như tuyết, cho dù có ở nông thôn lâu như vậy cũng không bị phơi đen đi một tí nào. Nhất là đôi mắt, tựa như cánh hoa đào rụng bên bờ sông Thanh Thủy, hàng mi mỗi khi khóe mắt nhướn lên sao mà vừa dài vừa dày đến thế, khi nhìn người khác mang theo mấy phần ngây thơ thâm tình.

Trong thôn đã có mấy tên lưu manh chộn rộn muốn đến tìm, đều bị Quách Bình tính tình đanh đá chua ngoa đuổi chạy về. Lúc Phương Tuệ ngồi trên ruộng vẽ tranh, Quách Bình đang làm việc đồng áng đều ở cạnh trông nom cô.

Lúc nghỉ ngơi, Quách Bình sẽ ngồi bên bờ ruộng, dùng lá đậu tằm hoặc lá trúc bện thành đủ thứ linh tinh tặng cho Phương Tuệ. Phương Tuệ sẽ nở nụ cười vui vẻ đơn thuần.

Trên đời này có vài người trời sinh đã khiến cho người khác yêu thương, cho dù là trai hay gái cũng sẽ nảy sinh mong muốn bảo vệ họ.

Phương Tuệ rất kiệm lời, Quách Bình ở với cô lâu như thế nhưng cũng chỉ biết cô đến từ thành phố Văn Hoa, là một họa sĩ tự do, chuyện liên quan đến cha mẹ chồng con thì cô giữ kín như bưng, vừa nhắc đến vẻ mặt sẽ ảm đạm.

Quách Bình phỏng đoán có lẽ cô không nhận được sự cho phép của người nhà, bỏ trốn cùng người yêu nhưng người yêu lại không đến tìm cô.

Thời điểm hai người sinh con càng ngày càng tới gần, tiết trời vào thu cũng lạnh dần. Phương Tuệ không vẽ nữa, Quách Bình cũng không làm ruộng, hai người nhàn rỗi không có việc gì ở nhà bện dây bình an.

Quách Bình dạy Phương Tuệ tết dây, đôi tay nhỏ nhắn của Phương Tuệ khi vẽ tranh rất khéo léo, thế nhưng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể vụng về tết ra được một sợi dây bình an hoàn chỉnh.

Nhắc đến tên con, Phương Tuệ nhìn sợi dây trong tay, vẻ mặt dịu dàng: “Trước đây em đã nghĩ đến nhiều cái tên để đặt cho con nhưng đều cảm thấy thiếu đi ngụ ý. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ hi vọng đứa trẻ bình an, không bệnh tật không tai họa, hạnh phúc vui vẻ, cho nên vẫn cảm thấy cái tên Dương Đa Lạc là hay nhất, con trai hay con gái đều có thể dùng được.”

Lần đầu tiên Quách Bình biết cha đứa trẻ mang họ Dương, trẻ con trong thôn của bọn họ đều được đặt tên rất đơn giản, nào cần phải nghĩ ngợi nhiều như Phương Tuệ, vì vậy bà ta không để tâm lắm, nói: “Chị cũng lười nghĩ, đến lúc đó cứ lấy bừa một cái tên nào cũng được, tên xấu dễ nuôi.”

Phương Tuệ cười không nói gì, đi tới ngồi xuống trước bàn, cầm bút máy lên viết chữ lên giấy viết thư.

Quách Bình nhìn qua, hiếu kỳ hỏi: “Em viết thư cho người nhà à?”

Phương Tuệ lắc đầu, nói: “Em viết thư cho con em, đợi khi nào nó mười tám tuổi thì cho nó đọc.”

Quách Bình cảm thấy người thành phố đúng là kỹ tính chú trọng quá nhiều thứ, cũng chẳng phải con trẻ lớn ngay để mà đọc được, có gì cần nói sao không đợi lúc nó lớn rồi nói sau?

Dường như điềm báo trở thành sự thật, hôm đó Phương Tuệ lâm bồn rất khó khăn, Quách Bình còn chưa đủ tháng cũng sốt ruột mà trở dạ.

Ngày 25 tháng 12, người miền núi không ai quan tâm đến Lễ Giáng Sinh, trong núi tuyết rơi sớm, tuyết trắng phủ khắp thung lung và sườn núi.

Mẹ chồng Quách Bình luống cuống mời hai bà đỡ trong thôn đến, ba người phụ nữ lớn tuổi bận trước bận sau suýt chút nữa không ứng phó được.

Vậy mà Quách Bình lại sinh trước một bé trai, do sinh non nên đứa nhỏ gầy yếu nhỏ bé, tiếng khóc cũng không lớn, trên cổ tay phải có một vết bớt tròn màu hồng rõ ràng.

Lúc ấy bà đỡ thở dài, nói nhỏ với mẹ chồng Quách Bình: “Trông đứa trẻ này không khỏe để nuôi rồi.”

Quách Bình nghe thấy, cắn răng không lên tiếng, nhìn sang Phương Tuệ ở bên cạnh đã ngất đi vì đau đớn.

Đến hơn tám giờ tối, rốt cuộc Phương Tuệ cũng sinh hạ được đứa trẻ, cũng là một bé trai, tiếng khóc lanh lảnh cất lên. Phương Tuệ ngắm nhìn đứa trẻ, cười nhẹ gọi một tiếng “Lạc Lạc”, sau đó kiệt sức hôn mê bất tỉnh.

Ngay sau đó Phương Tuệ bỗng nhiên băng huyết, ai trong phòng cũng đều bị dọa sợ. Người trong thôn vội vàng dùng một chiếc xe ba bánh đưa Phương Tuệ lên thị trấn, nhưng thời điểm đến phòng hộ sinh, Phương Tuệ đã không còn thở nữa.

Quách Bình chưa bao giờ muốn nhớ lại ngày hôm đó. Bà ta vừa sinh xong không thể đi theo, lúc gặp lại Phương Tuệ thì chỉ còn thi thể được đưa về của cô, chết lặng, trong tay siết chặt dây bình an đỏ xấu xí.

Quách Bình một mẹ cho hai đứa trẻ bú sữa. Bà ta tìm được trong di vật của Phương Tuệ một quyển sổ ghi chép, bên trong có ghi một vài số điện thoại. Quách Bình tìm một nhà trên thị trấn gọi nhờ một cú điện thoại, người nhận điện thoại là một người đàn ông trung niên, hẳn là cha của Phương Tuệ.

Sau đó cha mẹ Phương Tuệ đến rất nhanh, vừa thấy quan tài của cô đã suy sụp khóc lóc. Ngay sau đó một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn cũng chạy đến, anh ta mãi vẫn không lên tiếng, đôi mắt đỏ hồng, quai hàm bạnh ra.

Quách Bình thu xếp xong tất cả di vật của Phương Tuệ, bao gồm cả trăm bức tranh mà cô vẽ ở Đào Khê Loan, cả bức thư cô viết cho con trai đọc năm mười tám tuổi cùng chuỗi dây bình an màu đỏ.

Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, lúc giao con trai cho cha mẹ Phương Tuệ, bà ta nghe theo lời của mẹ chồng.

“Cô ấy gọi cậu bé là Dương Đa Lạc, hi vọng cháu không bệnh tật không tai họa, hạnh phúc vui vẻ.” Quách Bình tàn nhẫn hạ quyết tâm, trao bé trai có vết bớt màu hồng của mình cho bọn họ.

Người đàn ông trẻ tuổi vẫn luôn im lặng nghe thấy câu này bỗng nhiên rơi nước mắt, nghẹn ngào không tiếng động.

Bọn họ không ở lại Đào Khê Loan quá lâu, rất nhanh đã đưa Phương Tuệ và đứa trẻ đi. Trước khi rời đi, người nhà họ Phương chu cấp cho Quách Bình một khoản tiền không nhỏ, cảm ơn bà ta đã chăm sóc Phương Tuệ trong khoảng thời gian này, ngoài ra cũng muốn Quách Bình giữ kín miệng, dù sao chuyện này cũng không hay ho gì cả.

Quách Bình chết cũng không nhận, chỉ là lúc cho đứa trẻ bú sữa trước khi đi, lặng lẽ lau nước mắt cho con trai mình.

Sau này người nhà họ Phương chưa từng quay lại, tất cả những bí mật rối rắm năm ấy đều bị chôn vùi giữa trời tuyết mùa đông tháng 12 từ năm này qua năm khác ở Đào Khê Loan.

Đứa trẻ ở lại, Quách Bình đặt cho cậu cái tên Đào Khê.

“Đào Khê, mẹ chỉ cầu xin con một chuyện, đừng đi tìm nó được không? Hoặc là, hoặc là khi nào nó trưởng thành, con hẵng đi tìm nó, được không con?”

Đào Khê nhìn Quách Bình ngồi bệt dưới đất khóc lóc, không còn chút sức lực nào để tức giận hay trách móc.

Từ đầu đến cuối, Quách Bình chưa từng nói một lời xin lỗi với cậu.

Đến cuối cùng, chuyện bà ta lo lắng nhất lại chính là việc sợ cậu đi tìm cậu con trai ruột tên Dương Đa Lạc đó của bà ta, sợ cậu phá hỏng cuộc sống sung sướng của cậu ta.

Giây phút ấy cậu rất muốn hỏi Quách Bình, Dương Đa Lạc chưa trưởng thành, chẳng lẽ cậu sinh cùng ngày cùng tháng với cậu ta đã trưởng thành rồi sao?

Cuối cùng cậu cũng hiểu, tại sao từ nhỏ đến lớn, Quách Bình ghét việc cậu vẽ tranh đến vậy, kiêng dè việc cậu thể hiện mọi mặt quá ưu tú. Tại sao bà nội chưa bao giờ thân thiết với cậu nhưng lại rất yêu thương Đào Lạc. Tại sao một bà đỡ đã qua đời trong thôn, khi còn sống đã từng âm thầm nói với cậu: “Cậu bé, con vốn dĩ không nên ở đây.”

Rốt cuộc cũng hiểu ra, tại sao cậu tên Đào Khê, em gái tên Đào Lạc.

“Mẹ” cậu hi vọng cậu vĩnh viễn ở lại Đào Khê Loan, còn bà ta sẽ mãi mãi nhớ nhung đứa trẻ Đa Lạc nhận được nhiều lời chúc phúc đó.

Khi còn bé cậu thường hay nghĩ, tại sao cả mẹ lẫn bà nội đều thích em gái hơn.

Hóa ra không phải cậu không được yêu quý bằng, có lẽ từ trước đến nay cậu chưa từng được yêu thương.

“Đào Khê, em đọc to lại đoạn văn cô vừa giảng xong một lần đi.” Tất Ngạo Tuyết nhẫn nhịn mãi cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cau mày nhìn cậu học sinh đang tâm hồn treo ngược cành cây ngồi cuối lớp.

Đào Khê lấy lại tinh thần một lần nữa, cậu từ từ đứng lên nhưng cúi đầu im lặng không nói gì.

Không nghe giảng, làm sao mà trả lời được đây?

Cậu đang định thật thà thừa nhận bản thân không nghe giảng thì thấy một ngón tay thon dài đẩy quyển sách tiếng Anh đang mở ra đến trước mặt cậu, trên trang sách sạch sẽ có một đoạn văn tiếng Anh được đóng khung bằng bút mực đen.

Đào Khê sợ run lên, theo bản năng đọc đoạn văn đó.

Nhưng trong lúc cậu đọc, trong lớp có vài học sinh lặng lẽ bật cười.

Bởi vì phát âm của cậu không chuẩn.

Tất Ngạo Tuyết trừng mắt nhìn mấy học sinh cười trộm kia vài lần, sau khi Đào Khê đọc xong thì cho cậu ngồi xuống, không tiếp tục làm khó cậu nữa, cho dù cô biết thừa thằng nhóc Lâm Khâm Hòa lần đầu tiên phá lệ giúp cậu bé này.

Đào Khê ngồi xuống xong thì ngẩn người ra một lúc mới phát hiện cuốn sách tiếng Anh đã bị lấy về. Mãi sau cậu mới quay đầu nhìn sang Lâm Khâm Hòa bên cạnh, nhẹ giọng nói “Cảm ơn”.

Lâm Khâm Hòa không nói gì, chỉ đóng quyển sách tiếng Anh kia lại, sau đó cúi đầu rút sách thi đấu Vật lý ra đọc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi