MẪU HẬU THEO TA ĐI


Ném chén cơm xuống, Phùng Lạc vội vội vàng vàng ra cửa nghêng tiếp.

Mở cửa ra, nháy mắt quả nhiên thấy được gương mặt ôn hòa tươi cười của Sở Trạm.

Có điều cùng lúc trước bất đồng, Phùng Lạc đã có lần nhìn thấy một mặt khác sắc bén của Sở Trạm, lúc này gặp lại Sở Trạm, hắn rất khó có thể tìm lại cái cảm giác lần đầu gặp gỡ.
Lúc mới gặp, Sở Trạm tuy là Hoàng tử nhưng tựa hồ một chút cũng không giống tư thái của một Hoàng tử, nét mặt ôn hòa, thậm chí còn cởi xuống áo choàng đang mặc trên người đưa cho một sĩ tử nghèo hèn không quen biết như hắn.

Từ đó đến nay, Phùng Lạc vẫn nghĩ bản thân hắn là một người rất bình thường.

Hắn không tin trước kỳ thi vị Hoàng tử điện hạ này ánh mắt mẫn tiệp nhận biết được ngọc trai*(cả câu cũng có một ý là nói hắn không tin trước khi thi Sở Trạm có thể nhìn qua thì biết được đâu là phượng giữa bầy gà).

Cho nên đến nay, Phùng Lạc vẫn nghĩ Sở Trạm kỳ thực là một người ôn hòa, bề ngoài thân thiết hòa ai, không vì thân phận của hắn mà coi thường hắn.
Đương nhiên, cảm giác đó hiện tại Phùng Lạc vẫn có, chỉ là vào một ngày ngẫu nhiên phát hiện bí mật của nàng, khiến cho một người không nơi nương tựa như Phùng Lạc cảm thấy áp bách.

Một Lại bộ Thị lang không có bối cảnh chống lại một Hoàng tử trưởng thành, hắn dường như thấy được sự áp chế bức bách của tử thần.
Về lần đó du hồ gặp phải sát thủ, hắn sau đó ngẫu nhiên phát hiện chuyện Hoàng hậu thế nhưng lén theo nhị điện hạ xuất cung, tới nay Phùng Lạc cũng không nói với bất kỳ người nào.

Không phải vì có sự uy hiếp của Sở Trạm, càng bởi vì hắn hiểu rõ chuyện này là điểm trí mạng,đối với người hắn có hảo cảm là Sở Trạm, huống chi hắn vốn không phải là một người lắm miệng.
Đối với chuyện gặp lại, Phùng lạc kỳ thực đã sớm nghĩ tới.


Thậm chí nếu không có chuyện Bình Tề Vương làm phản, ngày này đã sớm tới.

Chỉ là hắn thật không ngờ, Sở Trạm dĩ nhiên sẽ chọn ngày thứ hai sau khi hồi kinh gấp gáp tìm tới tận cửa.
Khách sáo mời Sở Trạm và Ly Ca vào nhà, thấy Sở Trạm vào cửa rồi, ánh mắt Phùng Lạc kinh ngạc tự nhiên cười nói, "Phùng Lạc tiến kinh trên người cũng không có gì, viện này chính là dùng tiền thưởng Hoàng thượng ban cho mà mua.

Thực có chút đơn sơ, thỉnh nhị điện hạ chớ trách."
Sở Trạm cũng chỉ kinh ngạc nhất thời, nghe xong khoát tay nói, "Đừng nói vậy, không sao.

Tiểu viện như này cũng thật tốt, nhà lớn bất quá cũng chỉ là một cái nhà vắng vẻ mà thôi.

Không bằng tiểu viện ấm áp này."
Phùng Lạc nghe vậy hạ thấp mi mắt, bên miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt nhưng không rõ là ý tứ gì, cũng không tiếp lời.

Chỉ một bên dẫn Sở Trạm đến thư phòng, một bên chuyển đề tài, "Buổi tối trong viện tương đối nhiều muỗi, nhị điện hạ có việc thì theo ta đến thư phòng nói sau."
Đối với việc Sở Trạm hôm nay đến bái phỏng, trong lòng hai người đều hiểu nhưng không nói ra.

Phùng Lạc là một người thông minh, từ sau khi hắn biết thân phận của Hoàng hậu nhưng Sở Trạm cũng không giết người diệt khẩu, hắn biết buổi nói chuyện hôm nay chính là không thể thiếu.


Khi Sở Trạm tới cửa, nàng hẳn là đã điều tra bản thân rõ ràng rành mạch.

Còn hắn, không lường trước được, thoát không khỏi nàng.
Thư phòng nhà Phùng Lạc không tính là nhỏ, tuy rằng chỉ mới dọn đến không lâu nhưng thư phòng của hắn đã chất đầy hai cái kệ, xem chừng sau này còn có thể tiếp tục tăng thêm.

Thư phòng được bài biện rất đơn giản, trên bàn bất quá chỉ có giấy mực này nọ, một số vật dụng thông thường, ngoài ra cũng không có vật trang trí nào cả.
Lúc Sở Trạm cùng Phùng Lạc vào thư phòng, Ly Ca rất tự giác không đi vào theo, trái lại quay người thủ trước cửa thư phòng.

Gã sai vặt đang thu thập cơm nước ở xa xa thấy cũng có thể đoán ra vị Sở công tử này có chuyện quan trọng cần phải nói với công tử nhà mình, vì vậy thu thập này nọ xong cũng rất tự giác không đến gần.
Bên trong thư phòng, Sở Trạm tùy ý đứng trước giá sách nhìn một chút, lật xem các loại tứ thư ngũ kinh đã có chút cũ, người đọc sách tất nhiên muốn nhìn sách.

Mặt khác một ít sách du ký*(du lịch) linh tinh này nọ nhìn qua thì lại rất mới, đại khái là vị Trạng nguyên gia gần đây mới mua để thư giản, nhưng vẫn chưa có thời gian đi xem.
Phùng Lạc mang cái ghế đến, không có ngăn cản Sở Trạm nhìn quanh thư phòng của mình.

Đợi nàng xem xong đi trở về mới chỉ vào cái ghê kia nói, "Nơi này đơn sơ, mời nhị điện hạ ngồi, ta cho người mang trà tới."
Sở Trạm nhìn cái ghế khoát tay áo nói, "Không cần.

Ta tới tìm ngươi là có chuyện muốn nói cùng ngươi, không cần ngồi cũng không cần dùng trà." Dừng một chút, sắc mặt nàng ôn hòa nhưng ánh mắt sắc bén nhìn thoáng qua Phùng Lạc, tiếp tục nói, "Ta chỉ mong ngươi có thể hảo hảo ngẫm lại lời ta nói."
Phùng Lạc hạ thấp ánh mắt, trầm mặc một lúc lại nói, "Điện hạ hôm nay nếu tìm đến Phùng Lạc, như vậy là chuyện gì điện hạ cũng đã biết.


Phùng Lạc khảo công danh cũng không vì thăng quan phát tài, càng không nghĩ dấn chân vào những chuyện thị phi giữa các đảng phái trong triều.

Chỉ hy vọng lúc tâm nguyện đã thành có thể toàn thây trở ra, mong điện hạ không nên làm khó Phùng Lạc."
Nói xong, hắn ngẫng đầu, quả nhiên chống lại đôi mắt sắc bén của Sở Trạm.

Hắn im lặng một lát sau đó có chút bất đắc dĩ nói, "Lúc đầu vốn là vô ý phát hiện, Phùng Lạc biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, điểm này điện hạ yên tâm.

Phùng Lạc nếu không muốn bị điện hạ chiêu lãm*(lôi kéo, mời gọi), đương nhiên không đi theo người khác, việc này cũng sẽ chôn chặt trong bụng Phùng Lạc."
Sở Tràm nhìn hắn một lát, thái độ hòa hoãn nhưng hoàn toàn không ý tứ sẽ buông tha Phùng Lạc.

Nàng bước chậm đến bên cạnh cửa sổ thư phòng, nhẹ nhàng đẩy ra cửa sổ, bầu trời âm u không thấy được mặt trăng của ngày hôm qua.

Nàng đứng chắp tay hời hợt phun ra hai câu, "Ngươi cho là nguyện vọng của ngươi có thể đơn giản thực hiện? Ngươi cho rằng, lúc ngươi vào triều còn có thể ngày nào đó toàn thây trở ra sao?"
Phùng Lạc không nhìn Sở Trạm đứng bên cửa sổ nhưng trong phút chốc cắn chặt khớp hàm, con ngươi từ trước tới nay vẫn bình thản thờ ơ tựa hồ mang theo một chút hận ý.

Hận thù sâu xa này cũng không nhằm vào Sở Trạm, thế nhưng cũng không ngăn được Sở Trạm cảm nhận được phần hận thù cùng bất đắc dĩ kia lúc nàng xoay người lại.
Khóe miệng vung lên một nụ cười như có như không, trong thanh âm của Sở Trạm tựa hồ mang theo chút mê hoặc, "Ta cần ngươi, ngươi theo giúp ta.

Một ngày nào đó ta có thể cho ngươi đền bù xứng đáng." Dừng lại một chút, dường như trong mắt Phùng Lạc có một tia do dự, nàng lại nhẹ nhàng nói, "Có thể...có thể một ngày nào đó ta và ngươi đều có thể toàn thây trở ra."
Phùng Lạc mạnh mẽ ngẫng đầu, trong mắt mang theo nho nhỏ nghi vấn.


Người của hoàng gia, từ trước đến nay thắng làm vua thua làm giặc, tranh quyền đoạt lợi sau đó căn bản sẽ chẳng như lời nói, toàn thây trở ra.

Hắn không lí giải nổi rốt cuộc Sở Trạm có ý gì khi nói những lời này.
Sở Trạm không có ý định lặp lại càng không có ý giải thích, nàng quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Toàn bộ bầu trời một mảnh tối đen không có ánh trăng soi rọi, bên ngoài thật sự đã rất tối.

Nàng hồi đầu nhìn một chút Phùng Lạc đang cúi đầu vì lo lắng, cũng không vội ép bức hắn trái lại khôi phục bộ dáng tươi cười trước nay, "Được rồi, chuyện ta muốn nói cũng đã nói, về phần lựa chọn như thế nào ta nghĩ ngươi hẳn là hảo hảo suy xét một lúc.

Chỉ là ngươi phải nhớ kỹ một câu này, trong triều, không ai có thể chỉ lo cho thân mình."
Nói xong, Sở Trạm cũng không chờ Phùng Lạc trả lời, đẩy cửa rời khỏi thư phòng của Phùng Lạc.

Gã sai vặt lập tức đưa tiễn hai người ly khai tiểu viện.
Đi được một đoạn, xung quanh cũng không phải là vắng vẻ lắm, Ly Ca cũng không trực tiếp hỏi hôm nay nói chuyện thế nào, chỉ lạnh giọng hỏi, "Điện hạ, lúc nào thì rút đi người bên cạnh Phùng Lạc?"
Xoạt một tiếng, Sở Trạm mở quạt ra, một bên nhẹ phe phẩy một bên không thèm để ý nói, "Bây giờ còn không thể rút về, để cho bọn họ tiếp tục trông chừng.

Bất quá ta nghĩ, đại khái cũng không mất quá nhiều thời gian đâu."
Ly Ca trước sau như một đáp lời, không hỏi thêm gì.

Hai người yên lặng tiếp tục bước đi, nhưng chưa đi được bao lâu, phía trước đột ngộn truyền đến một trận ồn ào.
Suy nghĩ của tác giả: Phùng Lạc chạy không thoát, chương tiếp theo người tiếp tay hiện thân.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi