MẪU HẬU THEO TA ĐI


Ánh trăng mờ ảo, lẳng lặng rọi sáng đất trời buổi đêm.

Một ngày mệt mỏi qua đi, vào lúc trăng lên cao như hiện tại, mọi người đều đã ngủ say.

Giờ khắc này trong cung cũng đã sớm trở về yên tĩnh, ngoại trừ một ít thị vệ còn đang tận trung với cương vị tuần tra ra, chủ nhân của hoàng cung và cung nhân đều đã say giấc nồng.
Vào nửa đêm, bên trong Cảnh Thần cung, chủ nhân của Cảnh Thần cung Sở Trạm vẫn còn đang chống cằm, lặng lẽ đứng bên cửa sổ.

Sắc mặt của nàng rất khó xem, nếu quan sát cẩn thận một phen còn có thể thấy được gương mặt ấy có chút tái nhợt.

Hiện tại, trên trán nàng xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, thậm chí thái dương đều đã bị mồ hồi thấm ướt, có thể nói, tình trạng hiện tại của nàng không tốt chút nào.
Thị vệ qua lại thấy thân ảnh của nàng, từ xa liền quỳ xuống hành lễ với vị tân hoàng còn chưa đăng cơ kia.

Hoàng đế đang thất thần đương nhiên sẽ không đáp lại bọn hắn, bọn thị vệ liếc nhau liền yên lặng tự giác biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.
Nhiều năm qua tập thành thói quen, Sở Trạm đêm nay đương nhiên ngủ sớm để có thể dậy sớm tảo triều.

Thế nhưng lại giống những hôm gần đây, nửa đêm nàng giật mình tỉnh giấc.
Từ sau khi Sở Hoàng đi, hầu như mỗi đêm Sở Trạm đều gặp ác mộng, trong mộng là gương mặt xanh mét chết không nhắm mắt của Sở Hoàng, còn có Diệp Thành Cửu máu thịt đầy người.

Bọn họ luôn luôn xuất hiện trong giấc mơ của nàng, cũng không phải đến để đòi mạng, chỉ là vẫn đứng đó nhìn nàng chằm chằm, khiến nàng liên tục gặp ác mộng, tâm thần bất an.
Sở Trạm không biết vì sao sẽ mơ về Diệp Thành Cửu, vào nửa tháng trước, tuy nàng vẫn lo lắng quan hệ giữa mình và Diệp Tư Vũ, nhưng chẳng bao giờ mơ đến hắn.

Thế nhưng hiện tại thì khác, Sở Hoàng giống như một ngọn lửa, đốt cháy toàn bộ trái tim nàng.

Nàng chưa từng cảm thấy có lỗi về cái chết của Diệp Thành Cửu, là hắn gieo gió gặt bão, nhưng bởi vì Diệp Thành Cửu mà toàn bộ Diệp gia chết theo, còn có Diệp Tư Vũ không chịu tha thứ cho nàng, tất cả đều là lý do khiến Sở Trạm bất an.
Hôm nay nàng đi U Ảnh các tìm Diệp Tư Vũ, nàng kể cho Diệp Tư Vũ nghe chuyện khiến nàng sợ hãi nhất.

Nàng rõ ràng cảm thấy thái độ của Diệp Tư Vũ đã mềm mỏng hơn, nhưng rốt cục vẫn không tha thứ cho nàng, không chịu cùng nàng rời khỏi cái nơi tồi tàn đấy.
Ban đêm, Sở Trạm như thường lệ đi vào giấc ngủ, lại như thường lệ giật mình tỉnh giấc vì ác mộng.

Nàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bởi vì còn chưa đăng cơ nên nàng vẫn còn ở lại Cảnh Thần cung, cảnh vật bên ngoài cửa sổ vốn đã rất quen thuộc, chỉ là dưới màn đêm, cung điện lầu các đều trở nên đáng sợ.

Ánh trăng mờ ảo, thấy không rõ hình ảnh xa xa, đêm tối như phủ lên mọi thứ một tấm khăn thần bí.

Dưới trí tưởng tượng của mọi người, những thứ vốn bình thường cũng mang lên vô vàng mặt nạ dữ tợn.

Hiện tại Sở Trạm chính là như thế,, nàng đứng bên cửa sổ nhìn bóng đêm phía xa, không hiểu sao lại nghĩ đến những gương mặt ghê rợn trong mộng, sợ hãi cũng theo đó mà sinh sôi trong lòng.
Sở Trạm không biết trạng thái hiện tại sẽ kéo dài bao lâu, nói thật, nàng vẫn cho rằng nàng vật lộn tìm mọi cách để sinh tồn trong cung đến bây giờ ý chí đã thành sắt đá.

Không tưởng rằng bản thân thế nhưng bởi vì giết người mà lo sợ đến tận giờ, thật giống như lần đầu tiên nàng chính tay giết người vậy, cảm giác ấy cũng khác gì cắt rau cải, lúc toàn thân hoà lẫn máu thịt và mồ hôi ngoại trừ thấy mùi máu tươi khó ngửi ra, nàng căn bản chưa từng cảm thấy sợ hãi.
Nàng cho rằng trái tim của mình đã hoá đá, lại không ngờ đó chỉ là do nàng suy nghĩ mà thôi.
Sở Hoàng băng hà đã nhiều ngày, trước đó Sở Trạm vẫn tháo vát giỏi giang nhưng sau đó lại bị tra tấn bởi nổi sợ hãi không đâu xuất hiện.

Ngắn ngủi mấy ngày, Sở Trạm đã gầy hơn, cả người cũng nhợt nhạt hốc hác.

Mọi người đơn giản cho rằng nàng vì chịu tang phụ thân mà đau lòng, ngoại trừ những người không rõ chân tướng như Lễ bộ Thượng thư luôn khen ngợi nàng hiếu thuận ra, cũng không còn ai nghi ngờ nguyên nhân thật sự khiến nàng tiều tuỵ nhanh chóng như vậy.
Bị ác mộng dọa sợ không dám ngủ, Sở Trạm uể oải đỡ trán, trong đầu nghĩ đến những lời đã nói cùng Diệp Tư Vũ hôm nay.

Diệp Tư Vũ xưa nay thông minh tự nhiên sẽ không nói lời vô nghĩa, Sở Trạm cũng không ngốc, cẩn thận suy xét sắp xếp lại những hổn loạn, liền tìm được trọng tâm vấn đề.

Thế nhưng nàng vẫn còn do dự, ám vệ cũng không do nàng quản lý, hiện tại cũng không biết ai tiếp nhận, nàng lại không thể điều tra sâu hơn.

Còn Lưu Xương, bản thân hắn cũng là một lão hồ ly, Sở Trạm thực sự không chắc có thể tìm được sự thật từ trong miệng hắn.
Đứng bên cửa sổ hồi lâu, gió đêm lạnh lẽo đã sớm đem toàn bộ nhiệt độ cơ thể Sở Trạm đi mất.

Quần áo của nàng mỏng manh, cả người bị đông lạnh đến mất đi nhận thức, không biết bao lâu, Lưu Xương-người mà nàng đang nghĩ đến-đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
Lưu Xương là đại tổng quản của Long Đằng điện, hắn là người thân cận nhất của Sở Hoàng, trước đây hắn hầu như chưa từng xuất hiện tại Cảnh Thần cung, cho nên khi đột nhiên thấy Lưu Xương, Sở Trạm vô cùng kinh ngạc.

Ngay lập tức, nàng nhớ đến một chuyện, bởi vì nàng là tân hoàng sắp đăng cơ, hơn nữa đại tổng quản của Cảnh Thần cung đã được nàng mang ra Vương phủ ngoài cung, cho nên Lưu Xương chủ động chuyển đến chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của tân hoàng.
Bộ dáng của Lưu Xương vẫn nghiêm trang như cũ, hắn cúi đầu, tuy không có tiếng động nào nhưng giữa căn phòng yên ả như thế này lại có chút đột ngột.

Hắn tận trung chức trách nói, "Bệ hạ, đêm đã khuya, huống hồ ngày mai còn phải lâm triều, ngài nên sớm đi nghỉ."
Sở Trạm bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, xoay người chuẩn bị trở vào, nhưng bước chân còn chưa nhấc lên, nàng nhịn không được hỏi ra nghi vấn chôn ở đáy lòng, "Lưu công công, lúc trước vì sao ngươi...đạo thánh chỉ phụ hoàng chưa ban bố kia." [Chắc định hỏi sao biết đạo thánh chỉ kia]

Sở Trạm ăn ngay ở thật không chút giấu diếm gì, bởi vì nàng không cần làm như vậy...!Nếu như nói đến người hiểu Sở Hoàng nhất trên đời này, ngoại trừ Doãn Quý phi ra, Sở Trạm tin chắc lão Thái hậu, hiện tại là Thái Hoàng thái hậu cũng không thể sánh bằng Lưu Xương.

Ngăn cách giữa hai mẹ con kia quá sâu, lão Thái hậu đã sớm đóng cửa không màng thế sự, Sở Hoàng cũng không có lý do nói gì với nàng, sau khi Doãn Quý đi, người thực sự bên cạnh hắn sợ rằng cũng chỉ còn lại một mình Lưu Xương.
Quả nhiên, vẻ mặt Lưu Xương như hiểu rõ, không chỉ biết Sở Trạm muốn hỏi gì, dường như hắn cũng đã liệu trước Sở Trạm sẽ hỏi việc này.

Vì vậy hắn cúi đầu, thần sắc cũng không thay đổi, chỉ là khẳng định nói, "Đó chính là di chiếu của tiên đế, Lưu Xương cũng không thiên vị bệ hạ, càng không có làm gì có lỗi với tiên đế."
Sở Trạm sửng sốt, vô thức nói tiếp, "Thế nhưng phụ hoàng rõ ràng nói..." Nói đến phân nửa nàng dường như hiểu ra, lời đang nói nhỏ dần rồi biến mất.

Trong đầu xuất hiện một ý niệm vô cùng rõ ràng không gì sánh bằng-đó là di chiếu của Sở Hoàng, vô luận nàng có vì ngôi vị Hoàng đế mà giết mẫu hậu hay không, ngôi vị Hoàng đế này cuối cùng vẫn là của nàng.
Nghĩ đến đó, sắc mặt Sở Trạm nhất thời trở nên xấu xí.

Bởi vì nàng đột nhiên phát hiện cuộc sống của nàng dường như đều nằm trong tính toán, từ khi sinh ra đã bị mẫu phi tính toán dùng để tranh sủng, đến cuối cùng phụ hoàng tính kế mình vì quốc gia, nàng nỗ lực thoát ra, thế nhưng sau tất cả nàng vẫn nằm gọn trong lưới.

Trốn không thoát, tránh không khỏi.
Đúng vậy, tính kế, là do Sở Hoàng tính kế, nàng bị chính thân sinh phụ thân-người mà nàng giết chết tính kế.

Hắn cả đời giỏi về tâm kế, cho dù đã đến hơi thở cuối cùng cũng phải tính kế Sở Trạm.

Hắn cần chỉ là một đế vương tuyệt tình, giết cha hay giết mẹ thật ra cũng giống nhau.

Mà hắn cũng biết địa vị của mình trong lòng Sở Trạm nhất định không bằng Diệp Tư Vũ, cho nên trước khi gọi Sở Trạm đến, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết của chính mình.
Do đó sau khi nghe xong, Sở Trạm không muốn vì ngôi vị Hoàng đế giết Diệp Tư Vũ nên chính tay giết phụ hoàng của mình.

Cho nên, ám vệ tự nhiên không xuất hiện, thái y không vạch trần, Lưu Xương chủ động chạy đế cầm lên thánh chỉ công bố ra, đồng thời dưới sự giúp đỡ của Trang Vương và Định Vương, thuận lợi chiếm được Thái tử vị, sau đó danh chính ngôn thuận đăng cơ xưng đế.
Tất cả dường như đều rất thuận lợi, thậm chí Sở Trạm lại chính là người được lợi nhiều nhất, mà người tính kế cũng đã trả giá bằng sinh mệnh của hắn.

Sở Trạm biết, lần này Sở Hoàng dùng sinh mạng làm tiền đặt cược, kết quả của ván cược này là thắng-thắng, hắn hài lòng có được một quân vương thích hợp, nàng cũng đạt được ngôi vị Hoàng đế mà mình muốn.

Sự việc phát triển đến đây dường như đều không có gì xấu, thế nhưng Sở Trạm ngẫm lại vẫn còn cảm thấy lạnh sống lưng, cả người đều run rẩy.

Thân thể cứng ngắc đứng hồi lâu, trong đầu Sở Trạm càng nghĩ càng loạn, chờ đến khi nàng phục hồi tinh thần, Lưu Xương đã không còn ở trong phòng.

Cũng không biết hắn đi lúc nào, im hơi lặng tiếng giống như hắn căn bản chưa từng xuất hiện.
Kỳ thực Sở Trạm còn có chút lời muốn hỏi Lưu Xương, nàng chưa từ bỏ ý định muốn biết càng nhiều sự thật, nhưng hiển nhiên, Lưu Xương cũng không định cho nàng cơ hội này.
Thở dài một hơi, Sở Trạm nghĩ nghe xong một câu nói ngắn ngủi của Lưu Xương khiến nàng càng mệt mỏi.

Lúc trước gặp ác mộng còn chưa giải quyết được, hiện tại lại biết thêm đủ loại tin tức lung tung, nàng đã không biết có nên tiếp tục áy náy vì cái chết của phụ hoàng nàng hay không.

Thậm chí bởi vì sự tính toán của hắn, nàng càng chán ghét hắn hơn, thế nhưng nỗi ám ảnh khi giết cha vẫn bao phủ nàng như cũ, khiến nàng biết bản thân không có khả năng dễ dàng vượt qua chướng ngại này.
Vô lực xoay người chuẩn bị đi nghỉ, giống như lời Lưu Xương nói, hiện tại đã khuya, ngày mai nàng còn cần phải vào triều sớm.

Thời điểm quay lại, nàng nháy mắt thấy được trên mặt đất nơi Lưu Xương từng đứng đặt một cái hộp nhỏ vô cùng tinh xảo.

Một cái hộp vừa nhỏ vừa đẹp đẽ, còn nhỏ hơn so với cái hộp gỗ đựng thánh chỉ lúc trước Sở Hoàng đưa nàng.

Mặt trên điêu khắc ký hiệu của hoàng gia vô cùng khéo léo, hộp gỗ này hơn phân nửa là có liên quan đến tiên đế, nói cách khác, tiên đế muốn Lưu Xương giao cái này cho nàng.
Trước đây đã suy nghĩ rất nhiều lần, lúc này Sở Trạm không cần đoán cũng biết được đại khái bên trong hộp là vật gì.

Mặt không biểu cảm mở nắp hộp, đập vào mắt là hai cái lệnh bài.

Một cái hình hổ bằng đồng nhìn rất quen mắt, đúng là binh phù Hoàng đế dùng để điều binh khiển tướng.

Còn một cái làm bằng ngọc, chưa từng thấy qua, bất quá đại khái cũng biết được đây là cái gì-lệnh bài điều khiển ám vệ.
Tìm tòi một chút, còn có không ít địa đồ, miêu tả rõ ràng toàn bộ cửa ra vào mật đạo này nọ trong cung.

Không thể không nói, cung điện của mỗi triều đại luôn không thể thiếu những thứ này, vì có nhiều người biết đến mật đạo của tiền triều năm đó, cho nên tiên đế đã lấp chúng lại.

Tuy hắn không thích xây dựng công trình, nhưng cũng âm thầm đào ra mật đạo mới trong hoàng cung.
Ngoài mật đạo, còn có không ít bí mật hoàng gia, Sở Trạm một bên lật giấy một bên cảm thán, bất quá bởi vì sự xuất hiện của những thứ này, nàng càng khẳng định suy đoán trước đây của bản thân.

Có thể nói, tiên đế cũng thật độc ác, tính kế người khác không nói, còn có thể thoải mái dùng mạng già của mình để tính kế, những việc này người bình thường không thể làm được.
Lật tới lật lui một lượt, cẩn thận đặt những thứ cực kỳ quan trọng kia vào hộp gỗ, lúc Sở Trạm trở lại giường của mình đã hoàn toàn không buồn ngủ, bất qua do dự một lúc, nàng vẫn nằm xuống.
Hai tay gối sau đầu, ánh mắt Sở Trạm nhìn chằm chằm đỉnh giường.

Đêm nay trước khi gặp Lưu Xương, Sở Trạm vẫn còn buồn rầu vì ác mộng, thế nhưng hôm nay biết được đã bị tiên đế tính kế, đạt được nhiều bí mật quan trọng, cũng không khiến nàng ngừng suy nghĩ nhiều hơn.
Không thể nói tiên đế là một Hoàng đế tốt luôn vì nước vì dân, khi còn trẻ hắn bốc đồng dùng toàn bộ tinh lực vào Doãn Quý phi, tuy rằng hắn không bỏ mặc quốc gia thiên hạ nhưng cũng không bằng một phần vạn tâm ý dành cho Doãn Quý phi.


Đợi đến khi không còn Doãn Quý phi, tiên đế nhanh chóng già yếu đi mới đặt toàn bộ đặt lực chú ý vào chính sự.

Nhưng cuối cùng, hắn vì tìm được một người thừa kế thích hợp, đặt chính mình vào kế hoạch, trả giá bằng sinh mệnh của mình.
Sở Trạm đã từng giết người, hơn nữa còn giết rất nhiều người, nhưng cho đến bây giờ nàng biết rõ sự quý giá của sinh mệnh.

Nàng không thích quyền thế, ngay cả ngôi vị Hoàng đế cũng không thích, từ mười năm trước nàng chỉ một lòng muốn dẫn mẫu hậu rời khỏi cái hoàng cung này, thế nhưng cho đến hôm nay, nàng đã có đủ năng lực mang người đi, nàng lại phát hiện dường như bản thân đã không thể ra đi dễ dàng.
Cho đến hôm nay, chờ đợi nàng không chỉ là toàn bộ bách tính Sở quốc.

Khi ngôi vị Hoàng đế này nhuộm rất nhiều máu tươi, khi nàng chính tay giết phụ thân của nàng, khi nàng biết được tất cả đều do phụ thân nàng tính toán, nàng đột nhiên không biết buông tay thế nào.
Không phải nàng lưu luyến quyền vị, chỉ là làm một vị Hoàng đế, một người mà phụ thân trả giả bằng cả sinh mệnh để bồi dưỡng, lo liệu trước sau cho ngươi, bước chân của ngươi liệu có còn dứt khoát như trước? Những người khác làm thế nào Sở Trạm không biết, nhưng nàng biết nàng không thể.
***********************************************
Nước không thể một ngày không vua, cho dù trước kia Sở Trạm đã nói đợi lễ tang của tiên đế xong rồi mới làm lễ đăng cơ, nhưng các đại thần cũng không thể đáp ứng.

Đặc biệt lúc biết Tề Việt hai nước vừa phái sứ giả lần nữa đến Sở vừa chuẩn bị rục rịch ở biên cảnh, nên đăng cơ đại điển liền phải cấp tốc tiến hành.
Theo suy tính của Khâm Thiên giám, Lễ bộ lựa chọn một ngày lành cách ngày cử hành tang lễ cho tiên đế làm ngày đăng cơ, thời gian cũng bất quá cách nhau hơn mười ngày mà thôi.

Tất cả đều có vẻ quá mức vội vàng.
Chỉ là tiên đế thế nhưng đã sớm có chuẩn bị, Lễ bộ vừa tính được ngày không lâu, long bào của Sở Trạm rất nhanh đã được mang tới.

Phải biết rằng, thứ này không giống một kiện y phục bình thường, tuỳ tiện may là được.
Vải dùng để may long bào là vải dệt đặc biệt, mỗi một con rồng bên trên, mỗi một hoa văn đều cần phải đặc biệt thêu thùa cẩn thận.

Long bào chuyên dùng cho lễ đăng cơ, cần phải chuẩn bị trước nửa năm, Sở Trạm vội vả đăng cơ như vậy không có khả năng chuẩn bị kịp, bất quá xem tình hình hiện tại thì biết, tiên đế thế nhưng đã lên kế hoạch từ lâu.
Kỳ thực từ khi tiên đế băng hà, đủ loại quan lại đã triều bái rồi, theo một nghĩa nào đó mà nói, toàn bộ văn võ bá quan đều đã thừa nhận Sở Trạm là Hoàng đế, cũng đã sớm sửa lại xưng hô đối với Sở Trạm.

Đương nhiên, không thể không tổ chức lễ đăng cơ, chỉ khi đăng cơ đại điển được làm xong, Sở Trạm mới danh chính ngôn thuận trở thành tân Hoàng đế.
Mồng bảy tháng mười năm Thừa Khang thứ ba mươi, Sở Thừa Khang đế băng hà, lập chiếu truyền ngôi cho thứ tử Sở Trạm.
Hai mươi ba tháng mười năm Thừa Khang thứ ba mươi, Thái tử Sở quốc Sở Trạm lên ngôi, đổi niên hiệu thành Vĩnh Hòa, tức Vĩnh Hòa đế.
Suy nghĩ của tác gỉ: Lão Hoàng đế đúng ác, đánh cược bằng sinh mạng của mình, để Sở Trạm ám ảnh, khiến nàng muốn chạy cũng phải do dự mấy phần.

Tất cả mọi người đều lợi hại, ngay từ đầu đã đoán được tám chính phần tâm tư của lão Hoàng đế.

Thật không dễ dàng, tiểu Sở Trạm rốt cục đăng cơ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi