MẪU HẬU THEO TA ĐI


Thấy Diệp Tư Vũ im lặng một lúc lâu, lòng Sở Trạm có chút nặng nề, lực đạo trên tay vốn không quá mạnh nhất thời càng thả lỏng.

Diệp Tư Vũ nhận ra, liền không chút tiếng động rút cổ tay đang trong tay Sở Trạm về.
Từ sau khi bày tỏ tâm ý, Sở Trạm nghĩ bản thân càng không thể nhìn thấu tâm tư mẫu hậu nhà nàng.

Nói nàng phản đối, cũng chưa từng thấy nàng nghiêm khắc cự tuyệt thậm chí chưa từng nhắc đến, nhưng nếu nói nàng cam chịu, tựa hồ cũng không phải.

Đối với chuyện tình cảm Sở Trạm không hiểu nhiều, nhưng chưa từng nghe nói có người sau khi được tỏ tình sẽ là bộ dáng không mặn không nhạt như vậy, thật khiến cho người ta bối rối, thấp thỏm không yên nhưng lại chẳng thể trốn tránh.
Nhìn Diệp Tư Vũ xoay người đưa lưng về phía mình, Sở Trạm liếm liếm môi, vẫn là chạy đến trước mặt Diệp Tư Vũ, "Đừng nói đến trong cung không có gì đáng giá để ta lưu luyến.

Bản thân ta không màng quyền thế phú quý, nhưng ngươi vẫn còn ở đây." Nàng dừng một chút, lại lần nữa biểu lộ tâm ý, "Lời hứa năm đó ta không quên, thế cục hiện tại, ly khai cũng không phải không có khả năng."
Quả thực không phải không có khả năng, nhưng chuyện Hoàng hậu biến mất, vô luận như thế nào cũng không giải quyết được gì.

Cho dù vị Hoàng đế kia đã bệnh tình nguy kịch, cho dù vị Hoàng hậu này cũng không lọt vào mắt Hoàng đế, nhưng cho dù là vì quy tắc hay mặt mũi, Hoàng hậu tự tiện trốn đi, vấn đề này không thể nào giải quyết dễ dàng được.
Diệp Tư Vũ nghiêng đầu liếc Sở Trạm, vẻ mặt kiên quyết của nàng cho thấy nàng rất nghiêm túc khi nói những lời vừa rồi.

Diệp Tư Vũ nhếch khoé môi, nhẹ nhàng im lặng lắc đầu, càng nhìn càng không hiểu được rốt cuộc nụ cười kia là có ý gì.
Những người không hiểu Sở Trạm độ chừng sẽ bị nàng lừa, nhưng Diệp Tư Vũ nuôi nàng mười năm sao lại không đoán được tâm tư nàng chứ? Sở Trạm nếu thật muốn mang nàng ly khai, hai người có được tự do, cũng tuyệt đối không chọn cách có tính nguy hiểm cao như vậy.

Nàng vừa rồi nói như thế, bất quá cũng vì để Diệp Tư Vũ không tiếp tục khuyên nàng rời đi một mình.

Bằng không, Sở Trạm thực sự sẽ dùng cách này để giải quyết vấn đề.
Không nói đến Hoàng tử mang Hoàng hậu bỏ trốn là chuyện là thế nào, lại không nói hai người ly khai sẽ mang đến sóng to gió lớn cho triều đình ra sao.

Nếu để Sở Hoàng đang bệnh tình nguy kịch nghe được tin, chỉ sợ cũng phải tức đến nhảy khỏi giường bệnh, sau đó phát lệnh truy nã toàn quốc, bắt được rồi sẽ băm các nàng thành nghìn mảnh cho xem.
Bản chất của Sở Trạm kỳ thực là một người vừa quật cường vừa cứng đầu, nàng rõ ràng thấy được lợi và hại, nhưng nếu Diệp Tư Vũ vẫn khư khư cố chấp vì tốt cho nàng, khuyên nàng thừa cơ buông bỏ tất cả một mình rời cung, chuyện mang theo Hoàng hậu bỏ trốn đều không phải làm không được.

Cũng bởi vì thấy rõ tâm tư Sở Trạm, cho nên Diệp Tư Vũ cũng chỉ có thể trầm mặc mà thôi.

Âm thầm nhíu mày, nhìn ra được Diệp Tư Vũ sẽ không tiếp tục nói không có gì đáng giá để nàng lưu luyến nữa, cho nên nàng có thể yên tâm to gan lớn mật chuyển đổi đề tài, Sở Trạm thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng có chút ảo não.
Nàng không rõ, một mảnh thâm tình của mình thế nào lại đụng phải một khối băng sơn, mẫu hậu ngày xưa đối nàng ôn nhu như nước hiện tại lại lạnh như băng, vẫn không ngừng khuyên nàng từ khi nàng chưa hiểu chuyện cho đến nay.


Nàng có từng lo lắng chưa? Đương nhiên có, nhưng cũng không thể phủ nhận phiến tâm ý kia của nàng a.
Một lần nữa nhịn xuống buồn phiền.

Đến một mức độ nào đó, Sở Trạm thật đúng là quật cường, khi nàng biểu lộ vào đêm thành thân, nàng cũng đã quyết định quyết tâm nhắm mắt nhắm mũi tiến về phía trước, không đạt được mục đích không quay đầu, không phải, hẳn là đạt được mục đích rồi cũng không quay đầu.
Sở Trạm thoáng lui bước, bầu không khí có chút áp lực lúc trước nhất thời giảm đi.

Nhìn gương mặt trầm tĩnh như cũ của Diệp Tư Vũ, Sở Trạm nhẹ nhàng chạm vào mặt đàn đặt trên bàn, nhàn nhạt mở miệng, mang trọng tâm câu chuyện trở lại, "Hôm qua phụ hoàng dùng dược trúng độc chỉ sợ thời gian không còn nhiều.

Long Túc doanh đã bị ta nắm trong tay, nghe nói người của Ngự Lâm quân cùng Vũ Lâm vệ cũng đã có người thu mua, chỉ là không biết cuối cùng sẽ là cảnh náo nhiệt gì."
Diệp Tư Vũ im lặng một chút, cũng không có ý tiếp tục câu chuyện, lát sau mới mở miệng, "Ngự Lâm quân cùng Vũ Lâm vệ đều là thân vệ của Hoàng đế, không dễ dàng bị thu mua như vậy.

Hai toán nhân mã này ngươi không thể động đến."
Diệp Tư Vũ nói xong, nét mặt cực kỳ nghiêm túc.

Thân là Hoàng hậu, cho dù trong mắt đại đa số người chỉ là Hoàng hậu trên danh nghĩa, nhưng mấy năm nay ở trong cung nàng rõ ràng biết rất nhiều chuyện, không nên động tuyệt đối không thể động, đây chính là cách sinh tồn ở đây.

Nàng cũng không cho rằng Hoàng đế hôm nay bệnh tình nguy kịch, người của Ngự Lâm quân cùng Vũ Lâm vệ sẽ ham công lao phù trợ tân đế, bọn họ mặc dù là quân lính nhưng cũng được hưởng một đời vinh hoa phú quý.

Ngược lại, nếu lựa chọn sai, như vậy bọn họ cũng chỉ có thể vạn kiếp bất phục.
Không nên động thì không động.

Đây cũng không là cách sinh tồn của một mình Diệp Tư Vũ, sinh ra trong cái lồng sắt bằng vàng được gọi là hoàng cung này, càng bởi vì tuổi nhỏ đã chịu tang mẫu thân lại trưởng thành sớm như Sở Trạm sao lại không biết điều này.

Cho tới bây giờ đều là lòng tham làm mờ mắt, nàng không màng danh lợi liền sẽ không bị đầu độc, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, chẳng ai hiểu rõ hơn nàng.
Sở Trạm đương nhiên gật đầu nói, "Những chuyện này ta đương nhiên biết.

Long Túc doanh ta có thể nắm trong tay, hôm nay ta nắm được rồi, những thứ khác ta cũng sẽ không động đến." Nói xong nàng cười cười, mang theo điểm chế nhạo, "Lòng tham làm mờ mắt, cũng không biết là ai không có việc gì làm chạy đi khiêu chiến uy quyền đây."
Đôi mắt Sở Trạm đơn thuần, trước mặt người khác có thể mang đến một chút thâm trầm nhìn không thấu, nhưng trước mặt Diệp Vũ cho tới bây giờ vẫn đều là trong vắt.

Mặc dù đã không thể hoàn toàn đáon được tâm tư Sở Trạm, nhưng thấy ánh mắt như vậy khiến Diệp Tư Vũ bất giác yên tâm hơn, thật giống mười năm đã tạo nên quán tính cùng thói quen.
Ánh mắt ôn hoà lướt qua Sở Trạm từ trên xuống dưới, Diệp Tư Vũ đột nhiên phát hiện người trước mắt vừa quen thuộc lại xa lạ.


Bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt, nàng liền theo thói quen tin tưởng nàng, lắc đầu cũng không nghĩ nhiều, chỉ đột ngột nói, "Ngươi thực sự trưởng thành."
Sở Trạm nghe vậy sửng sốt, lập tức cười khổ, "Ta vẫn đều đang lớn lên a, thế nhưng ngươi tựa hồ chưa từng chú ý qua." Dừng một chút, lại nhẹ giọng nói, "Nếu đã phát hiện ta trưởng thành, vậy nếu có một ngày ngươi chấp nhận năng lực của ta, ngươi có thể nhìn thẳng vào cảm tình của ta đối ngươi hay không?"
Diệp vũ đương nhiên không đáp lại, lần thứ hai không tiếng động dời đi tầm mắt.

Cũng may Sở Trạm chưa từng là người thích dây dưa, nàng cũng không tiếp hỏi, chỉ là trong lòng xác nhận mục tiêu này tiếp tục nổ lực.
***********************************************
Một đêm không trăng gió lớn, một chiếc mã xa bình thường tiến vào hẻm nhỏ phía sau phủ Trấn Quốc công.

Hai tiếng đập dài một tiếng đập ngắn vang lên, sau hai lần, cửa nhỏ rất nhanh mở ra.
Mã xa tiến vào, người mở cửa còn cẩn thận thăm dò nhìn một chút bốn phía, không phát hiện có gì bất thường liền lập tức đóng cửa lại.

Nhưng người lại không rời khỏi, như cũ đứng cạnh cửa, trên mặt mang theo chút cảnh giác.
Mã xa vào cửa vẫn tiếp tục chạy, một lúc sau mới rốt cục dừng lại bên trong một tiểu viện vắng vẻ.

Dọc theo đường đi ngoại trừ người vừa mở cửa ra, cũng không gặp bất kỳ ai khác, nhưng khi mã xa dừng lại thì xung quanh lại đột nhiên xuất hiện ba người đang đứng chờ, chỉ là trong tiểu viện hẻo lánh một mực vẫn chẳng có ánh nến nào.
Màn xe xốc lên, xuất hiện chính là Sở Trạm một thân cẩm y màu đen.

Xa phu lặng yên không tiếng động thối lui đến một bên, dưới sắc trời đen kịt nhất thời cũng không thấy rõ lắm ai đang đến, chỉ là tiếng bước chân rất nhỏ biểu hiện có ba người tới, hơn nữa đều là người tập võ.
Chạy đến nhà người ta làm khách, vô luận là loại khách gì, cũng không thể không biết chủ nhân là ai, huống chi ngày hôm nay Sở Trạm căn bản là vì một phong thư mời tới.
Hiện tại tình thế nghiêm trọng, Sở Trạm tuy rằng một đường đều rất cẩn thận, nhưng không chắc sẽ không ai biết nàng đã tới đây.

Đương nhiên, Sở Trạm giờ khắc này có thể xuất hiện ở chổ này tự nhiên cũng đã suy tính qua, nhưng nàng cũng không nghĩ lãng phí thời gian.

Vì vậy mới vừa xuống xe ngựa, cũng không chờ đối phương khách khí bắt chuyện liền nói thẳng, "Trấn Quốc công hôm nay đưa thư cho bổn vương là có gì muốn nói chăng?"
Ba người trong bóng tối tựa hồ trầm mặc một chút, sau đó một người lùi về một bên, còn lại một trong hai người nói, "Mạo muội khẩn cầu điện hạ đêm khuya đến đây, tuy rằng thất lễ, nhưng chuyện bất đắc dĩ, thỉnh điện hạ thứ lỗi."
Sở Trạm hơi híp mắt, sau đó nói, "Đã tới rồi, bổn vương tự nhiên là nghe Trấn Quốc công nói, không phải đến để khởi binh vấn tội.

Được rồi, cũng đừng khách sáo, ở đây cũng không thích hợp nói nhiều, vẫn thỉnh Trấn Quốc công đổi một chổ khác đi."

Diệp Thành Cửu cũng không nhiều lời, lập tức nói, "Như vậy, thỉnh điện hạ theo lão thần." Nói xong xoay người đi, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, người còn lại thấy hắn rời khỏi cũng theo sát phía sau.
Tối nay ánh trắng không rõ ràng, tiểu viện lại không có đèn, chỉ là loáng thoáng thấy động tác của hai thân ảnh liền đoán được thân phận của họ.

Giờ khắc này còn có thể đi theo bên người Diệp Thành Cửu, tự nhiên là trưởng tử hắn coi trọng nhất Diệp Mậu, mà người vừa rồi chờ ở một bên đại khái là một hạ nhân có thể tin tưởng, sẽ chờ nàng đi bắt chuyện với xa phu của nàng.
Không do dự đi theo.

Vô luận là vì quyền lợi hay là do Diệp Thành Cửu là phụ thân của Diệp Tư Vũ, Sở Trạm dù sao cũng không thể không để ý, càng không tránh được một ngày nào đó phải ngồi xuống nói chuyện một hồi.

Chỉ là Sở Trạm hiểu rõ, vô luận thân phận của Diệp Thành Cửu là gì, nàng cũng chẳng thể nói ra tâm tư của mình với người này.

Danh hiệu lão hồ ly, từ mười năm trước đã không ngừng vang bên tai nàng.
Lòng vòng hồi lâu, Sở Trạm một mực đi theo Diệp Thành Cửu, lòng không nhàn rỗi để nhớ đường, thời gian chưa được một nén nàng đã đến tiểu viện.

Tiểu viện sạch sẻ yên tĩnh, so với tiểu viện hẻo lánh kia quả là một trời một vực, bên kia xem chừng bỏ hoang đã lâu, ở đây mới là nơi để người ở.
Trên đất không có mật thất, Sở Trạm theo Diệp gia phụ tử vào thư phòng trong tiểu viện.

Tuy rằng thoạt nhìn im lặng, nhưng Sở Trạm cảm giác được ở đây không chỉ có nàng cùng ba người Diệp gia, ở chổ tối hẳn là có ám vệ trông chừng giúp bọn họ.
Tại thời điểm mẫn cảm như hiện tại, đã bí mật gặp gỡ, nội dung cuộc nói chuyện là gì không cần nói nhiều.

Trước đây quan hệ giữa Sở Trạm cùng Diệp Thành Cửu tuy rằng hoà hợp, nhưng chẳng phải đồng minh.

Hôm nay Diệp Thành Cửu hẹn Sở Trạm đến, nguyên do là gì không nói cũng biết.
Sau khi vào phòng, im lặng một lúc, Diệp Thành Cửu mở miệng trước, "Hiện tại thế cục ra sao không cần thần nhiều lời điện hạ cũng đã rõ.

Tư Vũ vào cung nhiều năm, tuy rằng là Hoàng hậu, nhưng Hoàng thuượng không xem trọng nàng ai cũng thấy được, nếu tân hoàng lên ngôi cũng không tôn trọng nàng, cả đời này của nàng cũng là huỷ ở trong cung."
Sở Trạm thật không ngờ Diệp Thành Cửu vừa mở miệng đã đề cập đến Diệp Vũ trước tiên.

Mặc dù lời hắn nói cũng là lo lắng của Sở Trạm, thế nhưng Diệp Thành Cửu chính miệng nói ra những lời vừa rồi khiến Sở Trạm càng đề phòng lão hồ ly này.

Nguyên nhân chính là do phần tình cảm dưới đáy lòng của nàng, bí mật kia không thể để người khác biết được.
Nhìn ánh mắt Sở Trạm dao động nhưng không nói thêm gì, Diệp Thành Cửu cũng chẳng nôn nóng, lấy một tờ giấy từ trong ngực áo ra nói, "Đây là lúc điện hạ khải hoàn trở về gặp phải thích khách, Tư Vũ phái người mang đến.

Tuy rằng trên thực tế Diệp gia chúng ta quả thực không giúp điện hạ chuyện gì, nhưng đây là lần đầu tiên Tư Vũ cầu ta làm một chuyện sau bao nhiêu năm qua, cho dù năm đó nàng không muốn vào cung cũng chưa từng cầu ta, có thể thấy được trong lòng nàng điện hạ rất quan trọng.

Chỉ không biết, Tư Vũ đối đãi thật tình với điện hạ, điện hạ có hay không cũng đối đãi thật tình với Tư Vũ?"
Cùng một Hoàng tử đang tranh ngôi vị Hoàng đế nói chuyện thật tình, kỳ thực là một chuyện vô cùng buồn cười.


Nếu như đổi thành Ngô Vương hay Nhạc Vương, chỉ sợ sẽ bị chế nhạo, nhưng hết lần này đến lần khác Diệp Thành Cửu đối mặt chính là Sở Trạm.

Nàng có thể không quan tâm mọi người, nhưng rõ ràng nàng không thể không quan tâm Diệp Tư Vũ, nếu nàng thật không quan tâm, chỉ sợ cũng sẽ không nhúng tay vào vũng bùn này, cho nên tuy rằng im lặng nhưng kỳ thực lại là kiên trì nghe Diệp Thành Cửu nói.
Diệp Thành Cửu cũng không quan tâm Sở Trạm từ đầu đến cuối vẫn im lặng, vuốt vuốt chồm râu nói tiếp, "Hôm nay tam vương đoạt vị, sức khoẻ bệ hạ không tốt chỉ sợ không quản được bao nhiêu, hai vị huynh đệ kia của điện hạ cũng không phải là đèn cạn dầu.

Đối với bọn họ, Diệp gia hiện tại là trợ lực, tương lai là uy hiếp, chỉ có điện hạ nhân hậu, mới bằng lòng cho Diệp gia một con đường sống."
Nói đến đây đã quá rõ ràng, Diệp Thành Cửu quả nhiên là một lão hồ ly thành tinh, quả thực từ sau khi phu nhân của hắn trở về nói cho hắn biết giữa Sở Trạm cùng Diệp Tư Vũ có một tia tình ý mơ hồ thì hắn đã tính được sẽ có ngày hôm nay.

Vô luận tương lai Sở Trạm có thay lòng đổi dạ hay không, nhưng hiện tại lấy tình cảm của nàng đối với Diệp Tư Vũ chắc chắn sẽ không hạ thủ đối với Diệp gia.

Điều hắn muốn đương nhiên không chỉ là Diệp gia có một đường sống đơn giản như vậy, nhưng hiện nay dựa vào Sở Trạm là quyết định tốt nhất, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Sở Trạm từ đầu đến cuối không nói một lời, nhưng chiếm được lòng thành của Diệp Thành Cửu, chuyện này nói ra Ngô Vương Nhạc Vương đầu tiên sẽ xem là điên rồ.

Nhưng Sở Trạm cũng không rõ, không có lợi không làm, Diệp Thành Cửu có thể cúi đầu buông xuống mặt mũi kỳ thực không nhất định là chuyện tốt, bất quá nếu nàng đã nhúng tay vào vũng bùn này, liền không thể toàn thân trở ra.

Có Diệp gia làm đồng minh, thì hiện tại xem chừng có...tương lai, cho nên nàng cũng không chối từ, khách khí hai câu sau đó liền biết thời biết thế đồng ý đi chung một thuyền với Diệp gia.
Hai người lại thương lượng một lúc, Sở Trạm liền dẫn đầu ly khai.

Lúc gần đi, Diệp Thành Cửu đột nhiên nói, "Tư Vũ, đứa nhỏ này vào cung mười năm ăn không ít khổ, hy vọng điện hạ sau này đối nàng thật tốt."
Sở Trạm giật mình, biết Diệp Thành Cửu lời này có ý tứ, vì vậy bất động thanh sắc gật đầu nói, "Trấn Quốc công yên tâm, mười năm nay mẫu hậu đối đãi Sở Trạm ra sao, trong lòng Sở Trạm đều rõ, đương nhiên sẽ không coi thường nàng."
Nói xong, Diệp Thành Cửu không đáp lại, Sở Trạm cũng chẳng nói thêm gì.

Ám vệ từ trong tối đi ra dẫn đường, mang theo Sở Trạm lần thứ hai trở về tiểu viện, sau đó ngồi mã xa cấp tốc rời khỏi.
Diệp Mậu vẫn bàng quan không xen mồm vào cuộc nói chuyện lúc này mới hỏi, "Phụ thân, lời ngài nói trước đó rốt cuộc là có dụng ý gì? Tấn Vương đã có tâm đoạt vị, lại thế nào sẽ bị ràng buộc bởi tiểu muội? Nói những này tuy rằng nhìn như liên quan, nhưng chỉ sợ còn không bằng nói chuyện lợi và hại của triều cục."
Diệp Thành Cửu lắc đầu, nhưng thật ra không nói thêm gì khác chỉ nói, "Lăn lộn trên quan trường nhiều năm như vậy, ngươi cũng chẳng học được cái gì.

Nếu như đối với Ngô Vương Nhạc Vương vi phụ tự nhiên sẽ không nói những lời thừa thãi này, nhưng Tấn Vương điện hạ lại bất đồng.

Trong mấy huynh đệ, hắn thật ra là một người trọng tình cảm.

Những lời nói sâu xa này, ngươi bây giờ có thể hiểu rồi chứ?"
Diệp Mậu nhìn thần sắc cười như không cười của Diệp Thành Cửu chung quy cũng không tiếp tục hỏi nhiều, chỉ thấp đầu nói, "Vâng, nhi tử ngu dốt, toàn bộ nghe theo phụ thân chỉ bảo."
Suy nghĩ của tác giả: Diệp lão hồ ly từng bước tính toán, Diệp tiểu hồ ly chưa trưởng thành.

Sở Trạm cũng có quyết định của chính mình, phải biết rằng nhị điện hạ cũng không phải đền cạn dầu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi