MẪU HẬU THEO TA ĐI


Đây là một ngày bình thường, mặt trời mọc như trước, sau đó chậm rãi lên cao, lại chậm rãi lặn, không chút khác biệt so với những ngày trước đây.

Nhưng một ngày này lại có chút khác, bởi trong ngày này, hoàng cung Sở quốc trước sau có thể nói đã trải qua hai lần đoạt cung.
Thế giới ngoài cửa cung, đại khái ngoại trừ trên đường nhiều thêm binh sĩ của Long Tung doanh mặc giáp đen vội vã chạy tới chạy lui ra, cũng không có ảnh hưởng gì lớn.

Có bách tính đứng ở ven đường chỉ trỏ vào binh sĩ vừa chạy qua, suy đoán đủ điều, nhưng chỉ có thể dùng làm chuyện phiếm để bàn tán mà thôi, cơ bản cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến sinh hoạt của bọn họ.
Ngược lại với ngoài cung, hôm nay trong cung có chút hỗn loạn.

Không có Ngự Lâm quân cùng Vũ Lâm vệ tuần tra, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu, vô số cung nhân nhát gan bị doạ chạy khắp nơi, lúc này chủ tử trong cung cũng không còn quyền uy như trước, chỉ có thể phó mặc mọi việc đến đâu hay đến đó.
Kỳ thực Sở Trạm trước đó nhận được tin tức cũng đã đoán được cục diện hỗn loạn hôm nay.

Nàng lo lắng không biết mẫu hậu ở hậu cung có bị liên lụy hay tổn thương gì không, dù lo lắng nhưng Ngự Lâm quân cùng Vũ Lâm vệ trong cung cũng không phải nhóm quân mà nàng có thể nắm giữ, cho nên cũng chỉ có thể nhân lúc hỗn loạn Long Túc doanh vào cung, len lén phái một nhóm nhân mã đến Phượng Nghi cung.

Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, bề ngoài Sở Trạm lộ ra bộ dáng đã sớm có tính toán kỹ càng, kỳ thực thần kinh căng thẳng vẫn chưa lúc nào thả lỏng.

Trong khi chờ Sở Hoàng hạ lệnh giết Diệp Thành Cửu, tâm trí nàng bắt đầu nghĩ về Diệp Tư Vũ bên kia, nghĩ rất nhiều đến tình cảnh của hai người hiện tại và tương lai.

Thế nhưng giờ phút này, người nọ đã đứng trước mặt nàng.
Ngoại trừ những dịp đặc biệt ra, Diệp Tư Vũ thường ngày rất ít mặc phượng bào phức tạp kia, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Nàng theo lẻ thường mặc bạch y nhàn hạ, sắc mặt thờ ơ, dường như không bị ảnh hưởng bởi trận hỗn loạn lúc trước hay bầu không khí kỳ lạ ở Long Đằng điện lúc này.
Sở Trạm thoáng liếc mắt, không dám tiếp tục nhìn nàng.

Nàng có chút chột dạ, bởi vì hôm nay nàng đã định trước là tự tay giết phụ thân của nàng.

Lúc thấy Diệp Tư Vũ, tay cầm kiếm khẽ run, sau đó lại bị nàng mạnh mẽ nắm chặt, nàng cắn chặt răng, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ nhưng vẫn phải nhịn xuống.
Diệp Tư Vũ ngẩng đầu ưỡn ngực chậm rãi đi tới, mỗi bước đi ổn trọng mà ưu nhã, cho dù không khí xung quanh vẫn tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt, thế nhưng nàng cũng không nhíu mày chút nào.

Nàng cứ thế lặng lẽ đi vào, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, Sở Hoàng nằm ở trên giường một bụng tính toán cũng nhịn không được nhìn nàng vài lần.
Diệp Thành Cửu vẫn còn bị hai binh sĩ trông chừng, mặc dù bọn họ khách khí không có làm bất kỳ động tác giam giữ nào, thế nhưng vẫn thấy được hai thanh đao phía sau hắn luôn trong tư thế chuẩn bị tuỳ lúc hành động, được làm vua thua làm giặc cùng lắm cũng chỉ đến đây thôi.
Diệp Tư Vũ liếc mắt nhìn bên kia, lại lập tức chú ý tới ánh mắt trốn tránh của Sở Trạm, nàng thông minh như vậy đương nhiên đã đoán được chín mười phần.


Giờ phút này Sở Hoàng đột nhiên phái người mang nàng đến, không cần nói cũng biết vì sao.

Chỉ là tâm tư Sở Hoàng từ trước đến nay sâu kín, nên lần này Diệp Tư Vũ đã đoán sai.
Nàng không nhanh không chậm hành lễ như thường lệ, Sở Hoàng nhìn ánh mắt của nàng thoáng chốc có chút phức tạp.

Kế tiếp, Diệp Tư Vũ đương nhiên là một bộ dáng để người bắt giữ, Sở Hoàng gọi nàng đến cũng không nói với nàng cái gì, chỉ là im lặng dời mắt nhìn Sở Trạm.
Mũi kiếm hạ xuống, tuy rằng Sở Trạm không ngẩng đầu nhưng cũng có thể cảm giác được ánh mắt thúc giục của Sở Hoàng.

Rõ ràng nàng đã thành công bảo vệ chính mình, không từ thủ đoạn tranh quyền đoạt lợi sau đó có được năng lực bảo vệ mẫu hậu như dự định, nàng hiểu Diệp Thành Cửu căn bản là gieo gió gặt bão, nhưng để nàng giết Diệp Thành Cửu trước mặt Diệp Tư Vũ, nàng không xuống tay được.
Buông lõng lại nắm chặt, Diệp Tư Vũ yên lặng đứng một bên nhìn, tựa hồ rốt cục hiểu hành động lần này của Sở Hoàng đến tột cùng là có ý gì.

Mi gian xinh đẹp cau lại, sự bình tĩnh dường như lần đầu tiên có xu thế bị phá vỡ, chỉ là cuối cùng nàng vẫn không mở miệng, chỉ lẳng lặng đứng một bên nhìn Sở Trạm khó xử.
Sở Hoàng vốn là một người kiên nhẫn, đối phó Diệp Thành Cửu nhiều năm như vậy, hiện tại chờ Sở Trạm xoắn xuýt chết lên chết xuống cũng không phải không được, chỉ tiếc sức khoẻ của hắn đã quá hao mòn.

Chỉ đợi một lúc, Sở Hoàng liền nhịn không được khàn giọng ho mấy lần, ho ra máu cũng không phải trường hợp đặc biệt, cho nên hắn không thể chờ thêm nữa.
Lần nữa mở ra khăn tay nhiễm máu, ánh mắt Sở Hoàng sắc bén, thanh âm mang theo áp bách rõ ràng, "Hoàng nhi, đứng trước mặt ngươi bất quá chỉ là một tội thần đại nghịch bất đạo, tại sao còn chưa động thủ?"
Tất cả mọi người biết vì sao Sở Trạm không động thủ, cho dù bọn họ đoán sai, nhưng kết luận cũng cực kỳ chính xác-bởi vì Hoàng hậu.

Diệp Hoàng hậu còn đang đứng bên cạnh nhìn bọn họ kìa.
Mọi ánh mắt trong tẩm cung đều dời từ Diệp Tư Vũ sang Sở Trạm.

Nàng đương nhiên biết hiện tại chọn thế nào mới là chính xác, tuy rằng trong lòng cực kỳ do dự, sắc mặt rõ ràng đã trắng bệch, nhưng vẫn chậm rãi giơ kiếm lên, tiến về phía trước, triệt để thu lại khoảng cách giữa nàng và Diệp Thành Cửu.
Sắc mặt Diệp Thành Cửu vẫn không thay đổi, chỉ là hơi híp mắt nhìn nàng, trong lòng cẩn thận suy ngẫm đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện.

Tỷ như tất cả những việc này đều là cái bẫy của Sở Hoàng, tỷ như Sở Trạm trước đó đã biết được, biết hắn có ý làm phản, càng biết sự an bài của phụ hoàng nàng.

Chỉ là nàng giả ngu không nói gì, chống hai mắt nhìn sự tình tiến triễn đến hiện tại.
Oán hận sao? Không.

Diệp Thành Cửu chỉ cảm thấy thất bại.

Từ lúc theo tiên đế tranh đấu giành thiên hạ, cuộc sống của hắn vô cùng thuận lợi, nói hắn một tay che trời cũng không ngoa.


Chỉ tiếc hôm nay hắn đã già, đã bị vinh hoa phú quý che mờ lòng dạ cùng hai mắt, nhưng còn tưởng rằng bản thân vẫn là cái người bày mưu tính kế đánh đâu thắng đó năm xưa, cho nên hắn thua một trận, thua thật thảm bại.
Sở Trạm không chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Thành Cửu, kiếm trong tay cũng không còn run, vững vàng như lúc ban đầu.

Nàng chậm rãi giơ lên trường kiếm, mặc dù trong lòng có ý trốn tránh, nhưng khoé mắt vô thức quan tâm đến Diệp Tư Vũ đứng bên kia.
Nàng từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh, chưa từng biểu hiện ra bộ dáng mềm yếu giống nữ tử khác, chỉ là từ sắc mặt trắng bệch kia có thể nhìn ra nội tâm của nàng cũng không giống như vẻ trấn định bên ngoài.

Cô gái chỉ mới hơn hai mươi tuổi này có sự ẩn nhẫn mà người bình thường khó có được, cho dù nàng đang đối mặt với việc đứa nhỏ mình tự tay nuôi lớn giết phụ thân sinh ra mình.

Trong lúc Sở Trạm giơ kiếm định đâm, Diệp Tư Vũ rốt cục nhịn không được bước về phía trước, Sở Trạm vẫn dùng khoé mắt nhìn nàng đương nhiên thấy được động tác của nàng.

Tay cầm kiếm ngược lại càng nhanh chóng đâm tới, nếu như không nhanh, nàng sợ mình sẽ không có dũng khí đâm.
Chinh chiến sa trường nhiều năm, nàng đương nhiên biết nên đâm một kiếm này vào đâu để một người chết nhanh nhất.

Một kiếm không chút lưu tình đâm tới, phập một tiếng, đao kiếm vào thịt, máu tươi phun ra, thoáng chốc nhuộm đỏ thảm mới vừa trãi trên mặt đất.
Lúc trường kiếm đâm tới, dường như Diệp Thành Cửu hơi nghiêng người về phía trước, giống như là chủ động nhận một kiếm kia.

Chỉ là trong nháy mắt, trường kiếm đâm vào tim, Diệp Thành Cửu ngã xuống không dậy nổi.

Hắn không nhắm mắt, vẫn nhìn Sở Hoàng trên giường, ánh mắt mang theo chút không cam lòng, làm cho người nhìn lạnh cả sống lưng.
Diệp Tư Vũ vẫn giữ tư thế bước về phía trước.

Tốc độ Sở Trạm đâm kiếm quá nhanh, không hề do dự cũng chẳng nương tay, khiến nàng muốn lên tiếng ngăn lại cũng nói không kịp.

Miệng vừa mở ra hơi cứng ngắc một chút, khẽ run rẩy rồi khép lại.

Sở Hoàng vẫn nhìn nàng, nàng không biết nói gì.
Xoẹt một tiếng, Sở Trạm theo thói quen rút kiếm, máu không ngừng phun ra, nói bắn xa ba trượng cũng không khoa trương.

Diệp Tư Vũ vừa tiến về phía trước một chút, máu bắn ra vừa vặn hướng về phía nàng, thiếu chút nữa nhuộm đỏ váy và giày của nàng.
Vô luận Diệp Thành Cửu là dạng người gì, vô luận hắn lợi dụng nàng bao nhiêu việc, người này chung quy vẫn là phụ thân của nàng.


Sắc mặt Diệp Tư Vũ trong nháy mắt trở nên trắng bệch, ống tay áo rộng thùng thình cũng che không được bàn tay đang run rẩy phía dưới, nháy mắt chỉ cảm thấy trên lưng là một tảng băng, lạnh đến tận tim nàng, khiến nàng nhịn không được run cầm cập.
Lúc rút kiếm Sở Trạm đã hối hận, nhìn tình cảnh trước mắt trong lòng nàng hối hận đã làm như thế.

Bất kể máu đỏ tươi, nàng thu lại kiếm, bước nhanh lên trước, vừa lúc chắn ở giữa Diệp Thành Cửu và Diệp Tư Vũ, vạt áo của nàng đã bị máu nhuộm đỏ, khom người hành lễ nói, "Phụ hoàng, Diệp Thành Cửu đã đền tội."
Phản ứng mờ ám của hai người rơi vào mắt của Sở Hoàng, trong lòng hắn có chút không hài lòng, bất quá cũng biết làm việc không thể nóng vội.

Ánh mắt nhìn về thân thể Diệp Thành Cửu đã chết nằm trên đất lại liếc mắt nhìn Sở Trạm, khẽ gật đầu nói, "Hoàng nhi làm rất khá, chuyện hôm nay toàn bộ nhờ vào hoàng nhi mới có thể ngăn được."
Lời nói ra dụng tâm kín đáo, cách sinh tồn trong cung khiến Sở Trạm dễ dàng lý giải ý nghĩa đằng sau câu nói của Sở Hoàng.

Biểu cảm trên mặt nàng cứng ngắt, khó khăn lắm mới nhịn xuống được xúc động muốn quay đầu nhìn phản ứng của Diệp Tư Vũ, khiêm tốn nhận lời khen sau đó vịn vào sức khoẻ Sở Hoàng không tốt, khuyên hắn nên nghỉ ngơi sớm bảo trọng long thể.
Sở Hoàng cười như không cười nhìn nàng một cái, sau đó lại nói, "Trẫm cho người mời Hoàng hậu đến nhưng vẫn chưa nói gì mà.

Hiện tại trẫm thấy khá tốt, hoàng nhi không cần lo lắng."
Sở Trạm mấp mái môi, lại không nói gì, lui sang một bên.
Diệp Tư Vũ thấy cảnh vừa rồi, tuy rằng chưa sụp đổ, nhưng tâm trạng tuyệt đối không tốt đẹp gì.

Nghe xong lời Sở Hoàng nói nàng mạnh mẽ trấn định, sắc mặt mặc dù hơi khó xem, nhưng thần sắc tựa hồ đã khôi phục bình tĩnh.

Nhìn phụ thân chết, nàng đã đoán được bản thân sắp sửa đối mặt với chuyện gì.

Có lẽ bị tống vào lãnh cung, có thể bị lưu đày nơi biên cảnh, cũng có thể trực tiếp bị xử trảm.
Nhìn Diệp Tư Vũ nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nói thật, Sở Hoàng cực kỳ nể Hoàng hậu nhà mình, chỉ là kính nể là kính nể, lợi ích vẫn cần phân cách rõ ràng.

Hắn quay đầu nhìn Diệp Tư Vũ sắc mặt trầm xuống, không có vẻ ôn hoà trước đó khi đối diện Sở Trạm, nghiêm giọng nói, "Diệp thị, ngươi biết tội chưa?"
Diệp Tư Vũ thở dài, vẫn là cúi đầu nhận tội.

Tuy rằng chuyện này kỳ thực không liên quan đến nàng, nhưng người tạo phản là phụ thân của nàng, cho nên không thể không bị liên luỵ.
Sở Trạm đứng một bên có chút sốt ruột, nhịn không được nhìn một chút Sở Hoàng lại nhìn một chút Diệp Tư Vũ, ánh mắt kiên định từ trước đến nay rõ ràng có thể thấy được lo lắng cùng sợ hãi.

Nàng biết dựa theo luật lệ, tình huống như Diệp Tư Vũ tối đa là bị tống vào lãnh cung, nhưng hiện tại Diệp gia thì có chút khác, Sở Hoàng kiêng kỵ nàng quá lâu cũng quá nặng.

Nếu như hắn muốn diệt cỏ tận gốc thì...
Bất giác sợ run cả người, sắc mặt Sở Trạm nháy mắt trắng bệch.

Tại một khắc này nàng đột nhiên có chút hối hận, hối hận chạng vạng hôm đó nhận được tin lại không nói cho Diệp Thành Cửu, hối hận chính mình mở lớn hai mắt nhìn thế cục biến thành như hôm nay.
Đúng vậy, Sở Trạm đã sớm đoán được cục diện hôm nay.

Lúc đầu nàng nhận được tin tức kỳ thực giống với Diệp Thành Cửu, chỉ là tin Nhạc Vương rục rịch có khả năng đoạt cung, nhưng rất nhanh, nàng lại biết nhiều hơn.


Tỷ như Diệp gia tuy hướng về nàng nhưng thực tế rắp tâm hại người, cũng tỷ như phụ hoàng đã bệnh tình nguy kịch kia của nàng đã dọn sẵn một cái bẫy chờ Diệp gia nhảy vào.
Lúc đầu quả thực Sở Trạm định không quan tâm, nàng đoán được dự định của Diệp Thành Cửu, cũng không muốn làm một Hoàng đế bù nhìn.

Trong mắt nàng, ngôi vị Hoàng đế cũng không quan trọng, đối với nàng mà nói quan trọng hơn là chuyện sau đó, tự do.

Nếu như nàng khoanh tay đứng nhìn, đều có thể có được cả hai, cho nên nàng không dự định ngăn cản.

Đáng tiếc chính là hiện tại nàng mới biết được dự định của phụ hoàng nhà mình, cũng biết Diệp gia không có khả năng thành công.

Chỉ là nàng lúc ấy lựa chọn tự bảo vệ mình.
Sắc mặt trắng bệch, ảm đạm nhìn Diệp Tư Vũ, cuối cùng dời đến Sở Hoàng, tựa hồ sợ hắn nói ra gì đó nàng không thể chấp nhận được.
Chóng cự một ngày một đêm, kỳ thực đã tiêu hao rất nhiều thể lực của Sở Hoàng thậm chí là sinh mệnh của hắn.

Sắc mặt của hắn xám xịt, nhưng bởi vì sắc trời càng ngày càng tối, bầu không khí trong tẩm cung lại nặng nề nên vẫn chưa kịp đốt đèn, do đó không ai thấy ai.

Hắn hít vào một hơi thật sâu sau đó nặng nề thở ra, tựa hồ đã không thể kham nổi, nhưng vẫn nhìn kỹ thần sắc tất cả mọi người.
Biểu hiện của Sở Trạm khiến hắn vô cùng không hài lòng, làm một đế vương cần có thủ đoạn độc ác nàng lại không có.

Cho dù lúc trước nàng có thể giữ im lặng không nhắc nhở Diệp gia, hiện tại không chỉ mở mắt nhìn Diệp gia suy tàn thậm chí chính tay giết Diệp Thành Cửu, đã cho thấy nàng cũng không phải là người lương thiện, nhưng vẫn còn thiếu một chút.
Lúc cúi đầu ho khan, ánh mắt Sở Hoàng nhoé lên một tia sắc bén.

Một trận kịch liệt ho khan qua đi, giọng của hắn khàn hơn rất nhiều, hữu khí vô lực nhưng vẫn còn nghe hiểu được, "Hoàng hậu Diệp Tư Vũ phạm tội mưu nghịch, nay đoạt phong hào Hoàng hậu, chuyển đến U Ảnh các."
U Ảnh các nằm tại một góc tối trong hoàng cung, phi thường cũ kỹ, kỳ thực không khác gì lãnh cung.

Một câu nói đơn giản của Sở Hoàng chính là Diệp Tư Vũ bị đày vào lãnh cung.

Diệp Tư Vũ vốn vô tội, nhưng đối với kết quả này, Sở Trạm vẫn là nhẹ nhõm thở ra.
Còn sống là còn hy vọng.

Chỉ cần Sở Trạm còn sống một ngày, như vậy mẫu hậu của nàng nhất định có được tự do.
Suy nghĩ của tác gỉả: Diệp Thành Cửu đã chết, mẫu hậu vào lãnh cung, hoàng đế vẫn còn bày mưu tính kế.
P/s: Nếu mình là Sở Trạm mình vẫn sẽ giết Diệp Thành Cửu, còn Mẫu Hậu sẽ tìm cách cứu sau.

Cách duy nhất Sở Trạm có thể bảo vệ được Diệp Tư Vũ là bản thân Sở Trạm có quyền lực trong tay.

Thật đau lòng quá đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi