MẪU HẬU THEO TA ĐI


Dây dây dưa dưa như thường ngày, ăn cơm chiều xong lưu lại hàn huyên nói chuyện phiếm, chờ đến giờ Tuất, Sở Trạm rốt cuộc dưới sự xua đuổi của Diệp Tư Vũ lưu luyến rời đi U Ảnh Các.
Từ sau khi quan hệ hai người cải thiện bắt đầu, Sở Trạm liền phát hiện chính mình càng ngày càng không muốn tách khỏi Diệp Tư Vũ, bất quá hiện tại hiển nhiên không phải là thời điểm thích hợp để nàng mù quáng, cho nên cũng chỉ có thể nhẫn nại.
Dưới ánh trăng, hoàng cung càng quạnh quẽ hơn ban ngày, phía trước có cung nhân xách đèn lồng dẫn đường, Sở Trạm không nhanh không chậm đi về Cảnh Thần Cung.

Tuy rằng nàng đã đăng cơ, nhưng Long Đằng Điện khiến nàng bị ám ảnh, cho nên nàng chưa dọn qua đó, vẫn ở tại Cảnh Thần Cung của mình trước đây.
Khoảng cách giữa Cảnh Thần Cung và U Ảnh Các vô cùng xa, hai cung một đông một tây hoàn toàn ngược hướng, còn xa hơn từ Ngự Thư Phòng đi U Ảnh Các.

Lúc này Sở Trạm cũng không vội, chậm rãi từ từ đi hơn nửa canh giờ cũng còn chưa thấy đại môn Cảnh Thần Cung.
Bên này Sở Trạm không nhanh không chậm đi tới, dưới bóng đêm hoàng cung hoàn toàn là một mảnh an tĩnh, nhưng ai biết đột nhiên một trận tiếng ồn nho nhỏ truyền đến, bóng đêm an bình ngắn ngủi liền nháy mắt bị phá vỡ.
Tiểu thái giám xách đèn lồng dẫn đường nghe tiếng vang ngoài dự liệu tức khắc khẩn trương, hắn lui về sau hai bước, cẩn thận chắn trước mặt Sở Trạm.

Tuy biết sẽ không có khả năng gặp phải thích khách, nhưng thân mình nhỏ gầy kia vẫn nhịn không được run rẩy, khẩn trương đến độ tiến không được lùi cũng không dám.
Sở Trạm nhướng mày, ở trong hoàng cung tuỳ ý ồn ào chính là tội lớn, phi tử sẽ bị cấm túc, cung nhân ắt sẽ có trượng hình chờ, cho nên tất cả mọi người đều đã quen với cuộc sống đi nhẹ nói khẽ trong cung.

Một trận ồn ào này tuy không tính quá lớn, nhưng có thể vào ban đêm ồn thành như vậy, lại vừa vặn để Hoàng đế nhìn thấy, không thể không nói, này kỳ thật không tính là việc nhỏ.
Nhìn vẻ mặt khiếp đảm của tiểu thái giám chắn phía trước, Sở Trạm cũng không đến mức cần hắn bảo hộ, vì thế duỗi tay nhẹ nhàng đẩy hắn ra, cũng không nói gì, trực tiếp đi về phía phát ra âm thanh.
Còn chưa đến gần, Sở Trạm liền thấy hai người vội vã chạy tới.

Tiểu thái giám thấy thế tưởng thích khách, vội vàng chạy lên chắn phía trước.

Hắn cũng không ngốc, nếu thực sự có thích khách tới trước mặt hắn làm bị thương Hoàng đế, như vậy không chỉ có hắn, ngay cả cả nhà hắn cũng phải chôn theo, ngược lại nếu hắn xui xẻo gặp phải thích khách thật bị giết chết, ít nhất người nhà hắn sẽ không có việc gì, còn có thể nhận được chút ít chỗ tốt.
Sở Trạm cũng mặc kệ trong lòng tiểu thái giám này tính toán cái gì, nàng nhíu mày lần nữa đẩy hắn ra.


Tiểu thái giám gầy gầy yếu ớt vốn đang thực kiên định đứng, bất quá Hoàng đế bệ hạ hàng năm tập võ sức lực lớn hơn nhiều, hắn muốn đứng chắn phía trước cũng đứng không được, Sở Trạm duỗi tay ra, hắn liền bị đẩy xa hai bước.
Không có tiểu thái giám che tầm mắt, Sở Trạm hơi hơi nheo lại mắt nhìn.

Không cần phí nhiều sức liền nhận ra hai người kia một người mặc trang phục thái giám, một người mặc trang phục cung nữ, hơn nữa hai người chạy rất nhanh, bước chân lại khá loạn choạn, căn bản không phải người tập võ, hẳn chỉ là cung nhân bình thường.

Đám người chạy trốn càng gần, Sở Trạm rốt cuộc nhận ra, cung nữ kia đúng là cung nữ Tử Viện bên cạnh Phùng Doanh Ngọc.
Ngày thường nhìn thấy, Tử Viện luôn là một bộ dáng lịch sự văn nhã đi theo phía sau Phùng Doanh Ngọc, tuy rằng không có khí chất tiểu thư khuê các như Phùng Doanh Ngọc, nhưng cũng có thể thấy được là một người ôn như điềm đạm.

Tử Viện tối nay tựa hồ hoàn toàn không còn hình tượng, nàng chạy thật nhanh, rốt cuộc không rảnh lo lắng đến bộ dáng, ngay cả thái giám đi theo cũng không chạy nhanh bằng nàng.
Một đường có thể nói là vội vàng vọt tới trước mặt Sở Trạm, nàng nhất thời không thể dừng chân kịp, thiếu chút nữa liền trực tiếp đâm vào trong lòng Sở Trạm.

Lúc này tiểu thái giám dẫn đường rốt cuộc phát huy chút tác dụng, hắn vừa thấy vậy liền vọt lên, vừa vặn chặn lại Tử Viện và thái giám đang gấp rút chạy tới phía sau, ba người dường như lăn thành một đoàn trước mặt Sở Trạm.
Chờ bò dậy nhận ra người trước mặt là ai, Tử Viện lập tức sợ đến mức quỳ gối trước mặt Sở Trạm không ngừng nhận tội, thân mình ẩn ẩn có chút run rấy.

Tiểu thái giàm còn lại là nhanh nhẹn bò dậy đứng ở một bên, cái gì cũng không dám nói.
Sở Trạm hơi hơi nhíu mày, đưa mắt nhìn tiểu thái giám thoạt nhìn rất cơ linh kia, hắn quả nhiên hiểu quát lớn, "Đêm khuya ở trong cùng làm ồn, va chạm thánh giá, còn thể thống gì?"
Hai người quỳ trên mặt đất lần nữa nhịn không được run lên, thanh âm Tử Viện nôn nóng ẩn ẩn mang theo chút khóc nức nở, lại như cũ trật tự rõ ràng, "Bệ hạ thứ tội, chủ tử của nô tỳ đột nhiên phát bệnh, nô tỳ muốn đi Thái Y Viện thỉnh Thái y.

Trong lòng sốt ruột liền chạy nhanh chút, không tưởng sẽ va chạm thánh giá.

Bệ hạ thứ tội a."
Nghe xong lời Tử Viện nói Sở Trạm cũng rất kinh ngạc, sức khoẻ Phùng Doanh Ngọc vẫn luôn khá tốt, mấy tháng này cũng chưa từng cảm mạo, hôm nay thế nào ngay lúc này đột nhiên phát bệnh?
Trong lòng vẫn xem Phùng Doanh Ngọc như bằng hữu, hơn nữa bởi vì thái độ lần trước của Phùng Doanh Ngọc, Sở Trạm kỳ thật đối nàng có thêm hai phần thưởng thức, lúc này nghe vậy, nàng cũng không tính so đo, vung tay lên nói, "Nếu chủ tử đã bị bệnh, còn ở chổ này làm gì? Nhanh đi Thái Y Viện tìm Thái y đi."

Tử Viện tạ ân, chưa kịp nói gì liền lại lần nữa vội vội vàng vàng chạy, tiểu thái giám đi theo phía sau cũng chỉ hành lễ liền vội vội vàng vàng đi theo.

Sở Trạm nhìn bóng dáng hai người kia vội vàng rời đi không nhịn được nhíu mày, vẫn là nhịn không được quyết định đi xem Phùng Doanh Ngọc thế nào.
Trước kia Phùng Doanh Ngọc tuy xác thực là Tấn Vương phi, bất quá hiện tại nàng còn chưa trải qua đại điển phong Hậu, còn chưa là Hoàng hậu danh chính ngôn thuận, cho nên lúc này nàng không có tư cách ở tại nơi dành cho Hoàng hậu, Phượng Nghi Cung.

Sở Trạm tạm thời an bài nàng ở Trường Nhạc Cung cách Cảnh Thần Cung không xa, lúc này nàng đương nhiên nhanh chân đi Trường Nhạc Cung.
Hiện tại Trường Nhạc Cung cũng không một mảnh hỗn loạn như trong tưởng tượng, Tử Viện đã tự mình chạy đi tìm Thái y, cung nữ khác đang canh giữ bên người Phùng Doanh Ngọc, những người còn lại cũng không quá kinh động.
Lúc Sở Trạm đi vào tẩm cung của Phùng Doanh Ngọc, liền thấy một cung nữ đang lấy xuống khăn trên trán Phùng Doanh Ngọc ném vào chậu nước, sau đó tiếp nhận một cái khăn mới đặt lên trán nàng.

Xem ra, tựa hồ là phát số đang giúp nàng hạ nhiệt.
Đi vào hai bước mới thấy, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo hồng hào của Phùng Doanh Ngọc ngày thường đã hồng thành một mảnh.

Nàng nhắm hai mắt, bộ dáng mơ mơ màng màng, đôi mày thanh tú nhíu lại, tuy rằng đang ngủ nhưng vẫn lộ ra nét bất an, thường xuyên giãy giụa một chút, nhưng lại không tỉnh.

Cung nữ bên cạnh một bên giúp nàng hạ sốt, một bên cẩn thẩn giữ chặt nàng không để động tác giãy giụa của nàng quá lớn.
Nhìn dáng vẻ quả thực bệnh không nhẹ.

Sở Trạm nhìn bộ dáng này của Phùng Doanh Ngọc, trong lòng cũng không khỏi lo lắng một chút, bất quá nàng cũng biết chính mình không giúp được gì, cho nên vẫn luôn đứng một bên nhìn.

Mấy cung nữ thấy nàng tới, vội vàng chuẩn bị hành lễ nhưng đều bị nàng ngăn lại, ý bảo các nàng cẩn thận chăm sóc Phùng Doanh Ngọc.
Qua hồi lầu, tình huống của Phùng Doanh Ngọc tựa hồ càng không tốt, mặt nàng đỏ lên tưởng chừng có thể xuất huyết, động tác giãu giụa cũng không dừng lại, hơn nữa sức lực càng ngày càng lớn, trong miệng thỉnh thoảng phát ra chút rên rỉ không thoải mái.
Phùng Doanh Ngọc không ngừng giãy giụa, mấy cung nữ lại không dám xuống tay bắt nàng.


Mắt thấy mấy cung nữ luống cuống tay chân sắp không giữ nổi Phùng Doanh Ngọc, Sở Trạm đành phải tiến lên, tự mình động thủ đè người, trong lòng cũng không khỏi oán giận vài câu.

Tử Viện đi đâu mà lâu như vậy, Thái Y Viện cách đây cũng không xa, Thái y sao giờ còn chưa tới nữa?
Thấy người đã bị đè lại, mấy cung nữ tức khắc nhẹ nhàng thở ra.

Có lẽ có người có suy nghĩ giống Sở Trạm, một cung nữ thoạt nhìn lớn tuổi nhất trong đám cung nữ hơi hơi cau mày nói, "Tử Viện đi lâu như vậy, sao Thái y còn chưa tới? Tử Nhứ Tử Tranh hai người các ngươi đi Thái Y Viện xem thế nào đi."
Hai cung nữ nhỏ tuổi vội vàng đáp dạ, sau đó nhanh chóng ra ngoài.

Cung nữ kia lại nhìn Phùng Doanh Ngọc đã bị Sở Trạm đè lại nhưng có ý giãy giụa nói, "Chủ tử ngủ thật sự không an ổn, ngươi đi phòng bên cạnh lấy huân hương an thần trong tủ đốt lên, có lẽ có chút tác dụng."
Lại một cung nữ lui về phía sau đi đốt huân hương, lúc này trong tẩm cung liền chỉ còn lại Sở Trạm, Phùng Doanh Ngọc cùng đại cung nữ kia.

Sở Trạm chuyên tâm đè lại Phùng Doanh Ngọc, thế nhưng không chú ý những người bên cạnh đã đi hết, hơn nữa những phân phó vừa rồi quả thực không có vấn đề gì, nàng liền cũng không nghĩ nhiều.
Một lát sau, lại lần nữa đổi một cái khăn mặt mới, ném khăn đã dùng vào chậu nước, cung nữ cuối cùng còn ở lại nói, "Bệ hạ, nước này đã nguội, nô tỳ đi đổi nước mới."
Không biết như thế nào, lúc này trong đầu Sở Trạm có chút choáng váng, nàng chớp chớp mắt lại cảm thấy dường như có gì đó không đúng, vì thế vẫy vẫy tay cho người lui.

Cung nữ kia bưng lên chậu nước hành lễ, sau đó không nói một lời liền đi ra.
***********************************************
Thời gian từng chút từng chút qua đi vô cùng khó khăn, sức lực giãy giụa của Phùng Doanh Ngọc càng lúc càng lớn, Sở Trạm cũng không biết cung nữ kia đã đi bao lâu rồi, chính là nàng càng ngày càng cảm thấy chính mình tựa hồ áp chế không được Phùng Doanh Ngọc.
Sở Trạm hàng năm tập võ cùng Phùng Doanh Ngọc tiểu thư khuê các, sức lực chênh lệch có bao nhiêu xa? Người bình thường đều có thể tưởng tượng được.

Mãi cho đến lúc này, Sở Trạm mới đột nhiên phản ứng kịp, trước mắt người này tuy rằng cả người nóng bỏng, nhưng tựa hồ cũng không phải phát sốt đơn giản như vậy, ít nhất nàng chưa từng nghe nói ai phát sốt mà có thể sốt đến độ sức lực tăng cao đến thế.
Có lẽ do áp chế đã lâu mà Phùng Doanh Ngọc lại giãy giụa phi thường lợi hại, Sở Trạm cảm thấy tay của mình gần như nhũn ra, càng áp chế không nổi Phùng Doanh Ngọc.

Nàng đợi trong chốc lát, thấy vẫn không ai trở về, liền chủ động kêu người.
Trường Nhạc Cung đương nhiên không giống U Ảnh Các chỉ có một hạ nhân, bất quá kỳ quái chính là Sở Trạm kêu mấy tiếng cũng không thấy ai tiến vào.


Vận công nghe ngóng động tĩnh bên ngoài một chút, cư nhiên là một mảnh yên tĩnh, ngay cả cung nữ đốt hương và cung nữ đổi nước cũng không thấy bóng dáng.
Lúc này Sở Trạm mới phát hiện sự tình kỳ quặc.

Nàng suy nghĩ một chút lập tức nghĩ đến gì đó, lại quay đầu nhìn cả người Phùng Doanh Ngọc đang nóng lên, vặn vẹo giãy giụa bộ dáng, thật hận không thể vỗ đầu một cái.
Ngu ngốc a, vậy cũng nhìn không ra! Sở Trạm một bên mắng thầm, một bên liền muốn chạy lấy người, ai biết nàng càng có ý niệm này, bởi vì một khắc không chú ý, Phùng Doanh Ngọc dưới sự điều khiển của sức lực kỳ quái kia cư nhiên tránh thoát được.
Sở Trạm hoảng sợ, lập tức lùi về sau, nhưng phát hiện chân của mình có chút mềm nhũn, chỉ chậm một nhịp như thế, liền bị Phùng Doanh Ngọc bắt được.

Lúc trước vì để tiện việc bắt giữ Phùng Doanh Ngọc, Sở Trạm vẫn luôn ngồi ở đầu giường, chỉ tưởng đã áp chế được Phùng Doanh Ngọc, lại không ngờ chính mình đã trúng chiêu từ lâu.
Tư thế thay đổi, tình thế tựa hồ cũng đổi theo.

Phùng Doanh Ngọc ngày thường tuy rằng hoạt bát hiếu động chút, nhưng vẫn duy trì một bộ dáng tiểu thư khuê các đột nhiên trở nên mạnh mẽ, ngay lúc Sở Trạm còn chưa phản ứng kịp, nàng liền lập tức nhảy tới.

Trọng tâm không vững, Sở Trạm ngã về phía sau, cái ót tức khắc tiếp xúc thân mật cùng khung giường khiến đầu nàng xuất hiện một trời đầy sao.
Lúc này Phùng Doanh Ngọc đã mở mắt, chì là mơ mơ mànng màng tựa hồ cũng không thanh tỉnh.

Giờ này phút này nàng chỉ cảm thấy cả người khô nóng khó nhịn, xao động lúc trước bị áp chế hồi lâu bởi vì được tự do liền ập đến dữ dội.
Thân mình bên dưới mềm mại, độ ấm so với mình tựa hồ cũng thấp hơn nhiều, cảm giác mát lạnh vô cùng thoải mái.

Vì thế theo bản năng, Phùng Doanh Ngọc duỗi tay ôm lấy cổ Sở Trạm, trước khi nàng kịp thoát đi đã áp lên dính chặt không rời, sau đó cọ trước cọ sau một hồi nhưng vẫn không tìm được giải thoát.
Sở Trạm đã trúng chiêu bị Phùng Doanh Ngọc đột nhiên đè đau đến trợn mắt, gương mặt tuấn tú nghẹn đến đỏ bừng, người phía trên còn không an phận, đông cọ tây cọ cọ đến nổi cả người nàng không thoải mái.

Vươn tay định đẩy người, lại không biết sao có một cảm giác lưu luyến, muốn đẩy nhưng không đẩy được.
Chóp mũi là mùi huân hương nhàn nhạt, lý trí tựa hồ dần dần rời xa Sở Trạm.
Lời của tác giả: Tiểu Trạm không cẩn thận bị trúng chiêu rồi.

Viết thế nào lại có cảm giác tiểu Trạm bị đè a~ (che mặt....).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi