Thiên đế nói: “Ý trẫm không phải vậy.”
Long vương đáp: “Vậy tại sao bệ hạ lại dẫn ta đến nơi này.”
Thiên đế nói: “Độ kiếp.”
Trong lòng Long vương đau đớn run rẩy, y cười nhẹ: “Xem ra ta lại là thứ để bệ hạ dùng độ kiếp.”
Long vương chậm rãi quay người lại: “Vậy cứ tùy bệ hạ đi.”
Thiên đế ôm chầm lấy thân thể lạnh lẽo của Long vương, ôm thật chặt, giống như muốn khảm người ấy vào trong hồn phách của mình: “Ngao Nghiễm… Trẫm yêu ngươi, nhưng mà… Trẫm lại không thể yêu ngươi được…”
Long vương bị siết đến đau đớn, y khàn giọng: “Có liên quan gì nữa đâu bệ hạ. Long tộc chẳng qua là yêu thú thấp kém, ước nguyện chỉ là an ổn suốt một đời. Tình yêu của ngài… Ta không dám chạm thêm lần nào nữa…”
Thiên đế ôm càng chặt hơn: “Sư tôn lệnh ta tu hành ở đây bảy ngày, Ngao Nghiễm, ta chỉ còn bảy ngày nữa thôi.”
Long vương nói: “Không quấy rầy tu hành của bệ hạ nữa, xin hãy thả ta về Trảm Yêu Trì chịu phạt, xong sớm giải thoát sớm.”
Thiên đế im lặng hồi lâu, ma chướng và thần tâm quấn quýt đan cài.
Đây là tình kiếp thật sự ư?
Yêu không thể yêu, buông cũng chẳng được, chỉ ôm như thế đã cảm thấy trong lòng đủ loại đắng cay ngọt bùi, hận không thể cứ mãi dán vào nhau thế này, lẳng lặng chờ đất trời quy nguyên, chờ luân hồi vạn linh thành tro.
Khi đó, họ sẽ được hóa thành mưa gió bụi mù trong thiên địa với nhau, như thế thật tốt biết bao.
Nhưng hắn không thể, hết lần này đến lần khác hắn không thể.
Một nghìn bảy trăm năm mươi kiếp, kiếp cuối cùng lại là cửa tình.
Thiên đế thấp giọng nói: “Ngao Nghiễm, ngươi hãy ở đây cùng tĩnh tu với trẫm bảy ngày, trẫm… Đồng ý với ngươi ba điều kiện, dù ngươi yêu cầu cái gì, trẫm đều đáp ứng.”
Long vương đáp: “Đã có một việc muốn cầu bệ hạ.”
Thiên đế vểnh tai lên: “Trẫm nghe đây.”
Long vương nói: “Ta muốn về Long Hải nhìn qua. Sau khi chịu hết hình phạt, hồn phách của ta bị đánh tan, không còn trong thiên địa. E rằng cuộc đời này ta không thể về Đông Hải được nữa rồi.”
Thiên đế đáp lời: “Tại sao ngươi không cầu trẫm miễn hình phạt của mình?”
Khóe miệng Long vương nhẹ nhàng giật giật, y nhẹ nhàng đáp: “Bệ hạ, luật trời có quy tắc, Ngao Nghiễm đã nhận tội, không dám xin bệ hạ lại khai ân.”
Thiên đế chậm rãi vuốt ve mái tóc bạc của Long vương: “Để trẫm dẫn ngươi đi Đông Hải.”
Đông Hải vẫn như ngàn năm trước, sóng cuộn vỗ vào bờ cát, đếm ánh trăng chiếu trong vạn năm, không hề có bất cứ thay đổi nào.
Long vương ngồi bên bờ biển, cái đuôi dài màu bạc đập nhè nhẹ lên bọt sóng.
Trần Đường quan lóe lên ánh đèn dầu mông lung, đó là thứ ánh sáng ấm áp ngọt lành lọt khỏi cửa sổ của những nhà dân bình thường.
Thiên đế lắng nghe tiếng biển, chiếc đuôi rồng uốn lượn trong bọt sóng đẹp như mộng như ảo, mọi thứ đều an yên tựa như cách một đời.
Long vương nói: “Ngàn năm trước ta gặp bệ hạ ở chỗ này, khi đó bệ hạ lẻ loi một mình đến Đông Hải trừ yêu, kiếm cũng gãy nát.”
Thiên đế tiếp lời: “Khi đó trẫm không biết Đông Hải lại có nhiều yêu thú như vậy, tính toán không chu đáo.”
Long vương nhẹ giọng đáp: “Đúng thế, khi đó trăm dặm bờ bi*n đ*ng Hải không ai dám ở, ngoài khơi nghìn dặm không người đi thuyền. Dưới đáy biển đám yêu thú ngày đêm chém giết cắn nuốt lẫn nhau, không đủ thì lên bờ ăn thịt người, đúng là cảnh địa ngục trần gian.”
Thiên đế nói: “Hôm nay đã khác rồi.”
Long vương ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xanh thẳm là ý cười rưng rưng, phản chiếu ánh sáng dịu dàng của đèn dầu nhà dân ở Trần Đường quan: “Vì thế, Ngao Nghiễm không hối hận vì đã giúp Thiên đình bình định Đông Hải, cũng không hối hận… Vì đã lấy thân làm lồng trấn áp yêu thú thay bệ hạ. Bệ hạ, người đã nhìn nhầm Long tộc rồi, Thiên đình… Cũng nhìn lầm Long tộc rồi…”
Ánh mắt Thiên đế rơi vào mặt biển, gợn sóng chầm chậm lùi đi.
Long vương thu lại đuôi dài, quỳ rạp xuống bờ cát: “Chuyện thứ hai, Ngao Nghiễm cầu bệ hạ… Hãy trả tự do cho Long tộc… Hãy trả… Tự do cho tộc nhân của ta….”
Thiên đế nâng cằm Long vương lên nhìn thẳng vào mắt y, hắn thấp giọng nói một cách đau đớn: “Đứng lên đi, trẫm đáp ứng ngươi.”