MẶT TRỜI CỦA TIỂU BẢO BỐI

Tiểu Chính Lâm vừa xuống sân bay, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã liên tiếp nhận hai cuộc nói chuyện qua điện thoại, cuộc đầu tiên là do anh gọi cho Cố Long, cuộc gọi tiếp theo là do Cố Tinh Anh gọi đến.

Thật ra Tiểu Chính Lâm và Cố Tinh Anh dạo này thường xuyên nhắn tin qua lại với nhau. Chỉ là những câu đơn giản nhưng đã trở thành thói quen của bọn họ qua những ngày nay.

Cố Tinh Anh hỏi thăm giờ xuống sân bay của Tiểu Chính Lâm, sau đó rụt rè gọi điện.

Bây giờ đã là giờ tan trường, sân trường nô nức học sinh ra về. Cố Tinh Anh ngồi ở trong phòng vệ sinh, không hiểu lí do tại sao lại có cảm giác trông ngóng, hồi hộp mỗi lần cậu gọi cho người đàn ông hơn mình mười tuổi này.

Bên kia điện thoại rất nhanh đã bắt máy, âm thanh trầm thấp, lạnh lùng vang lên làm cho Cố Tinh Anh hồi hộp. Hai má cậu đỏ bừng lên hỏi thăm.


"Ngài...ngài Lâm. Ngài đã về chưa"

Âm thanh của người bên kia vẫn từ tốn và điềm tĩnh đến lạ, nhưng cậu nghe trong chất giọng kia có một sự mệt mỏi. Có lẽ là vì áp lực công việc cho nên mới xảy ra tình trạng như vậy.

"Tôi đã về"

Tiểu Chính Lâm vào thẳng vấn đề, nhanh chóng đáp lại. Cố Tinh Anh sau khi xác nhận được thông tin, ngay lập tức lại không biết nói gì nữa. Cậu lắp bắp nói như một cỗ máy.

"Vậy...vậy ngài mau nghỉ ngơi đi. Em tắt máy đây"

Tiểu Chính Lâm ngồi lên xe, nhướng mày khó hiểu hỏi.

"Gọi tôi chỉ để hỏi thăm việc về nước thôi sao?"

Tiểu Chính Lâm nới lỏng carvat của mình ra, thanh âm thở dài mệt mỏi truyền qua điện thoại. Cố Tinh Anh cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi. Đỏ mặt ấp úng đáp.

"Em...em muốn hỏi thăm ngài nhiều hơn, nhưng mà em nghĩ rằng ngài đã mệt. Cho nên...cho nên...."


"Ha ha"

Giọng cười trầm thấp đầy sức hút truyền qua lỗ tai Cố Tinh Anh, cậu cảm giác được tim mình sắp nhảu ra ngoài đến nơi vì người đàn ông này rồi. Tiểu Chính Lâm xoa xoa thái dương đáp.

"Nhóc con ranh ma, hôm nay không đi làm sao?"

"Quán...quán mì hôm nay nghĩ, ông bà chủ có việc phải về quên cho nên em được nghĩ một tuần ạ"

"Cậu đang ở đâu?"

"Vẫn còn ở trường học ạ"

Tiểu Chính Lâm nhìn giờ trên đồng hồ, ngẫm nghĩ một lúc. Sau đó hắn nói với tài xế.

"Không cần ghé qua công ty, lái xe đến thẳng trường học X đi."

Tiểu Chính Lâm lại nhìn vào màn hình điện thoại, người bên kia vẫn đang đợi anh trả lời. Tiểu Chính Lâm hắng giọng đáp.

"Ở đấy đợi tôi một lát, tôi qua đón cậu đi ăn tối"

"Ấy...không cần...ngài Lâm..."

Còn chưa đợi Cố Tinh Anh nói hết Tiểu Chính Lâm đã tắt máy khiến cậu ngồi ở nhà vệ sinh ngây ngốc một hồi. Mãi đến khi cậu cào cào tóc đi ra ngoài trên khoé miệng lại vương một nụ cười ấm áp.


———-****———-

Buổi tối, lần thứ hai Cố Long tức giận hét lên.

"Tiểu Bảo Bốiiii"

Tiểu Bảo Bối ngồi ở trên phòng khách run sợ bĩu môi đáp.

"Không...không phải tại em"

Cố Long tức giận tiến đến, trực tiếp kéo cái người đang trốn dưới sofa lên, sau đó trực tiếp nhéo lỗ tai cậu.

Tiểu Bảo Bối bị nhéo đau lập tức kêu lên.

"Ông xã, đau quá. Tha cho em...tha cho em"

Tiểu Bảo Bối bị nhéo lỗ tai đau xin tha, nhưng Cố Long vẫn tức giận nghiến răng nói.

"Tôi đã dặn cậu không được tự ý vào bếp. Ai cho phép cậu đến gần bếp gas vậy hả? Để bếp lửa lâu như vậy món gà kho giờ cháy đen cả rồi. Chưa kể đến lỡ như có vấn đề phát sinh nổ bình gas thì sao"

"Nhưng...nhưng mà em muốn phụ giúp anh mà?"

"Phụ giúp cái gì, thức ăn tôi đã nấu ăn sẵn. Cậu giỏi lắm. Tranh thủ lúc tôi đi tắm thì bật bếp, cậu nhìn mặt cậu xem có khác gì con mèo không?"
Tiểu Bảo Bối mếu máo, rõ ràng cậu xem trên tivi thấy người ta hâm nóng thức ăn dễ lắm mà. Tại sao cậu lại làm không được. Đã thế khuôn mặt còn bị lấm lem, bây giờ Cố Long còn tức giận. Thật khổ sở quá đi.

Cố Long dường như còn muốn mắng cậu thêm, nhưng nhìn Tiểu Bảo Bối rưng rưng nước mắt lại thôi. Anh thả cái tai bị nhéo ra, nói với cậu.

"Mau đi rửa mặt đi rồi xuống ăn cơm. Thật hết nói nổi với cậu."

Tiểu Bảo Bối ủ rủ đi rửa mặt, Cố Long xoa xoa trán tự hỏi.

"Cuối cùng là lấy vợ hay là đang nuôi một đứa con nhỏ vậy?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi