MẪU HẬU THEO TA ĐI


Từ sau lần đến U Ảnh các trước đó, Sở Trạm làm đúng như lời nàng nói, dù bận thế nào đi nữa mỗi buổi chiều cũng đều chạy đến U Ảnh các, cùng Diệp Tư Vũ dùng bữa tối.
Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, việc này không bao lâu đã bị một số triều thần tin tức linh thông biết được, sau đó lén lút truyền đi khắp nơi.

Cũng may giữa Sở Trạm cùng Diệp Tư Vũ còn có một tầng quan hệ mẫu tử trên danh nghĩa, việc Sở Trạm làm đều bị người ngoài cho là vì chữ hiếu, lại không có ai có thể thực sự đoán được tâm tư của nàng.
Diệp Tư Vũ đã bị tiên đế biếm vào lãnh cung, tin tức vừa truyền ra ngoài, liền có đại thần thượng tấu khuyên can, bất quá Sở Trạm đều mặc kệ.

Cuối cùng, mọi người dường như đều cam chịu chuyện này, hậu cung tiền triều dần dần an ổn trở lại, cũng không có ai tiếp tục nhàn rỗi thượng tấu.
Kỳ thực, đây cũng là nỗi buồn của Hoàng đế.

Mặc dù có quy định không thể theo dõi hành tung của Hoàng đế, thế nhưng ai lại không muốn biết chuyện của Hoàng đế chứ? Vì vậy chuyện vốn không liên quan đến nàng, ồn ào đến khi chỉ còn lại một một chút ý kiến, ngay cả Diệp Tư Vũ đang yên ổn tại lãnh cung cũng bị người mang ra soi mói.
May thay Diệp Tư Vũ vẫn như thường lệ sao chép kinh Phật, ngoại trừ Sở Trạm mỗi ngày chạy đến cùng nàng nói chuyện thì nàng cũng không đặc biệt quan tâm tình hình bên ngoài, bằng không khoảng cách vẫn chưa xoá bỏ giữa hai người đã xa càng thêm xa.
Hôm nay, sau khi nói chuyện cùng Phùng Lạc xong đã là buổi chiều.

Chính vụ cũng ít, Sở Trạm xử lý hết tất cả thì trời vẫn còn sớm, nàng không đi tìm Phùng Doanh Ngọc ngay lập tức, định sau khi từ U Ảnh các về mới tìm nàng, vì vậy liền đứng dậy đi U Ảnh các.
Mỗi ngày đến, mỗi ngày không mặn không nhạt ở chung, tuy rằng không tính là có tiến triển gì, nhưng Sở Trạm vẫn vui vẻ tiếp tục, bởi vì...những ngày như thế này giống như những ngày thoải mái khi còn ở Phượng Nghi cung trước đây, bình thản làm người ta phải hoài niệm.

Chỉ là tâm tình hiện tại của cả hai không giống như trước, muốn trở lại thì vô cùng trắc trở.
Sở Trạm một lòng muốn đi U Ảnh các, thế nhưng đi được nửa đường liền bị Phùng Doanh Ngọc ôm cây đợi thỏ bắt được.
Phùng Doanh Ngọc đứng trước mặt Sở Trạm, chặn đường của nàng, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ vẻ giận dữ, lại khiến nàng có thêm mấy phần khả ái.

Nàng chặn đường Sở Trạm, trực tiếp mở miệng nói, "Ngươi không giữ lời, qua loa với ta.

Vừa nói xử lý chính vụ xong sẽ tìm ta, kết quả hiện tại lại chạy đi U Ảnh các.


Nếu như ta không chờ ở đây, ngươi sẽ biến mất thật lâu đúng không?"
Nói xong câu này, thật có vài phần cảm giác giống như thê tử bắt được trượng phu đang đi tìm nữ nhân khác.

Đương nhiên, nói như vậy kỳ thực cũng không sai, nhưng cảm giác vẫn có chút kỳ quái.
Sở Trạm ho nhẹ hai tiếng dời đi ánh mắt không nhìn Phùng Doanh Ngọc, cũng không nói gì vì trong lòng đột ngột xuất hiển cảm giác kỳ lạ kia.

Bất quá hiện tại nàng muốn đi U Ảnh các, cũng không muốn nhiều lời cùng Phùng Doanh Ngọc, vì vậy trực tiếp hỏi, "Được rồi, được rồi, là ta sai, ta qua loa với ngươi.

Hiện tại ngươi có chuyện gì thì nói thẳng đi."
Nghe Sở Trạm rõ ràng đang nói cho qua, Phùng Doanh Ngọc biết hiện tại nói ra nàng tám phần mười cũng lười suy nghĩ lập tức đáp ứng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mất mát.

Nàng không rõ vì cớ gì, trong lòng luôn không muốn Sở Trạm đối đãi có lệ với nàng, lại nói tiếp, nàng cũng là thê tử nàng cưới hỏi đàng hoàng a.
Vì vậy Phùng Doanh Ngọc không vui, nàng bĩu môi không nói hai lời liền lôi Sở Trạm đi.

Ngoài dự liệu, Sở Trạm sửng sốt thất thần, bị Phùng Doanh Ngọc lôi đi mấy bước mới phản ứng, vội vàng nói, "Ôi chao, ngươi muốn kéo ta đi đâu a? Không phải có chuyện muốn nói sao?"
Phùng Doanh Ngọc bĩu môi không muốn để ý nàng, tiếp tục kéo người đi, đợi đến khi cảm thấy Sở Trạm không phối hợp đứng lại, bằng sức lực nhỏ nhoi của nàng thì sao có thể khiến người kia nhúc nhích được, vì vậy mới giận dữ quay đầu nói, "Người biết rõ ta có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi tại sao lại qua loa với ta? Ta nói cái gì ngươi cũng không quan tâm đúng không?"
Nói đến đây, Phùng Doanh Ngọc đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút hoảng hốt.

Nàng gả cho Sở Trạm đã hơn nửa năm, bất quá thời gian hai người ở chung thật sự quá ít, trước đây thế cục triều đình chưa phân rõ ràng Sở Trạm vẫn bận rộn chính vụ, nàng thì vui mừng vì được tự do tự tại, mỗi ngày đều có thể chạy ra ngoài chơi, cũng không cảm thấy gì.

Thế nhưng hiện tại thì khác, nàng bị nhốt trong hoàng cung, không còn gì có thể tiếp tục phân tán lực chú ý của nàng, đến khi quay đầu nhìn lại mới phát hiện, hoá ra nàng cùng trượng phu của mình vẫn như là người xa lạ.


Sở Trạm chớp mắt, có chút không rõ vì sao Phùng Doanh Ngọc đột nhiên nổi giận.

Giống như lời nàng nói với Phùng Lạc, từ sau Tết Đoan Ngọ quan hệ giữa nàng và Phùng Doanh Ngọc dịu xuống, nàng từng nghĩ thầm muốn bù đắp cho Phùng Doanh Ngọc ở một mức độ nào đó, cho nên lúc này nàng cũng không trách Phùng Doanh Ngọc thất lễ, trái lại cẩn thận hỏi, "Làm sao vậy? Có chuyện gì quan trọng lắm sao?"
Phùng Doanh Ngọc là kiểu người thích ăn mềm không ăn cứng, thái độ của Sở Trạm hiện tại mềm mỏng, nàng một bụng tức giận nhất thời không biết phát tiết thế nào.

Phùng Doanh Ngọc giận dữ nói, "Cả ngày không thấy bóng dáng ngươi đâu, ta nghĩ muốn tìm ngươi nói chút việc, ngươi lại qua loa với ta.

Lẽ nào ngươi không thích thấy ta đến vậy?"
Sở Trạm có chút bất lực, từ nhỏ đến lớn bên người nàng hầu như đều là nam nhân, nàng chưa từng ở chung với nữ hài tử nên căn bản không biết nên làm sao khi ở chung với Phùng Doanh Ngọc, đặc biệt dưới tình huống như hiện tại, nàng càng không biết phải làm gì cho đúng.

Phải biết rằng, nữ tử thân mật duy nhất bên cạnh nàng-mẫu hậu đại nhân từ xưa đến nay đều là người trầm tĩnh, chưa từng giận dỗi như thế, cho nên nàng hoàn toàn không có kinh nghiệm xử lý loại tình huống này.
Chờ nửa này không nghe được Sở Trạm đáp lời, Phùng Doanh Ngọc không thể nén giận được nữa.

Đang định ngẩng đầu nhìn nàng, lại kinh ngạc phát hiện Sở Trạm đang mở to mắt vô tội nhìn mình, bộ dáng thấp thỏm muốn nói lại thôi kia khiến nàng nhịn không được nghĩ thật buồn cười, ngọn lửa trong lòng nháy mắt bị diệt.
Cuối cùng, Phùng Doanh Ngọc vẫn dắt Sở Trạm đi như cũ, chỉ là vẻ tức giận trên mặt gần như đã biến mất.
***********************************************
Sắc trời dần dần tối, ánh sáng lập loè bên trong U Ảnh các, những tia nắng chiều cuối cùng từ từ biến mất.

Người đang chép sách bên án thư dừng bút, nhịn không được nâng tay dụi mắt, trời đã tối, nàng chép sách cũng có chút khó khăn, mà lúc này, Lý Bảo Khánh vẫn chưa đốt đèn.
Chờ buông sách và bút xuống, Diệp Tư Vũ mới độ nhiên phát hiện.

Mỗi ngày trước khi trời kịp tối, Sở Trạm luôn nhanh chóng chạy đến, nàng sẽ quấy rối không để bản thân chép sách được, có khi nói chính sự có khi lại nói chuyện vặt, nói chung sẽ không để Diệp Tư Vũ có cơ hội chạm đến cán bút.


Vì vậy đã nhiều ngày qua, Lý Bảo Khánh đã tập thành thói quen chờ qua bữa tối mới đốt đèn trong thư phòng nơi nàng chép sách.
U Ảnh các chỉ có duy nhất một cung nhân là Lý Bảo Khánh, Sở Trạm đã từng đưa mấy người cũ ở Phượng Nghi cung đến, nhưng Diệp Tư Vũ không nhận, vì thế U Ảnh các quạnh quẽ liền tiếp tục lạnh lẽo như trước.

Hôm nay Lý Bảo Khánh quên thấp đèn, tự nhiên sẽ không có ai khác đến thấp.
Buông xuống sách vở, Diệp Tư Vũ hiếm khi tự giác rời xa án thư.

Ra khỏi phòng nhìn bên ngoài, quả nhiên vẫn quạnh quẽ như ban ngày, cái người đáng lẽ đã tới lại chưa tới.
Diệp Tư Vũ hơi hơi nhíu mày, suốt khoảng thời gian này nàng đã quen với việc Sở Trạm đúng giờ có mặt, quen với việc mỗi ngày cùng nàng dùng bữa, quen với việc nàng lải nhải những chuyện không đâu bên tai nàng.

Thế nhưng hôm nay nàng không đến đúng giờ, bên tai yên tĩnh, trong lòng Diệp Tư Vũ có chút nhớ nàng.
Nhìn sắc trời, đã trễ hơn nửa canh giờ so với thời gian Sở Trạm hay đến, chuyện này hầu như chưa từng xảy ra.

Lẽ nào hôm nay chính vụ bận rộn, mãi đến giờ này cũng chưa xử lý xong, cho nên mới chưa đến? Thế nhưng ngẫm lại thì có gì đó sai sai, trước đó mấy ngày Sở Trạm đều tương đối đến sớm, nói rằng mấy hôm nay chính vụ không nhiều lắm, Hoàng đế như nàng tạm thời tương đối nhàn rỗi, hôm nay thế nào lại đột nhiên bận rộn?
Đương nhiên, trong lòng Diệp Tư Vũ biết rõ, Sở Trạm rất xem trọng nàng, nàng sẽ không dễ dàng để bản thân đợi lâu.

Việc Sở Trạm thời gian này mặc kệ mưa gió bão bùng đúng giờ có mặt đã chứng minh tất cả, dù sao nàng cũng không thể chắc chắn mỗi ngày xử lý tất cả chính vụ trước khi trời tối.

Trước đây cũng có mấy lần nàng vội vã dùng cơm xong liền đi ngay, nói vậy cũng là do vẫn còn chính vụ cần nàng trở về xử lý a.
Đã có những trường hợp như vậy, Diệp Tư Vũ liền không khỏi bắt đầu suy nghĩ nhiều đối với chuyện Sở Trạm hôm nay không thể đến đúng giờ, hơn nữa nàng càng nghĩ càng xa, thậm chí nghĩ đến không biết Sở Trạm gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn nên mới không thể đến.

Đương nhiên, bản thân Diệp Tư Vũ cũng biết chuyện đó là không có khả năng, thế nhưng nàng vẫn nhịn không được nghĩ nhiều.
Đứng trước cửa phòng một lúc, ở đây có thể dễ dàng nhìn thấy đại môn đóng chặt đối diện.

Diệp Tư Vũ cũng không rõ bản thân rốt cuộc có tâm tình gì, cứ đứng ở đó nhìn chằm chằm đại môn, dường như mong muốn lúc Sở Trạm đến điều đầu tiên nàng thấy là chính mình.
Qua một lúc lâu, Diệp Tư Vũ hồi thần lại mới đột nhiên phát hiện, hành động vừa rồi của mình ngớ ngẫn biết bao nhiêu.


Trong lòng dường như có chút không thoải mái, Diệp Tư Vũ không khỏi nhíu mày, sau đó quay đầu, đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn đá đã được thay đổi trong viện.

Đợi đến lúc Lý Bảo Khánh phát hiện Sở Trạm chưa đến, hắn mới nhớ cần đi thấp đèn giúp Diệp Tư Vũ, sau khi vội vội vàng vàng chạy tới mới nhận ra, Diệp Tư Vũ lúc này thế nhưng đã tự giác ngừng chép sách, còn ra khỏi phòng.

Nhìn nàng ngồi bên cạnh bàn đá, tuy lưng vẫn thẳng tắp như cũ, nhưng ánh mắt lại vô hồn, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Lý Bảo Khánh thấy thế nhất thời bước nhẹ, cũng không gấp gáp đi thấp đèn, chỉ là cẩn thận đi qua, không nói gì, chờ Diệp Tư Vũ hồi thần rồi sai bảo.
Dần dần, sắc trời hoàn toàn đen kịt, thế nhưng Sở Trạm vẫn chưa đến.

Diệp Tư Vũ tiếp tục ngồi ở đó, vẫn không nhúch nhích, không biết nghĩ gì, nhìn tư thế kia giống như sẽ hoá đá luôn.
Lý Bảo Khánh vẫn đứng đó, thời gian hôm nay trôi qua thật chậm, hắn không biết có nên đi truyền bữa tối hay không.

Dù sao đều đã trễ như vậy, Sở Trạm còn chưa đến, hôm nay có đến hay không cũng khó nói, mà chủ tử nhà hắn đến giờ cũng chưa dùng bữa nữa kìa.

Hắn cũng đã thấy đói, như vậy người đã sớm có thói quen dùng bữa đúng giờ như Diệp Tư vũ sao lại không đói chứ?
Trong lòng có chút oán giận vì sao Sở Trạm không đến lại cũng không phái người báo một tiếng, Lý Bảo Khánh làm hết bổn phận mở miệng hỏi Diệp Tư Vũ, "Canh giờ đã không còn sớm, bệ hạ đáạ khái sẽ không đến, lão nô bây giờ đi truyền bữa tối đây."
Diệp Tư Vũ nghe vậy lắc đầu, ngăn cản Lý Bảo Khánh.

Nàng cũng không biết giải thích thế nào, tóm lại nàng chắc chắn Sở Trạm nếu không phái người đến, vậy nhất định sẽ đến.

Còn nàng, cũng không biết mang tâm tình gì, đột nhiên muốn chờ nàng, chờ nàng đến, chờ cùng nàng dùng bữa tối, chờ nghe nàng nói chuyện phiếm.
Ý tưởng này vừa xuất hiện trong đầu, đại môn đã đóng chặt cả ngày bị đẩy ra.

Người bước vào mặc một thân thường phục màu đen có thêu hoa văn hình rồng, trong tay còn ôm gì đó, vào khoảnh khắc bước vào, tuy vẫn chưa thấy Diệp Tư Vũ ngồi trong bóng tối, nàng đã vung lên nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Lời của tác giả: Sở Trạm bị kéo đi, mẫu hậu chờ sốt ruột.

P.S: Phùng Doanh Ngọc kỳ thực là một tiểu muội muội đáng thương, bản thân nàng cũng chỉ có chút kiêu ngạo mà thôi, đừng ghét nàng nha..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi