MẪU HẬU THEO TA ĐI


Vốn thế giới hai người có thêm Phùng Doanh Ngọc tuy rằng sát phong cảnh, nhưng từ sau khi bày tỏ đến nay, tâm tư Diệp Tư Vũ thâm trầm ẩn giấu cũng không thân cận nhiều hơn, cho nên trong lòng Sở Trạm dù không thoải mái nhưng cũng chẳng bài xích sự tồn tại của Phùng Doanh Ngọc.
Chuyện gói bánh chưng, đời này Sở Trạm chỉ mới thử qua một lần trong quân doanh năm trước.

Lúc ấy một đám nam nhân lần đầu tiên làm ở chung một chỗ, ai gói xong cũng không đẹp hơn ai, miễn là lúc hấp không để nếp lộ ra ngoài là coi như đủ tiêu chuẩn, bề ngoài cái gì, dù sao cũng là ăn vào bụng, người trong quân doanh ai lại để ý mấy thứ đó.
Lúc trước Sở Trạm gói hỏng bảy tám cái bánh mới rốt cuộc gói được một cái bánh chưng hợp tiêu chuẩn.

Lúc ấy ngoại trừ hỏa đầu quân miễn cưỡng gói được một ít bánh coi là đẹp ra, tuyệt đối không có người ghét bỏ cái bánh xấu xí méo mó của Sở Trạm, cho nên lúc ấy nàng phá lệ thỏa mãn.
Có một số chuyện có một thì sẽ có hai, học xong có thể càng làm càng tốt, cho dù năm trước chỉ gói vài cái bánh chưng, nhưng năm Sở Trạm cũng không tiếp tục gói ra bánh sứt đầu mẻ trán.

Từng bước dạy hai vị đại tiểu thư uốn lá, cho vào nếp cùng một ít nhân bánh theo ý mình, gói lại chặt chẽ, cuối cùng dùng dây buộc lại.
Đừng nói hai vị này đều là người cẩn thận, tuy là lần đầu tiên làm nhưng tình trạng tuyệt đối tốt hơn Sở Trạm năm trước rất nhiều.

Hai cái bánh trước gói không được đẹp lắm, có cái còn thấy được nếp trắng qua khe hở, nhưng bất quá nỗ lực một lúc, các nàng đã có thể gói được bánh chưng đủ tiêu chuẩn.
Sở Trạm cảm thấy ngoài ý muốn đối với tốc độ học hỏi của hai người, cũng không nói thêm gì.

Hai vị đại tiểu thư cảm thấy thú vị, liền gói thêm vài cái, người cầu toàn nên càng gói càng đẹp.

Đợi sắp xếp bánh chưng đã gói thành hai phần trước và sau khi làm, sự chênh lệch liền lộ ra, sự tiến bộ của các nàng càng thấy rõ hơn.
Sở Trạm bĩu môi nhìn bánh chưng của từng người được bày ra, nhìn thành quả mới nhất của các nàng, lại nhìn bánh của chính mình, nháy mắt cảm thấy vô cùng thảm hại.

Cho tới bây giờ người tự cho mình là thông minh như Sở Trạm, trước mặt hai người đột nhiên cảm thấy chính mình ngu ngốc, rõ ràng đều là nữ hài tử, thiên phú của nàng cũng không kém hai người thế nhưng vẫn chẳng thể làm được như các nàng.

Không gói bánh chưng nhìều bằng những gia đình dân giã, trong cung nếu muốn ăn bánh chưng đều có thể phân phó Ngự Thiện phòng làm, hơn nữa cũng chỉ là để phù hợp tình huống.

Diệp Tư Vũ cùng Phùng Doanh Ngọc có hứng liền làm thêm vài cái, cảm thấy cuối cùng phù hợp yêu cầu thẩm mỹ của bản thân thì ngừng tay, vừa lòng nhìn thành quả của chính mình.
Diệp Tư Vũ ngày thường trừ đọc sách đánh đàn cũng không có gì khác để tiêu khiển, lúc này cảm thấy chơi đùa thỏa mãn, nhìn mấy cái bánh chưng càng ngày càng đẹp cũng cảm thấy có thành tựu.

Đang chuẩn bị cho người mang đến trù phòng trong Phượng Nghi cung hấp, lại phát hiện Sở Trạm rầu rĩ không vui ném nếp vào chậu nhỏ đựng nếp.
Đuôi chân mày hơi giương lên, Diệp Tư Vũ đang muốn hỏi lại bị Phùng Doanh Ngọc đột nhiên kéo tay áo.

Ở chung trong chốc lát, Phùng tiểu thư thật ra không gò bó như trước, thật cận Diệp Tư Vũ hơn chút, thấy nàng quay đầu liền vươn tay ngọc chỉ một đống bánh chưng đặt cạnh Sở Trạm.
Diệp Tư Vũ mới đầu không phản ứng kịp, đợi đến khi nàng phát hiện hình dáng vô cùng thể thảm của bánh chưng mà Sở Trạm gói thì không nhịn được nở nụ cười, càng không buông tha cơ hội trêu ghẹo, "Bánh chưng này cũng gói được quá chứ, nên cho người mang đi hấp.

Không biết bánh chưng của Tấn Vương điện hạ nhà chúng ta làm như thế nào? Không ngại thì bày ra cho mọi người xem thử."
Không ngoài dự liệu của Diệp Tư Vũ, phản ứng của Sở Trạm thật thú vị.

Vẻ mặt buồn bực ảo não thậm chí bày ra bộ dáng bánh bao làm Diệp Tư Vũ nhịn không được bật cười, chính là trong lòng cảm thấy hơi là lạ, nhưng nàng lại không nghĩ nhiều hơn.
Sở Trạm bị chê cười cũng không giận, chỉ là xem thường mạnh miệng nói, "Bánh chưng chỉ dùng để ăn, cũng không phải để nhìn, gói đẹp bao nhiêu cũng vô dụng, ăn ngon mới được."
Gia đình bách tính gói bánh chưng đơn giản chỉ cần nếp là xong, nhưng hôm nay Sở Trạm cho người mang lên đủ loại nguyên vật liệu.

Tuy không nghiên cứu nhiều, nhưng vừa rồi Sở Trạm thấy các nàng đem đồ ngọt đồ mặn thậm chí đồ cay vào một cái bánh chưng, hương vị của cái bánh đó có lẽ rất đặc biệt.
Diệp Tư Vũ híp mắt cười không nói, chỉ cho người đến, mang đi tất cả bánh chưng của ba người, kết quả thế nào thì cần phải chờ thêm lát nữa.
Bởi vì lúc trước Phùng Doanh Ngọc đến, Sở Trạm liền cho người mang đồ đạc lên, về sau lại gói bánh say mê, lúc này đã qua giờ Ngọ, cũng bỏ lỡ bữa trưa.

Dù sao lát nữa bánh chưng hấp xong, lại lười cho người đi truyền lệnh cho Ngự Thiện phòng, ba người rửa tay xong cũng chỉ dùng điểm tâm mà thôi.
Trong khi chờ đợi nhàm chán, ba người liền nói chuyện.

Lần đầu gặp mặt lúc trước thật không thoải mái, ấn tượng của Sở Trạm cùng Diệp Tư Vũ về Phùng Doanh Ngọc cũng không tốt lắm, vẫn cảm thấy nàng kiêu căng.

Hôm nay khó có được dịp ở chung lại cảm thấy người này cũng không tệ, mặc dù còn có chút kiêu ngạo củng lòng hiếu thắng mạnh mẽ, nhưng thực chất không khiến người ta chán ghét.

Chính vì lập trường, giữa các nàng vẫn còn lòng phòng bị, chỉ tán gẫu chút đề tài bình thường, nên có chút vô vị.
Một lát sau, Diệp Tư Vũ như nhớ đến gì đó, đột nhiên lấy ra túi hương, nói với Sở Trạm, "Đều là do ngươi náo loạn, vừa rồi chỉ nhớ gói bánh chưng, suýt nữa quên cho ngươi túi hương này."
Tiết Đoan Ngọ là thời gian côn trùng rắn rết sau khi ngủ đông bắt đầu hoạt động, cho nên tặng túi hương, Diệp Tư Vũ và đại đa số người đều có thói quen thêm vào chút hương liệu đuổi trùng khử độc.

Bản thân Diệp Tư Vũ thích màu trắng, ngày thường luôn mặc bạch y, lúc này tặng túi hương cũng là dùng vải trắng để làm, mặt trên thế nhưng thêu hoa.

Hoa được thêu là một nhánh hồng mai, được thêu kỹ càng trông rất sống động, có thể thấy được là dụng tâm đi làm.
Nhìn đến nhánh hồng mai kia, mắt Sở Trạm sáng rực, ngẩng đầu nhìn Diệp Tư Vũ, đã thấy người nọ vẫn một bộ dáng điềm tĩnh như cũ, căn bản nhìn không ra tâm tình trên mặt.

Đôi khi sở Trạm thiệt tình chán ghét sự điềm tĩnh của Diệp Tư Vũ, bởi vì cho tới bây giờ nàng cũng không tìm thấy đáp án mình muốn dựa vào sự điềm tĩnh trên mặt kia, làm cho người ta thực khó chịu, nhưng có một số chuyện nàng vẫn không thể mở miệng hỏi thẳng.
Phùng Doanh Ngọc ở một bên thấy thế cũng không cảm thấy gì kỳ lạ.

Đưa túi hương vào tiết Đoan Ngọ kỳ thật cũng coi như là một tập tục, ý nghĩa cũng giống như uống rượu Hùng Hoàng, lúc còn ở nhà, mẫu thân của nàng cũng sẽ chuẩn bị một đống túi hương như vậy, lần lượt đưa cho phụ thân cùng huynh muội nàng.


Điều đáng tiếc duy nhất là năm nay đại khái sẽ không đưa túi hương cho nàng, mà nàng cũng chưa tì được người để tặng.
Sở Trạm cầm túi hương sờ sờ hông mai được thêu phía trên, trong lòng không đoán ra rốt cuộc Diệp Tư Vũ có ý gì.

Có Phùng Doanh Ngọc bên cạnh nên nàng cũng chẳng biểu hiện quá mức, nghi vấn được nuốt ngược vào bụng, sau đó cẩn thận bỏ túi hương vào ngực.

Trước kia Diệp Tư Vũ cho nàng không thiếu thứ gì, túi hương lại chưa từng để người khác làm, cho nên Sở Trạm cũng có thói quen phá lệ quý trọng mỗi một vật Diệp Tư Vũ đưa cho nàng.
Diệp Tư Vũ thấy Sở Trạm không đeo túi hương, ngược lại cẩn thận cất vào, không khỏi liếc nàng một cái, nhìn người nọ ngốc nghếch lấy ra lần nữa, nàng bất đắc dĩ lấy lại, sau đó kéo người đứng lên tự mình đeo nó vào hông.
Từ trước đến nay Sở Trạm không thích trên người có một đống linh tinh, nàng không hiểu nổi sở thích công tử ca này, đặc biệt sau khi ra chiến trường càng cảm thấy mấy vật lung tung này là trói buộc, cho nên bên hông nàng luôn chẳng có gì, ngoại trừ túi hương màu trắng kia.
Vừa rồi Phùng Doanh Ngọc thẩn thờ, lúc hoàn hồn thì Diệp Tư Vũ đã giúp Sở Trạm đeo xong túi hương.

Đối với hình ảnh như vậy, nàng không mấy xa lạ, hành động của Diệp Tư Vũ cũng không khác mấy mẫu thân nàng đối với mấy vị đại ca ở nhà, nhưng kỳ quái là nàng lại cảm thấy bầu không khí giữa hai người và của mẫu thân cùng đại ca nàng lại khác biệt rất lớn.

Phùng Doanh Ngọc cũng không hiểu vì sao, dường như chỉ là trực giác mà thôi.
Không nghi ngờ gì, Phùng Doanh Ngọc từ xưa đến nay là một người thông minh.

Trực giác của người bình thường đều kém hơn nàng, nhưng thời điểm hiện tại lại nhìn không thấy, từ lâu tư tưởng cắm sâu đã nhận định trước mắt là quan hệ mẹ con thân cận, nàng cũng không nghĩ tới chuyện khác.

Duy nhất chỉ là cảm giác về Tấn Vương điện hạ cùng Hoàng hậu nương nương trước mắt cùng quá khứ là hoàn toàn khác biệt.
***********************************************
Mặt trời lặn dần hướng tây, Phượng Nghi cung náo nhiệt một ngày cuối cùng lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Diệp, Phùng hai đại tiểu thư hiện tại đang đàm luận chút thi từ ca phú này nọ, bỏ rơi Tấn Vương điện hạ đáng thương một mình, đành phải một mình đi thư phòng tìm sách đọc.


Các nàng chờ qua bữa tối, rời đi trước khi cửa cung đóng, thời gian vẫn còn rất nhiều.
Bánh chưng sớm đã được hấp xong, chỉ là kết quả cũng không như mong muốn.

Đúng như Sở Trạm nghĩ, hai đại tiểu thư đến ngũ cốc cũng không phân biệt được mặc dù có kiên nhẫn gói bánh chưng thật đẹp nhưng hương vị các nàng phối hợp lại rất kỳ lạ.

Sợ Trạm nhưng thực thông minh, nàng hoặc là gói bánh chưng không chẳng có nguyên liệu, hoặc là cho vào một loại nhân.

Mặc dù hương vị quá nồng, nhưng so với kỳ lạ vẫn tốt hơn.
Gói bánh chưng là một loại tiêu khiển, ăn bánh chưng vào tiết Đoạn Ngọ chỉ là một cái phong tục, cũng không phải để ăn no.

Ba người nếm thử thành quả lao động của mình, mùi vị cũng giống như người uống nước ấm lạnh tự biế, cũng không tính các nàng ăn hết bao nhiêu, có thể vui vẻ một ngày, hương vị bánh chưng thực ra cũng không quan trọng lắm.
Một ngày náo nhiệt trôi qua, sau khi thành thân một tháng rưỡi hôm nay Phùng Doanh Ngọc tựa hồ đã được hai người Sở Trạm tiếp nhận.

Diệp Tư Vũ nói chuyện tán gấu cùng nàng rất vui vẻ, Sở Trạm thỉnh thoảng cũng tham gia, còn có thể bị hai nữ nhân hùa nhau trêu ghẹo, nàng cũng không giận, thủy chung là bộ dáng cười hì hì.
Buổi chiều, Sở Trạm cùng Phùng Doanh Ngọc quả nhiên cùng Diệp Tư Vũ dùng cơm xong mới rời đi.

Lúc trước đến là một trước một sau, lúc về lại là cùng nhau, bầu không khí giữa hai người hầu như cả đời không qua lại với nhau ở Tấn Vương phủ trước kia thế nhưng tốt hơn nhiều.

Hai người dường như là nói cười rời hoàng cung.
Đương nhiên, đây chỉ là bộ dáng người ngoài nhìn thấy, sự thật thế nào cũng chỉ có người torng cuộc hiểu rõ.
Suy nghĩ của tác giả: Tặng lễ vật nho nhỏ.

Mặt khác, Phùng Doanh Ngọc không ngốc, nàng đã nhận ra một ít, chỉ là suy nghĩ theo quán tính nên chưa từng nghĩ theo hướng khác mà thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi