Mặc dù ông cụ Lục là người độc đoán, nhưng một tay che trời ở Lục gia nhiều năm, tính cách đã không thể thay đổi được.
Nhưng ít nhất, kiếp trước ông vẫn chọn cháu trai, bỏ qua lợi ích hấp dẫn của cuộc hôn nhân thương mại.
Còn Lục Quốc Ngôn thì sao? Từ đầu đến cuối, cậu chỉ là một quân cờ trong mắt ông ta.
Lục Mạch không phải người lạnh lùng, nhưng gia đình đã khiến cậu nhìn thấu quá nhiều, cậu chưa từng khao khát có được sự ấm áp từ người khác.
Chỉ là bây giờ, có chút khác biệt mà thôi.
Lục Quốc Ngôn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy dáng vẻ thờ ơ của Lục Mạch không đặt lời ông nói trong lòng, đồng tử co rút lại.
Ông không nhớ, quan hệ giữa hai ba con đã trở nên kém cả người xa lạ từ khi nào.
Im lặng một lúc lâu, nhìn đống tài liệu trên mặt đất, Lục Quốc Ngôn không muốn đối xử tệ bạc với cậu, nhưng tấm thẻ kia đã tát vào mặt ông một cái rất mạnh.
“Cuối tuần nhà ông có tiệc, nhớ đến.” Lục Quốc Ngôn không nhìn thẻ ngân hàng trên bàn nữa, đứng dậy rời đi.
Giống như tấm thẻ này làm ô uế mắt ông ta.
Lục Thịnh đứng bên vẫn khẽ cười, an tĩnh làm phông nền, chỉ khi thấy Lục Quốc Ngôn đứng dậy rời đi, anh ta mới di chuyển.
Hai tay anh ta cầm thiệp mời, đưa cho Lục Mạch, gật đầu ý bảo, “Lục thiếu, đây là của cậu.”
Hai ngón tay của Lục Mạch bóp chặt thiệp mời, tùy ý nhận lấy, không có chút lịch sự nào.
Lục Thịnh chỉ cười nhạt, sau đó theo sát bước chân Lục Quốc Ngôn rời đi.
Lục Mạch cụp mắt nhìn tấm thiệp mời có hoa văn vàng tím. Thiệp mời từ nhà họ Lục, thật kỳ lạ.
Cậu nhìn thiệp mời vài giây rồi tùy tiện đặt lên bàn, trên tấm thẻ ngân hàng.
Sau đó lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn của Dương Chi, lúc này Lục Mạch mới cảm thấy cổ chân đau nhói.
–
Lúc Dương Chi đến trường, chưa gặp Ôn Đào mà đã gặp một người ngoài dự kiến.
Phương Bối Thần dừng trước mặt cô, dịu dàng cười, “Chào cậu, bây giờ cậu có rảnh không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Dương Chi khó hiểu, tim đột nhiên đập nhanh, thậm chí trong đầu còn đoán cô em gái danh nghĩa không có quan hệ huyết thống của Lục Mạch có tình cảm với cậu sao?
Chẳng lẽ bây giờ tới khuyên cô cách xa Lục Mạch chút, rồi nói cô và Lục Mạch không cùng một thế giới à?
Trong lòng Dương Chi đột nhiên trống rỗng, Phương Bối Thần không nhận ra.
“Có thể không cậu?” Thấy Dương Chi thất thần, Phương Bối Thần nghiêng đầu hỏi lần nữa.
“Có thể.” Dương Chi hoàn hồn, xấu hổ cười nói.
“Chúng ta sang bên kia đi.” Phương Bối Thần chỉ về một phía.
Dương Chi nhìn về phía cô ấy đang chỉ, cảm thấy không phải Phương Bối Thần khuyên cô rời khỏi Lục Mạch, mà là chuẩn bị trực tiếp giế t chết cô.
Nếu không, sao cô ấy lại chọn khu rừng nhỏ hẻo lánh để nói chuyện chứ?
Dương Chi tưởng tượng ra vô số kiểu giết người, ném xác trong phim, nhưng vẫn theo sau Phương Bối Thần.
Không có người đàn ông mặc đồ đen lao ra từ mọi phía như tưởng tượng, Phương Bối Thần không đi quá sâu vào rừng mà dừng lại cách chỗ đông người một chút.
“Tự giới thiệu, tên tớ là Phương Bối Thần, miễn cưỡng coi như là em gái Lục Mạch, tuy rằng anh ấy vẫn chưa thừa nhận.” Mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân của Phương Bối Thần đều toát lên khí chất tiểu thư khuê các, lúc cười rộ lên, hai mắt cong cong thoạt nhìn rất thân thiện.
Nhìn thấy tay Phương Bối Thần đưa ra, Dương Chi cười và bắt tay lại, “Xin chào, tớ là Dương Chi.”
Dù đầu óc Dương Chi có suy nghĩ xa xôi đến đâu thì bề ngoài cô vẫn là tiên nữ có khí chất, nhất cử nhất động không thua kém ai.
“Rất vui được làm quen với cậu, mặc dù trong hoàn cảnh như này.” Phương Bối Thần thấy tay Dương Chi có hơi lạnh, lấy túi sưởi ra, mở chốt rồi nhét vào tay Dương Chi, “Ở đây lạnh vì không có ánh nắng mặt trời.”
Dương Chi nhìn vật nhỏ trên tay, giật mình nhận ra nhiệt độ đang từ từ tỏa ra trong tay.
Hành vi bá đạo của Phương Bối Thần đã chạm vào trái tim của cô, thậm chí còn đánh chết xúc động trong lòng!
“Cậu dùng đi, giờ tớ không cần.” Phương Bối Thần nhận thấy Dương Chi muốn trả lại, vội nói.
“Cảm ơn cậu nhé.” Dương Chi không từ chối nữa, sau đó tò mò hỏi, “Cậu tìm tớ có chuyện gì sao?”
Phương Bối Thần thấy Dương Chi hỏi, do dự chốc lát rồi mới ngượng ngùng lên tiếng, “Cậu là bạn gái Lục Mạch đúng không?”
Dương Chi không biết cô ấy nghe từ đâu nói cô là bạn gái Lục Mạch, nghĩ đến quan hệ giữa mình và Lục Mạch, kinh hãi lắc đầu, “Không phải, cậu đừng hiểu lầm.”
Dáng vẻ Phương Bối Thần như tưởng tượng của Dương Chi không xuất hiện, lúc này cô ấy như bị trúng đạn, cả người cứng đờ.
“Không phải ư?” Phương Bối Thần không thể tin được, hỏi lại.
“… Không phải.” Dương Chi gian nan mở miệng, tại sao cô ấy lại có biểu hiện như thế chứ?
Tâm trạng Phương Bối Thần sụp đổ, cứ tưởng rằng Dương Chi là bạn gái của Lục Mạch, cô cũng đã cân nhắc việc nói chuyện với Dương Chi từ lâu sao cho không chọc tức Lục Mạch, kết quả lại không phải bạn gái ư!?
“Vậy là anh ấy theo đuổi cậu sao?” Tinh thần Phương Bối Thần đang suy sụp, trong đầu chợt lóe lên khả năng này.
Nhìn dáng vẻ do dự của Dương Chi, ánh mắt Phương Bối Thần lấp lánh vì thấy có hy vọng!
“Chị dâu, chị có thể giúp em một việc được không?”
Lời của Phương Bối Thần khiến Dương Chi suýt sặc nước miếng.
“Cậu gọi tớ là gì cơ?” vẻ mặt Dương Chi không thể tin nổi, người này không khuyên cô tránh xa Lục Mạch sao? Sao giờ lại gọi cô là chị dâu rồi?
“Sớm muộn gì cũng là người trong gia đình ấy mà.” Phương Bối Thần thân mật nắm lấy bàn tay vừa mới ấm áp của Dương Chi.
“Chị dâu, có chuyện này nhất định chị phải giúp em. Em là em chồng của chị đấy!”
Tam quan Dương Chi sắp đóng băng, tay như bị điện giật hất tay khỏi Phương Bối Thần, hai chữ “chị dâu” khiến cả người cô nổi da gà.
“Cơm có thể không ăn, nhưng lời không thể nói bậy, tớ và Lục Mạch không có quan hệ gì cả!” Cho dù kiếp trước đã từng có, nhưng đó là chuyện của kiếp trước rồi.
“Em biết, em hiểu rồi, chị dâu.” Phương Bối Thần gật đầu lia lịa, Dương Chi tưởng rằng cô ấy đã sửa lại, ai ngờ giấy tiếp theo vẫn gọi là chị dâu.
Dương Chi muốn phản bác lần nữa nhưng chuông điện thoại đúng lúc vang lên.
“Nói chuyện với cậu sau.” Dương Chi lấy điện thoại ra, thấy cái tên “Lục bi3n thái” thì mặt tái xanh lại.
Nhận thấy biểu cảm của Dương Chi, vẻ mặt Phương Bối Thần tràn đầy mong đợi, “Chị dâu, anh em gọi sao?”