MẪU HẬU THEO TA ĐI


Diệp Tư Vũ mang theo vẻ mặt lạnh lùng đứng ở cửa đại điện Cảnh Thần cung nhìn Sở Trạm đang bị mỹ nữ vây quanh, thần sắc trên mặt vô cùng quái dị.
Trước khi bước vào Cảnh Thần cung, Diệp Tư Vũ vừa vặn đụng phải Lưu Xương.

Đối với vị Hoàng hậu này, người hiểu chuyện như hắn tự nhiên sẽ không vì nàng không được sủng mà đi trêu chọc, dù sao ngay cả Sở Hoàng cũng ngại động chạm đến Diệp đại Tướng quân.

Cho nên hắn cung kính hành lễ, sau đó trả lời câu hỏi của Diệp Tư Vũ, thành thật nói ra mục đích hắn đến hôm nay cho nàng nghe.
Sở Hoàng quả thật là bị chạm mạch, hắn thường ngày chẳng quan tâm đến đám nhi tử, hôm nay lại nghe được tin tức Định Vương tặng nữ nhân cho nhị điện hạ thì lại tự mình chọn vài mỹ nữ đem tặng Sở Trạm.

Hắn còn nói, nếu vừa ý thì lưu lại không vừa ý thì giữ trong Cảnh Thần cung làm cung nữ cũng được.
Diệp Tư Vũ nghe xong những lời này ánh mắt liền trầm xuống, so với những gì Sở Trạm nghĩ thì càng nghĩ nhiều hơn một ít.

Biểu tình bình tĩnh cho Lưu Xương lui, đang chuẩn bị tiến vào để hảo hảo nói chuyện cùng Sở Trạm thì trước tiên lại nghe thấy những thanh âm làm người khác chán ghét.

Lại bước gần đến cửa cung hơn liền thấy Sở Trạm đang đưa lưng về phía nàng, trong khi bản thân thì bị mỹ nữ vây ở chính giữa.
Nhiều chuyện chút, người khác ghét mấy thanh âm đó hay là tự mình ghét vậy tiểu Vũ?:D
Nói thật, mắt thẩm mỹ của Sở Hoàng kỳ thực không tệ, những mỹ nhân này mỗi người đều có nét riêng, hơn nữa ai ai cũng biết làm cho nam nhân vui vẻ.


Bất quá đáng tiếc, hôm nay bọn họ gặp chính là Sở Trạm, nàng không phải nam nhân, đương nhiên sẽ không nảy sinh thương tiếc đối với những mỹ nữ giả vờ nhu nhược này, ngược lại nàng càng nghĩ càng chán ghét.
Chuẩn bị hét lên đuổi người, vừa quay đầu lại liền rơi vào ánh mắt không thể đoán biết của Diệp Tư Vũ.

Cũng không hiểu sao, trong lòng Sở Trạm có chút chột dạ, bất chấp tất cả, vội vàng một bên thoát khỏi vòng vây, một bên ra lệnh cho thị vệ mang những người đó đi.
Diệp Tư Vũ thủy chung yên lặng nhìn, Sở Trạm chạy đến bên người nàng, hành lễ với nàng nhưng vẫn không phản ứng, càng không nói miễn lễ.

Tình huống này chưa từng phát sinh, trong lòng Sở Trạm không yên, sự chột dạ kia nhất thời rõ ràng, tuy rằng chính nàng cũng không biết vì sao lại chột dạ.
Thị vệ trong Cảnh Thần cung mang nhóm mỹ nữ kia đi cũng vô cùng hiểu rõ lui xuống, nhóm mỹ nữ thấy Hoàng hậu đến cũng an phận rất nhiều, im lặng đi theo thị vệ.

Lúc này trong đại điện yên tỉnh đến độ có thể nghe được cả tiếng kim rơi, im lìm đến độ phía sau lưng áo của Sở Trạm cũng đã nhanh xuất ra một tầng mồ hôi.
Trong đầu luu chuyển vài vòng, Sở Trạm cũng không nghĩ được vì sao lại khiến Diệp Tư Vũ tức giận, cũng không hiểu vì sao bản thân lại chột dạ.

Lại qua một lúc lâu, ngay lúc Sở Trạm loáng thoáng đoán được chút gì, Diệp Tư Vũ rốt cục mở miệng, "Mấy ngày nay ngươi không đến Phượng Nghi cung cho nên ta đến xem ngươi."
Thấy vẻ mặt Diệp Tư Vũ bình tĩnh như cũ, tựa hồ không có biến hóa gì, trong lòng Sở Trạm đột nhiên có chút không được thoải mái.

Bất quá nét mặt cũng thả lỏng cười nói, "Mới vừa tiếp nhận Binh bộ, vẫn chưa quen nên mấy hôm nay tương đối bận không đến Phượng Nghi cung được."
Giải thích vô cùng hợp tình hợp lý, thế nhưng Diệp Tư Vũ biết nàng đang mượn cớ.


Nhưng nàng cũng không nói gì chỉ quan sát Sở Trạm từ trên xuống dưới, đến khi thấy cả người Sở Trạm không được thoải mái mói nói, "Chính sự quan trọng hơn, nếu không đi được vậy đừng đi." Nói rồi liền xoay người định ly khai.
Lần này thế nhưng khiến Sở Trạm chết lặng.

Nàng quả thật có chút bất mãn nhưng lời nói của Diệp Tư Vũ giống như miễn tiếp khách lại khiến tâm can nàng run rẩy.

Phượng Nghi cung là nhà của nàng, Diệp Tư Vũ là người thân cận nhất đời nàng, không cho nàng đến nàng làm sao làm được chứ?
Không chút suy nghĩ, Sở Trạm kéo Diệp Tư Vũ lại.

Cũng không ngờ người vừa xoay đi không có phòng bị, bị nàng kéo liền mất trọng tâm.

Vội vàng đưa tay đỡ là chuyện bình thường, thế nhưng lại ngã vào trong lòng, rốt cuộc vẫn khiến hai người có chút không được tự nhiên.
Sau khi Diệp Tư Vũ ổn định được thân người liền đứng thẳng dậy, bộ dáng của nàng hiếm thấy một tia chật vật cùng ngượng ngùng.

Bên tai Sở Trạm đột nhiên đỏ bừng, đáy lòng thế nhưng có chút hoài niệm cảm giác ôm được *ôn hương nhuyễn ngọc*trong nháy mắt kia (miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp).


Phát hiện ý niệm nhất thời kia của mình có bao nhiêu đáng xấu hổ, Sở Trạm lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Tư Vũ.
Đương nhiên, Sở Trạm không dám nói với Diệp Tư Vũ những ý nghĩ sâu thẩm trong lòng nàng.

Nàng cúi đầu nói, "Sở Trạm lỗ màng, thỉnh mẫu hậu thứ tội."
Diệp Tư Vũ rất nhanh thu lại thần sắc cùng tâm tình, ánh mắt thế nhưng không đặt trên người Sở Trạm lại nhìn chằm chằm chậu hoa đặt trong đại điện nói, "Không có gì, ngươi đứng lên đi."
Lúc này Sở Trạm vẫn không lập tức đứng lên, cúi đầu như cũ, trong thanh âm mang theo khẩn cầu nói, "Trước đây nhi thần đã nói sai, thỉnh mẫu hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Phượng Nghi cung đã là nhà của nhi thần, xin mẫu hậu cho nhi thần đến."
Sở Trạm nói lời này vô cùng chân thành, Diệp Tư Vũ nghe xong cũng thở dài.

Vừa rồi nàng cũng là nhất thời tức giận mới nói vậy, giận Sở Trạm mấy ngày nay có thái độ vô tâm với nàng, đã vậy hôm nay thế nhưng bắt đầu mượn cớ trả lời có lệ.
Tuy bên ngoài thờ ơ nhưng trong lòng không có khả năng không giận, còn có một loại cảm giác chua xót lắng đọng khiến nàng thốt ra những lời này.

Tuy rằng nháy mắt đã có chút hối hận, thế nhưng thái độ của Sở Trạm càng làm tâm trí nàng phức tạp vài phần, đột nhiên có một loại cảm giác khó hiểu xuất hiện trong cuộc sống hai người.
Sở Trạm thấy Diệp Tư Vũ đã lâu không trả lời vẫn nghĩ nàng đang tức giận không muốn đơn giản đáp ứng bản thân.

Trong lòng nhất thời có chút luống cuống, vội vã ngẫng đầu, thế nhưng lại phát hiện Diệp Tư Vũ nhìn cũng không nhìn mình.
Nếu là Sở Trạm khôn khéo của ngày thường có thể nhận ra Diệp Tư Vũ đang thất thần nhưng Sở Trạm của hiện tại trong lòng cưc kỳ hoảng loạn chỉ nghĩ Diệp Tư Vũ không để ý đến mình.

Nàng vội vàng tiếp tục nói, "Nhi thần thực sự biết sai rồi, cầu mẫu hậu tha thứ." Dừng một chút lại bồi thêm, "Đừng không cần nhi thần."

Nói xong câu này, thanh âm của Sở Trạm đã gẩn như mang theo chút nức nở.

Nàng sống đến hiện tại, không màng công danh lợi lộc cũng không nghĩ hay sở cầu điều gì, chấp niệm duy nhất nàng không bỏ xuống được chính là người trước mặt.

Vào lúc nàng yếu ớt nhất bước vào cuộc đời nàng, đồng thời bảo vệ nàng, che chở nàng, để nàng thuận lợi khôn lớn nên người.
Những năm gần đây, Sở Trạm đã quen với việc mọi thứ nàng làm đều xoay quanh Diệp Tư Vũ, đột nhiên phát hiện nếu một ngày nào đó nàng mất đi người trước mặt, mất đi ý nghĩa của cuộc đời sẽ là cái dạng gì.
Có thể giờ phút này trong lòng Sở Trạm cảm tình đối với Diệp Tư Vũ đã không chỉ là tình cảm không muốn cách rời sau nhiều năm vun đắp, chấp nhất kỳ lạ này dường như là nguồn sống chống đỡ sinh mệnh của nàng.

Sở Trạm tự hiểu tình cảm như vậy dường như không đúng, thế nhưng đợi đến lúc nàng phát hiện thì tình cảm và thói quen đã xâm nhập và cốt tủy, nàng không thể thay đổi dễ dàng.
Diệp Tư Vũ nhất thời thất thần, trong lòng Sở Trạm lại chuyển biến nhanh chóng, nàng vừa khỏi bệnh lại thay đổi tâm tình lên xuống nhu vậy khiến mặt nàng trở nên lúc trắng lúc xanh.

Cúi đầu nhìn Sở Trạm, Diệp Tư Vũ kinh ngạc trong lòng, đang định nói vài lời trấn an thì Lý Bảo Khánh đã vội vã chạy vào đại điện, thậm chí không chờ thông truyền.
Nhìn Sở Trạm quỳ trước mặt Diệp Tư Vũ, vẻ mặt trắng xanh thì kinh hoảng, vị tổng quản của Phượng Nghi cung cũng âm thầm kinh ngạc, cũng may lão nhân trong cung luôn luôn luyện thành vẻ mặt bình tĩnh dù gặp bất kỳ sóng gió nào.

Không nhìn Sở Trạm nhiều thêm chút nào, Lý Bảo Khánh chạy chậm đến bên người Diệp Tư Vũ, đầu tiên là thỉnh tội sau đó nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Diệp Tư Vũ như cũ, không lo lắng có sự hiện diện của Sở Trạm liền cho Lý Bảo Khánh một ánh mắt.

Lý Bảo Khánh thấy vậy thành thật mở miệng, "Bẩm nương nương, Đức Hinh cung vừa truyền đến tin tức, Doãn Quý phi có thai.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi