MẪU THÂN XẤU XA LÀ THẦN Y

CHƯƠNG 64: TỪ HÔN TRƯỚC MẶT MỌI NGƯỜI
Edit: Lan Anh
Nàng nói cho hết lời, một phòng vốn đang la hét ầm ĩ bây giờ lập tức tĩnh lặng.
Mặc dù không hiểu những tên thuốc kia, nhưng nghe nàng nói rõ ràng rành mạch triệu chứng bệnh như vậy, mọi người dù không biết gì nhưng tổng vẫn cảm thấy rất lợi hại.
Cho dù là nói bừa đi chăng nữa, nhưng một hơi nói được nhiều đến vậy, hơn nữa còn nói rõ ra mua bao nhiêu tiền thì đủ, cũng không phải ai cũng tùy tiện làm được.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ai, Lão Thôi.” Bạch đại thẩm kéo Lão Thôi qua bên cạnh, nói nhỏ, “Nàng... toa thuốc nàng nói đến cùng có đúng hay không?”
Lão Thôi tức giận nói: “Không phải nói ta là lang băm sao? Sao ta biết toa thuốc của nàng ta có đúng hay không?”
Bạch đại thẩm biết là ông vẫn còn giận câu nói lúc nãy của mình, không khỏi hung ác nguýt ông một cái, ghét bỏ nói: “Lão già đáng chết!”
Lão Thôi tuy dỗi Bạch đại thẩm, nhưng vẫn thật lòng nói với Xuyên Tử và cha hắn: “Thất thần ở đó làm gì? Còn không mau đi lấy thuốc a!”
Đây là ngầm thừa nhận toa thuốc của Du Uyển.
Đương nhiên trong mắt mọi người ông chỉ là một tên lang băm, ông nói được nhưng chưa chắc mọi người đã tin.
Nhưng hiện tại không còn cách nào khác, ngựa chết hay ngựa sống miễn chữa được đều tốt, trong lúc tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, cha Xuyên Tử dặn nhi tử đi lên trấn bốc thuốc.
“Ta đi cùng với ngươi.” Du Phong nói.
Xuyên Tử nghĩ nghĩ, gật đầu: “Đa tạ Phong ca!”

Du Phong với Xuyên Tử cầm toa thuốc đi ra cửa, mới vừa đi được nửa đường thì chạm mặt Triệu Hằng.
Triệu Hằng nghe được động tĩnh bên này, lại tận mắt thấy Xuyên Tử lôi kéo Lão Thôi đi, hắn đoán có lẽ bò bên nhà Xuyên Tử bị thương, lúc trước gặp tình huống này sẽ có người đi mời hắn nhìn một cái, tất nhiên không phải để xem bệnh mà là đi viết phương thuốc, nhưng hắn đợi trái đợi phải cũng không thấy ai đến mời hắn.
Hắn cảm thấy nghi ngờ nhưng không bỏ được thanh cao của mình, đi được nửa đường đang muốn quay lại thì ai ngờ lại đụng trúng Du Phong và Xuyên Tử.
Triệu Hằng lúng túng chào hỏi.
Hai người căn bản cũng không biết hắn đang muốn đi nơi nào.
Triệu Hằng hắng giọng một cái, nhìn lướt qua khuôn mặt lạnh lùng của Du Phong, lại nhìn Xuyên Tử nói: “Bò của nhà ngươi không sao chứ? Các ngươi giờ muốn đi đâu?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xuyên Tử trả lời lịch sự: “Bị thương, ta với Phong ca đang muốn đi lên trấn bốc thuốc đây.”
Nói xong hắn còn lắc lư phương thuốc trong tay.
Nói là đơn thuốc, kỳ thật chỉ là một miếng vải bông cũ kĩ dùng than củi viết lên thôi.
Triệu Hằng chưa bao giờ nghĩ trong thôn này ngoại trừ hắn còn có người thứ hai biết chữ.
Cảm giác ưu việt được tích lũy năm này qua tháng nọ đột nhiên bị đả kích, hắn cơ hồ không chút nghĩ ngợi mà xòe tay ra nói: “Cho ta xem một chút.”
Xuyên Tử sững sờ, ồ một tiếng, sau đó đưa đơn thuốc cho hắn.
Triệu Hằng nhận lấy tấm vải bông cũ kỹ, chỉ nhìn thoáng qua, cả người liền ngơ ngẩn.

Có người thứ hai trong thôn biết chữ đã khiến hắn kinh ngạc, lại còn có thể viết tốt như vậy, một chữ viết xinh đẹp như hoa trâm, hắn tự dưng cảm thấy đây không phải là một miếng vải rách cũ kỹ mà là một tờ giấy lớn.
“Nhìn đủ chưa?” Du Phong không khách khí đoạt lại đơn thuốc.
Triệu Hằng ngước mắt nhìn Du Phong, hắn nhớ mang máng rằng trước kia Du Phong cũng đi học, nhưng hắn lại ngang bướng không thích học, đi được mấy ngày lại thôi, chẳng lẽ chữ này là Du Phong viết?
“Ngươi...”
Triệu Hằng đang muốn hỏi thăm thì Xuyên Tử mở miệng: “Thế nào? Đơn thuốc A Uyển viết có chỗ nào không đúng sao?”
“Đơn thuốc của A Uyển?” Triệu Hằng nghi ngờ hỏi lại.
Xuyên Tử gật đầu, nói chuyện Du Uyển biết trị liệu cho bò, cộng thêm phương thuốc này là do nàng viết cho Triệu Hằng nghe.
Triệu Hằng thật sự không thể tin: “Làm sao sẽ...”
“Được rồi, đừng trì hoãn nữa, không nghe A Uyển nói tình huống bây giờ rất khẩn cấp sao? Có muốn trị cho bò nữa không?” Du Phong không thèm để ý Triệu Hằng, lôi Xuyên Tử rời đi, lưu lại Triệu Hằng đang đứng ngốc tại chỗ.
Hai người đi nhanh về nhanh, đến trước buổi trưa là đã đem dược liệu về rồi, Xuyên Tử không mang đủ tiền, Du Phong liền ứng trước cho hắn.
Du Uyển kiểm tra từng món dược liệu, sau khi xác nhận không có sai sót mới nghiền nhỏ chúng ra, lấy nửa chén dầu vừng nhỏ làm thành một bát dược cao thoa ngoài da, thuốc dùng để uống thì nấu thành canh, trộn chút cỏ khô làm thành cháo.
Bò vô cùng đau đớn nên không chịu ăn.
Du Uyển uy nó một khắc đồng hồ mới uy được hết chén dược.
Toàn bộ quá trình, Lão Thôi luôn nhìn chằm chằm không nói chuyện, trong mắt hiện lên một tia ý vị khó mà lý giải.

Sau nửa canh giờ, dược hiệu bắt đầu phát huy tác dụng, bò cũng không rên lên những tiếng thống khổ nữa, nó muốn ăn thêm, Du Uyển lấy cỏ khô ra, nó há miệng chậm rãi nhai.
Thấy bò đã chịu ăn, tâm của mọi người ở đây buông xuống hơn phân nửa.
“Đây là đây là.... nó có thể sống thật sao?” Trương thẩm kích động nói, lúc trước bò của bà bị bệnh cũng không có chịu ăn lại nhanh như vậy.
Lão Thôi nhẹ gật đầu, lẩm bẩm nói: “Quả thật có thể sống.”
Tuy lúc trước ông hay nói khoác bản thân mình dũng mãnh phi thường như thế nào, nhưng chưa bao giờ dùng chuyện sống chết đi khoa trương, ông nói có thể sống, chính là được cứu.
Mọi người đều thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Đối với bọn họ mà nói, được cứu không chỉ là con bò này, mà còn cứu cả chuyện làm nông cũng như sinh ý của bọn họ.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Du Uyển cũng thay đổi, sau đó mới tỉnh táo lại – A Uyển sinh ra và lớn lên ở trong thôn, nàng vốn không biết chữ, vậy mà từ khi nào lại đột nhiên hiểu y thuật?
“A Uyển, có phải ngươi có chuyện gạt mọi người không?” Lý Chính nói ra nghi hoặc trong lòng mọi người.
Du Uyển ung dung nói ra: “Thực không dám giấu giếm, nhà chồng của biểu cô làm dịch y, ta ở đó có học chút y thuật sơ sài, đọc mấy ngày sách cũng hiểu được chút da lông, không dám khoe.”
Lý Chính bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Thì ra là vậy.”
Bất quá đây mà là chút da lông sao? Nàng còn lợi hại hơn cả lang trung.
Lý Chính cũng không nghi ngờ Du Uyển có nói láo hay không, dù sao y thuật của Du Uyển cũng là thật, một tay viết lên chữ viết xinh đẹp như vậy cũng không phải là giả, những thứ này làm sao học được trong kỹ viện cơ chứ?
Mọi người trong thôn cũng cảm nhận sâu sắc rằng mình đã trách oan Du Uyển, nhao nhao cúi đầu hổ thẹn.
Du Uyển cũng không trách cứ ai, chậm rãi nói với Lý Chính: “Ta không biết ta đã làm sai chuyện gì, lại để cho muội muội Triệu gia hiểu lầm ta như vậy, còn làm phiền Lý Chính cho mời nàng ta đến để ta đối chất trực tiếp.”
Lý Chính gật đầu: “Nên như vậy.”

Triệu Bảo Muội bị gọi tới, đi chung với nàng ta tới đây còn có Triệu Hằng.
Triệu Hằng đang đắm chìm trong sự đả kích mà Du Uyển mang tới, y thuật? Biết chữ? Đây là tiểu thôn cô có dùng tám cây gậy đánh cũng không ra được một chữ sao?!
Triệu Hằng không thể không thừa nhận, A Uyển xác thực không giống trước, đêm qua hắn như con sư tử xù lông đi hưng sư vấn tội, từ đầu đến cuối nàng cũng không nhíu mày lấy một cái.
“Nói xong?” Nàng vứt xuống câu này sau đó quay vào nhà.
Từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn bị A Uyển vắng vẻ.
Đương nhiên, rất nhanh hắn sẽ có lần thứ hai.
Du Uyển hỏi: “Triệu Bảo Muội, ta hỏi ngươi, cái chuyện vô vị như ta đi vào kỹ viện là ai nói cho ngươi? Có phải đại ca ngươi không?”
“Ta...” Triệu Bảo Muội muốn phủ nhận, nhưng lại bị ánh mắt của chính mình bán rẻ.
Bạch đại thẩm chống nạnh mắng to: “Triệu Hằng ngươi là đồ chó hoang! Lúc đầu ai là người tạo điều kiện cho ngươi đọc sách? Là A Uyển! Ngươi đọc sách cho nhiều vào, bây giờ nhìn A Uyển không vừa mắt, nên muốn hại chết con bé đúng không? Ta xxx ngươi cái tên khốn kiếp này!”
Triệu Hằng oan uổng: “Ta không có!”
Du Uyển thầm nghĩ, mình có nên phối hợp làm ra bộ dáng bị đả kích không ta?!
Nàng học Khương thị làm bộ dáng Tây Thi nâng tim, học thì học được nhưng thực hành thì quá tệ, nhìn qua còn tưởng nàng bị đau tim.
Lý Chính đưa cho nàng chén trà, nghe nàng thở dài một tiếng nói: “Triệu Hằng, ta thật sự nhìn lầm ngươi, ngươi cứ như vậy không nguyện ý kết phu thê với ta, ta cũng không ép buộc, hôm nay ở đây mời Lý Chính làm chứng, giải trừ hôn ước hai nhà Triệu – Du, từ nay ta với Triệu Hằng đường ai nấy đi.”
Triệu Hằng cảm thấy vui vẻ trong lòng.
“Đồng thời, cũng mời Triệu gia trả lại số tiền mà mấy năm này ta xài trên người các ngươi.”
Sắc mặt Triệu Hằng căng cứng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi