MẤT TRÍ NHỚ

Nghị sự kết thúc, Thiên đế đứng dậy quay về cung Ngọc Thanh.

Tiểu long kia có khuôn mặt rất giống cha mình, tuấn tú dịu dàng, còn vương nét trẻ con ngây thơ mềm mại. Nói cũng lạ, trên người Ngao Bính lại có luồng tiên khí tự nhiên, đó không phải là khí tức linh châu, mà là mùi vị gì đó xa xôi mà thân thiết.

Trong cơn hoảng hốt, trước mắt thiên đế lại hiện lên cảnh tượng kiều diễm.

Ma chướng mờ ảo trong lòng Thiên đế bắt đầu cuộn trào, ma khí không kìm chế được tản ra trong điện Lăng Tiêu.

Hắn thấy được Đông Hải sóng gợn.

Đuôi rồng biến mất trong nước biển dưới ánh trăng, dây dưa với tâm ma của hắn.

Thiên đế kêu một tiếng đau đớn, mùi máu tanh tràn ra trong cổ họng.

Con rồng trắng lành lạnh mềm mềm kia rúc trong ngực hắn, tóc ánh bạc, môi trắng bệch, đôi mắt thăm thẳm tựa vực sâu đang buồn bã nhìn hắn, hai người họ buông thả ái ân trên trời dưới biển.

Đây không phải là cơn mây mưa triền miên nơi Trảm Yêu Trì, mà là xa hơn, là kiều diễm hơn, là ma chú đã cắm sâu trong đáy lòng hắn tự bao giờ.

“Ngao Nghiễm.”

Hắn nghe thấy được giọng nói của mình.

“Chờ ta lên ngôi, sẽ phong ngươi làm Long vương tứ hải.”

Hắn đã phụ lời hứa dành cho ai?

Hắn đã quên kiếp nạn thế nào?

Bạch long lạnh như băng nằm trong ngực hắn, thân thể máu me đầm đìa, đôi mắt nhắm chặt, giọng nói nghẹn ngào khàn đặc: “Cầu ngài… Bệ hạ.. Hãy tha cho Bính nhi… Cầu ngài…”

Dục niệm tựa si tựa cuồng cuồn cuộn bung phá tâm hải lao ra, Thiên đế gào lên một tiếng, máu tươi chảy tràn khỏi mắt.

Biến cố bất chợt khiến điện Lăng Tiêu lộn xộn rối tung.

Thiên đế lảo đảo chạy ra khỏi Cửu trùng thiên, đến hình đài nắm chặt lấy bàn tay đẫm máu của Long vương: “Trẫm nhớ ra ngươi rồi… Ngao Nghiễm… Trẫm nhớ ra ngươi rồi, nghìn năm trước, ta và ngươi thật sự chỉ gặp gỡ thoáng qua thôi ư?”

Long vương mềm nhũn quỳ dưới gối Thiên đế, lẩm bẩm: “Một cái nhìn thoáng qua… Ở Đông Hải ta vừa liếc nhìn bệ hạ… Nếu… Nếu biết chuyện sau này, ta thà rằng ngày đó mắt bị mù, để chẳng bao giờ quen biết bệ hạ…”

Tâm trí Thiên đế gần phát điên vì ma khí: “Còn Ngao Bính… Tiên khí trên người nó… Tại sao tiên khí ấy lại xuất hiện trên người một con yêu long?”

Long Vương cười thật nhẹ: “Tự ý làm dơ bẩn tiên khí của bệ hạ… Ngao Nghiễm… Tội không thể tha…”

Thiên đế run rẩy nói: “Ngao Nghiễm, ngươi hãy nói cho trẫm biết, Ngao Bính là con của ngươi và ai, ngươi nói đi!!”

Long vương chậm rãi ngẩng đầu, hai hàng nước mắt cũng chảy xuống: “Bệ ha, ngươi có tâm không… Ngươi có để ý không… Thằng bé là đứa con mà ta sinh hạ cho ngươi… Ngươi thật sự không muốn nó ư…”

Nghìn năm đã qua.

Y ở trong vực sâu Đông Hải tăm tối không thấy ánh mặt trời, y ôm lấy quả trứng chưa nở kia, y đau đến mức không dám nghĩ tới nữa.

Tiên nhân… Vẫn luôn vô tình.

Sao y còn có thể nói đến chuyện đứa con đầy lúng túng kia với vị thượng tiên này cơ chứ.

Thiên đế hung hãn bẻ gãy xiềng xích rồi ôm Long vương lao ra khỏi Trảm Yêu Trì, muốn xông vào ngục dẫn đứa con của hai người rời đi.

Ma khí xâm lấn, hắn đã không còn là thần tiên vô dục vô tình, hắn điên cuồng như một kẻ lưu luyến si mê.

Ấy vậy mà trên mặt Long vương lại không hề vui mừng, y nhìn đôi mắt dày đặc ma khí của Thiên đế, đáy lòng lại như bị bao phủ bởi nước biển lạnh cóng: “Bệ hạ, ngươi đừng cho ta… Thêm bất cứ hi vọng dối gian nào nữa… Ngươi là thần… Là thần tiên vô dục vô tình… Là Hạo Thiên đại đế…”

Thiên đế như bị đập một đòn thật mạnh, hắn cứng người giữa đám mây.

Lão tổ Hồng Quân chạy tới, ông thở dài một tiếng, hạ phất trần xuống.

Ma khí trong mắt Thiên đế tản đi, hắn ôm bạch long mềm nhũn trong lòng, lảo đảo bước lên hai bước rồi quỳ xuống: “Sư tôn…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi