MẤT TRÍ NHỚ - TRƯỜNG NHIÊN

Dương Chi bấm chuông cửa, đợi một lúc lâu cũng không thấy Lục Mạch tới mở.

Nhớ ra chân Lục Mạch bất tiện, cậu không thể mở cửa ngay, có lẽ phải ngồi xe lăn một lúc mới tới được.

Đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho Lục Mạch thì có tin nhắn gửi tới, “Mật khẩu gồm 6 số, là sinh nhật cậu.”

Dương Chi sững lại một lúc lâu mới nhận ra ý cậu là mật khẩu nhà Lục Mạch, sau đó nhập ngày sinh nhật của mình, cửa mở ra kêu một tiếng bíp.

Nhất thời Dương Chi không rõ cảm xúc của mình, đột nhiên nhớ tới lần trước ngất, hình như là Lục Mạch đưa cô đến viện, vậy làm sao cậu vào phòng được?

Dương Chi mơ hồ, chuẩn bị tinh thần đi hỏi Lục Mạch.

Mở cửa bước vào, chỉ thấy Tiểu Hoa Chi chạy quanh phòng khách, còn Lục Mạch không có ở đó.

“Lục Mạch?” Dương Chi nhìn lướt qua phòng bếp, phòng ngủ, tìm cả ngoài ban công, cuối cùng nhìn về phía phòng tắm.

Tới gần phòng tắm mới thoáng nghe thấy âm thanh, Dương Chi vừa cảm thán cách âm phòng tắm tốt thật, vừa mất tự nhiên hỏi, “Lục Mạch ơi, cậu đang trong đó à?”

Mơ hồ nghe tiếng nước chảy từ bồn tắm, một giây sau, cửa phòng tắm mở ra, theo bản năng, Dương Chi che mắt lại, sợ rằng mình sẽ thấy thứ không nên thấy.

Tiếng cười trầm thấp của Lục Mạch truyền đến, giọng điệu cợt nhả, “Cậu sợ cái gì?”

Dương Chi nghe Lục Mạch nói vậy mới lặng lẽ buông hờ tay, nhìn qua khẽ hở, giây tiếp theo, “A!”

“Sao cậu không mặc quần áo thế!” Vành tai Dương Chi đỏ bừng lên án Lục Mạch.

“Tớ mặc rồi.”

“Cậu không mặc gì mà!”

“Thì tớ quấn khăn tắm đó.”

“Nhưng trên người cậu có mặc đâu!!”

“Dáng tớ không đẹp sao?” Lục Mạch hỏi thẳng khiến Dương Chi không nói nên lời.

“Không đẹp thật à?” Lục Mạch hỏi lại cứ như cô mà không trả lời sẽ không bỏ cuộc.

“Đẹp mà, nhưng cậu mặc quần áo vào trước đi!” Dương Chi lui về sau hai bước, quay lưng lại hỏi Lục Mạch.

Phù, nguy hiểm quá, suýt nữa chảy máu mũi rồi.

“Tớ quên lấy quần áo, chân không tiện, cậu lấy giúp tớ được không?” Lục Mạch vô tội nói.

Dương Chi suýt nữa bật cười, “Vậy sao cậu lại tắm thế!”

Lục Mạch thở dài, “Ban đầu không muốn làm phiền cậu, nhưng trước khi đi cậu lại nói, phải liên lạc với cậu nếu có chuyện bất tiện, xin lỗi nhé, tớ đành tự lấy vậy.”

Nói xong, Lục Mạch đỡ vách tường đi đến phòng ngủ, vừa đi hai bước đã hít sâu một hơi như là đè nén sự đau đớn.

Dương Chi sửng sốt, tốt nhất là chân cậu đừng bị thương nữa, lấy quần áo cũng không có gì to tát, cô không đành lòng, “Quên đi, để tớ lấy cho.”

Mắt nhắm mắt mở, Dương Chi ép mình không nhìn Lục Mạch, đi về phía phòng ngủ.

Đây là lần đầu tiên Dương Chi vào phòng ngủ của Lục Mạch, trước đó có vài lần đến ăn cơm, nhưng vì cửa phòng ngủ luôn đóng, cho nên cũng nghiêm túc không tham quan, căn phòng có lẽ cũng giống cậu, gọn gàng và sạch sẽ.

Đang suy nghĩ miên man, lúc Dương Chi mở cửa phòng ngủ, cảnh tượng bắt mắt gần như khiến cô nghẹt thở, căn phòng theo tone lạnh với gam màu chủ đạo là đen, trắng và xám, nhưng ai có thể giải thích cho cô hiểu, đống ảnh chụp treo đầy trên tường là gì không???

Mỗi người đều có sở thích và thú vui riêng, việc treo ảnh thần tượng trên tường không có gì lạ, dù sao, kể từ lúc Ôn Đào gặp anh Dương Trạch, căn phòng cũng dán đầy poster và ảnh của Dương Trạch, thậm chí còn có hình cá nhân.

Nhưng Dương Chi không hiểu, tại sao trên trường đều là ảnh chụp của cô vậy???

Theo bản năng, Dương Chi liếc Lục Mạch đang dựa vào cửa phòng tắm, lại chỉ thấy Lục Mạch tùy tiến quấn khăn tắm quanh hông, cô sợ tới mức vội vàng thu hồi ánh mắt, đối diện là căn phòng toàn ảnh của mình, Dương Chi không dám nhìn thẳng, dứt khoát che kín hai mắt.

Cô đã tạo nghiệp gì không biết!

“Nhìn thấy rồi à?” Giọng Lục Mạch cao lên, có vẻ nhàn nhã.

“Cậu… cậu… cậu là bi3n thái đấy à?” Dương Chi không biết phải nói gì, nghẹn nửa ngày mới nói ra được một câu.

“Còn không cho tớ mặc quần áo thì khả năng sẽ là vậy đấy.” Lục Mạch nhếch môi.

“Biết rồi!” Dương Chi tức giận hừ một tiếng, tuy rằng cô biết cậu sẽ không làm gì mình, rất tin tưởng cậu, nhưng để cậu không mặc gì cũng không phải là cách tốt.

Sau khi vào phòng ngủ, ánh mắt Dương Chi không tự chủ liếc ảnh treo tường, lúc này, cô mới ngạc nhiên phát hiện, có những bức ảnh của cô khi còn học tiểu học, cũng có nhiều bức mới chụp gần đây, vậy mà cô không nhận ra bị chụp lén.

Nghĩ đến đây, trong lòng lại mất tự nhiên.

Phòng ngủ của Lục Mạch thông với phòng quần áo riêng, vừa bước vào, Dương Chi đã bị mọi thứ trước mắt dọa sợ.

Dương Chi dám cam đoan, tiền Dương Trạch kiếm được cũng nhiều, thu nhập nhà cô không ít, nhưng chắc chắn không có phòng quần áo xa xỉ như này, chỉ riêng hàng quần áo tây trang đã tốn không ít tiền, không nhắc tới những chiếc đồng hồ cao cấp được xếp gọn gàng trong tủ kính, mỗi chiếc có giá trên dưới 800.000 đô la Mỹ, Dương Chi chưa thấy cậu đeo bao giờ.

Không đúng, đã thấy một lần, lần trước quá chén ở KTV, Lục Mạch mặc vest ngồi nghịch đồng hồ, khí chất bất phàm khiến cô suýt nữa thất thần.

Nhớ tới Lục Mạch đang đợi ở bên ngoài, Dương Chi tìm hơn nửa ngày mới thấy quần áo Lục Mạch mặc thường ngày, cô tiện tay chọn một bộ đồ rộng rãi rồi đi ra ngoài.

Nhưng mà, Lục Mạch đã không dựa vào cửa phòng tắm nữa mà đang ngồi trên sô pha ôm Tiểu Hoa Chi trong tay vuốt v e.

“Vậy mà cậu nói không đi được!” Dương Chi tức giận ném quần áo lên người Lục Mạch.

Lục Mạch thuận tay bắt được, mặc áo vào rồi quay đầu, thấy Dương Chi nhìn cậu không chớp, giờ cái quần trên tay lên, “Cậu muốn nhìn tớ thay quần à?”

Dương Chi trợn tròn mắt nhìn lên trời, quay người muốn đi.

Đi được hai bước, lại nghĩ phải hỏi cậu chuyện mật khẩu.

“Lục Mạch, cậu có biết… Á!!!!” Dương Chi vừa quay đầu, tình cờ thấy Lục Mạch đang mặc quần, cô cảm thấy hôm nay không chui xuống lỗ là may lắm rồi.

Lục Mạch mặc quần áo xong, ngả người vào sô pha, tỏa ra khí chất lười nhác, mất đi vẻ lạnh nhạt thường ngày.

“Cậu muốn hỏi gì?” Chân bị thương của Lục Mạch gác lên gối, rõ ràng là bị thương, nhưng dáng vẻ lại rất đắc ý.

Dương Chi xoa hai mắt giảm bớt sự k1ch thích do cảnh tượng vừa thấy, vành tai đỏ bừng, “Lần trước tớ bị ngất, sao cậu đưa tớ tới viện được vậy?”

“Đi tới thôi.”

Câu trả lời của Lục Mạch khiến Dương Chi hít thở không thông, cô phát hiện Lục Mạch luôn khiến cô không nói nên lời.

“Cậu lấy mật khẩu ở đâu vậy?” Dương Chi hỏi tiếp.

Lục Mạch, “Nếu cậu đã biết rõ thì sao phải hỏi lại.”

“Tớ muốn nghe cậu tự nói.” Dương Chi không hiểu bản thân kiên trì như vậy vì điều gì.

Lục Mạch nhìn dáng vẻ mím môi nghiêm túc của cô, có chút thất thần, lúc lâu sau mới trả lời, “Vậy còn cậu?”

Dương Chi sửng sốt, Lục Mạch nói tiếp, “Nhìn một tường toàn ảnh chụp, cậu không sợ sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi