MẪU THÂN XẤU XA LÀ THẦN Y

CHƯƠNG 1: CÁI CHẾT CỦA NGUYÊN CHỦ
Edit: Lan Anh
Cuối cùng trời cũng hết âm u, lương thực tích trữ trong nhà không nhiều lắm , A Uyển mang giỏ trúc trên lưng đi đào củ cải.
Nàng đào củ cải nước, cũng có người gọi nó là củ cải đỏ.
Củ cải nước kích thước không lớn, còn không bằng nắm đấm của A Uyển, nhưng vỏ mỏng lại nhiều nước, cắn xuống một cái là cảm nhận được độ ngọt của nó, ngọt đến cả lòng người, nếu cắt thành từng miếng mỏng trộn với tương ớt, ăn với cơm sẽ rất ngon.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời tiết này rất thích hợp ăn củ cải nước, chờ thời tiết lạnh hơn một chút, củ cải sẽ không còn được ngon như vậy nữa, mà sẽ có vị chát và cay.
“A Uyển, sao ngươi lại còn ở đây? Tướng công của ngươi đến rồi!”
Một vị thẩm thầm đang cầm rác đi tới nói.
A Uyển mặt đỏ hồng: “Thẩm chớ có nói lung tung, ai, ai là tướng công?”
Vị thẩm thẩm kia ghẹo nàng, nói: “Sắp thành thân, không phải tướng công của ngươi, chẳng lẽ là tướng công của ta?!”
Bên kia bờ ruộng, các bác đang hái cây cải dầu cũng không nhịn được cười cười.
A Uyển mặt hồng thấu, mặc dù ngoài miệng không thừa nhận nhưng nàng biết rõ, nàng có một vị hôn phu.

Vị hôn phu kia họ Triệu, gọi là Triệu Hằng, là tú tài duy nhất trong thôn bọn họ.
Triệu Hằng không phải sinh ra ở đây, mà là do năm đó chiến loạn nên mới trốn đến thôn của bọn họ, về sau liền ở lại thôn này.
Cha của Triệu Hằng chết trong chiến loạn, chỉ còn lại hắn cùng với nương và một vị muội muội bằng tuổi A Uyển.
Những năm này nhờ có nhà A Uyển giúp đỡ, nên một nhà ba người họ mới sống qua ngày được.
Nhà A Uyển cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhất là sau này cha của nàng bị bắt đi sung quân, nhà liền không còn người trụ cột, thời gian về sau càng túng quẫn hơn.
Cho dù túng quẫn, A Uyển cũng không nỡ để Triệu Hằng chịu ủy khuất.
A Uyên đem củ cải nước nhổ được, bỏ một cái gùi nhỏ, tâm tình thật tốt hướng nhà mình mà chạy, lúc đi ngang qua một cái ao, nàng ngồi xổm xuống đem vết dơ trên tay rửa sạch, tay nàng bị thương do trời giá rét, vết thương bị thấm nước lạnh, nàng đau tới mức hít khí.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó nàng cởi dây cột tóc ra, lấy nước vuốt cho tóc sạch sẽ, bện bốn cái bím tóc nhỏ nhỏ xinh xinh bên tai, lại cẩn thận lấy sợi dây màu hồng chỉ dùng cho dịp lễ tết, từng chút một cột tóc lên.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Làm xong những chuyện này, nàng lại lấy tay đã lạnh đến mức mất cảm giác, bắt đầu vốc một ít nước lạnh để rửa mặt.
“Lạnh chết ta rồi!” A Uyển bị lạnh ngao ngao thét lên.
Lại nói đến Triệu Hằng, hắn đứng bồn chồn bên ngoài nhà A Uyển hồi lâu, chậm chạp không dám gặp A Uyển, hắn quyết định ngày khác quay lại, nào biết hắn đi ngang qua ao cá, lại trùng hợp thấy A Uyển đang ngồi xổm rửa mặt.
Triệu Hằng nhíu nhíu mày, nước ở đây có thể rửa mặt sao? Mùi cá tanh nặng như vậy.

A Uyển cũng nhìn thấy Triệu Hằng, luống cuống tay chân đứng lên.
Mới nửa tháng không gặp, Triệu Hằng lại cao hơn, hắn mặc dù chỉ lớn hơn nàng ba tuổi, nhưng lúc vừa mới tới thôn hắn so với A Uyển còn nhỏ gầy hơn.
Thấy hắn lớn lên tốt như vậy, A Uyển liền cao hứng.
“A Hằng!” A Uyển tươi cười đi tới.
Thiếu nữ ăn mặc cồng kềnh, cảm giác như chiếc áo bông rất nặng, đầu gối cùng khủy tay đều bị chắp vá, một bộ dáng quẫn bách nghèo túng, nhưng gương mặt thì càng ngày càng tốt, mười dặm tám thôn cũng không kiếm ra được cô nương nào xinh đẹp như nàng.
Từng có lúc, Triệu Hằng cho rằng A Uyển là cô nương xinh đẹp nhất, chỉ là sau này gặp qua các thiên kim tiểu thư kia, hắn nhìn lại chỉ thấy A Uyển một thân nghèo túng cùng quê mùa.
A Uyển thấy tay của Triệu Hằng, đó là tay của người đọc sách, ngón tay thon dài, tinh tế tỉ mỉ.
A Uyên không dấu vết đem giấu cánh tay đầy vết nứt cùng sưng tấy đút vào trong tay áo, mỉm cười hỏi hắn: “Sao ngươi lại tới đây? Hôm nay là giữa tháng, vẫn chưa tới lúc gửi quà nhập học... Bạc trong tay xài hết rồi sao? Ta đi lấy cho ngươi.”
Kỳ thật nàng không có nhiều, chỉ còn vài đồng bạc cuối cùng, đồ tết còn chưa có bạc để mua, nhưng việc Triệu Hằng đọc sách quan trọng hơn, nàng nghĩ nương sẽ không trách nàng đâu.
“A Uyển.” Triệu Hằng gọi nàng lại.
A Uyển xoay người lại, nét mặt đỏ bừng lại ngọt ngào cười: “Ân?”
“Ngươi không cần đưa bạc cho ta.”
“Vì sao? Ngươi không đọc sách nữa sao?” A Uyển kinh ngạc hỏi.

Triệu Hằng dừng một chút: “Không phải.”
A Uyển cho rằng hắn lo lắng không đủ bạc dùng để làm quà nhập học, nàng vỗ ngực nói: “Ngươi yên tâm, ta có bạc! Ta... ta có thể kiếm! Đầu xuân ta đi hái rau dại, ta còn có thể đốn củi, có thể trồng trọt...”
Triệu Hằng cắt ngang lời nói: “A Uyển ngươi lấy bạc ở đâu?”
A Uyển sững sờ.
Triệu Hằng sắc mặt nặng nề: “Ngươi không cần giấu ta, ta biết, bạc của ngươi không sạch sẽ... Năm trước chẳng phải ngươi đến nhà biểu cô của ngươi, ngươi... ngươi đã đi vào kỹ viện!”
Sấm sét giữa trời quang đánh vào đầu A Uyển!
Thân thể A Uyển lắc lư một cái, cái gùi rơi trên mặt đất, củ cải nước đỏ bừng lăn đầy ra đất.
A Uyển sắc mặt trắng bệch nhìn Triệu Hằng: “Ai? Là ai nói với ngươi như vậy?”
Triệu Hằng nắm chặt nắm đấm: “Ngươi không cần biết ai nói, ngươi chỉ cần trả lời có hay không?  Ngươi có phải đã vào kỹ viện hay không?”
Mắt nàng đỏ lên, nàng bắt lấy cánh tay của hắn: “A Hằng...”
Triệu Hằng không kịp chuẩn bị mà nhìn thấy đôi tay nàng giấu trong áo nãy giờ, trên tay trải đầy vết nứt, dọa hắn phải rút cánh tay về.
A Uyển cảm nhận được hắn ghét bỏ, không dám lấy tay đụng vào hắn, chỉ nghẹn ngào nói: “Ta... Ta chưa từng đi đến kỹ viện! A Hằng ngươi nên tin tưởng ta, ta sạch sẽ, bạc là do ta dùng ngọc bội để đổi.”
Triệu Hằng lạnh lùng nhìn nàng: “Ở đâu mà ngươi có ngọc bội?”
“Ta nhặt được!”
Triệu Hằng châm chọc nói: “Tùy tiện nhặt một khối ngọc bội mà có thể đổi được nhiều bạc vậy sao?”
Hắn đã từng khờ dại cho rằng bạc lo cho hắn đi học, là do nàng cực khổ trồng trọt, đốn củi, nhưng ai ngờ... Vậy mà nàng lấy thân thể mình để đổi!

Nàng có còn biết xấu hổ hay không? Có hay không?
Nàng đã cùng hắn đính hôn, còn cùng nam nhân khác tằng tịu.
Tại sao nàng ta lại bẩn như vậy?!
“A Hằng ngươi hãy tin tưởng ta, ta không hề đến kỹ viện, ta xin thề!” A Uyển khóc đến tê tâm liệt phế, nàng thật sự không có vào kỹ viện, thật sự không có a...
Hai người đều là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, ở bên cạnh nhau một đoạn thời gian rất dài, Triệu Hằng cùng muội muội của hắn ăn nhờ ở nhờ nhà A Uyển, hắn còn nhớ rõ thời gian toàn thôn gặp thiên tai, là A Uyển tự tiết kiệm khẩu phần ăn của mình, từng miếng từng miếng đút cho hắn ăn.
Không nhờ A Uyển, có lẽ hắn đã chết vì đói.
Hắn đối với A Uyển chung quy vẫn có chút tình cảm.
“Ngươi yên tâm, nể tình ta với ngươi có một đoạn tình cảm, sự tình của ngươi ta sẽ không nói ra ngoài, chỉ là ta không thể cưới ngươi được nữa.” Hắn tỏ vẻ bố thí nói với A Uyển.
Triệu Hằng nghĩ rằng hắn đã hết lòng, dù sao đối với nữ nhân mà nói danh tiết quan trọng hơn tất cả, hắn nguyện ý giữ lại cho nàng chút danh tiết, nàng cũng nên biết điều mà chấp nhận.
Triệu Hằng câu từ chính nghĩa nói: “Ta là tú tài, phu tử nói ta có tài học, ngày khác nhất định có thể nhập sĩ, không thể lấy một nữ nhân không sạch sẽ... Việc kết hôn vẫn là nên hủy đi, ngươi về sau không cần tìm ta nữa.”
Nói xong, Triệu Hằng không dám nhìn A Uyển đang thương tâm gần chết, hắn rời đi giống như chạy trốn.
Nhưng hắn chưa chạy được mấy bước, phía sau nghe tiếng phù phù thật lớn trong ao cá.
“A Uyển...”
 
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi