MAU XUYÊN BỆNH KIỀU NAM CHỦ HẮN LẠI GHEN TỊ


Editor: Nhan
"Phu quân tương lai, huynh không cần trừng ta như vậy." Khúc Yên không chút khách khí dùng xưng hô phu quân tương lai, cười híp mắt nói, "Sư phụ ta đã từng nói, hứa hẹn danh phận giữa nam nữ chính là điều thân mật nhất thế gian."
Cô ôm chặt cánh tay của hắn, cọ cọ mặt, nửa dựa vào đầu vai hắn, "Không cho huynh hung dữ với ta.

Phải sủng ta yêu ta bảo hộ ta, mặc kệ ta làm chuyện gì sai, đều phải tha thứ cho ta.".

Truyện Điền Văn
Thân thể thiếu nữ mềm mại dán trên cánh tay hắn, Mục Hàn theo bản năng cảm thấy cứng ngắc.
Hắn đỡ lấy đầu cô, đem khuôn mặt cô từ trên vai mình đẩy ra, trầm thấp nói: "Cô nương, sợ là cô nương đã hiểu lầm."
Khúc Yên ngước mắt nhìn hắn: "Ta hiểu lầm cái gì?"

"Ta hứa hẹn cho cô nương danh phận, nhưng chúng ta cũng không có tình cảm." Mục Hàn nhìn đôi mắt thuần khiết trong sáng của cô, trong phút chốc lại có một loại ảo giác giống như mình đang tàn nhẫn mà đánh vỡ một thiếu nữ ngây thơ mơ mộng.
Nhưng hắn không thể lợi dụng cô đơn thuần, nhất định phải nói thật cho cô biết, "Tương lai đợi ta xong chuyện sẽ tặng cô nương một tòa Hoa phủ, bảo đảm cô nương không lo chuyện sinh hoạt.

Nếu cô nương muốn vào cung thì cũng có thể, ta không có dự định nạp phi, cô nương có thể an hưởng vinh hoa.

Trừ những thứ phú quý an yên bên ngoài này ra, ta không cho được cái khác."
Hắn lại bổ sung một câu, "Nếu ta thất bại, lấy võ công thượng thừa của cô nương cũng có thể tự rời đi.

Ta nhất định không liên lụy cô nương."
Khúc Yên nghe hắn nói một đoạn dài, có thể tính là tạm hiểu.
Ý hắn chính là -- có thể cưới cô, nhưng yêu cô thì không thể nào.
"Được rồi." Cô buông cánh tay hắn ra, miễn cưỡng nói, "Ta cứ như thế trước.

Nếu về sau huynh thay đổi chủ ý, muốn cùng ta nói chuyện yêu đương, vậy phải xem tâm tình ta."
"Nam nhi lấy quốc gia làm trọng." Ngụ ý của hắn chính là hắn tuyệt đối sẽ không có ý gì với tình tình ái ái.
"Ta hiểu." Khúc Yên gật gật đầu.
Nhưng trên đời này còn có một định luật gọi là hương thơm đích thực.
Cô rất muốn cho hắn biết a.
Cộc cộc -- cộc cộc cộc --

Bên ngoài gian phòng, tiết tấu tiếng đập cửa vang lên.
Khúc Yên chớp chớp mi dài, loại tiết tấu đặc thù này giống như ám hiệu.
Quả nhiên, Mục Hàn liếc nhìn cô một cái, nói: "Đa tạ cô nương đưa ta quần áo, bằng không cô nương cứ trở về phòng nghỉ ngơi trước."
Khúc Yên không lên tiếng, tiến đến mở cửa.
Ngoài cửa phòng là một nữ tử áo đỏ.
Nhìn tuổi không lớn lắm, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, da trắng mỹ mạo, tướng mạo xinh đẹp thanh lệ, một cặp mắt đào hoa kiêu ngạo.
Cô ta nhìn thấy Khúc Yên, ngược lại sửng sốt một chút: "Cô nương là......"
Khúc Yên cong môi nở nụ cười: "Vị cô nương này, ngài tìm ai?"
Nữ tử áo đỏ nhìn về phía Mục Hàn bên trong phòng, không biết là tình huống gì, không tiện gọi điện hạ, tạm thời sửa lời nói: "Ta tìm Mục ca ca."
"Mục ca ca?" Mắt Khúc Yên lấp lóe, ngang bướng nói, "Ta là nương tử chưa về nhà chồng của Mục ca ca của cô nương.

Cô nương có thể gọi ta là tẩu tử tương lai."
Sắc mặt nữ tử áo đỏ đột biến, kinh ngạc bất định nhìn Mục Hàn: "Điện......!Mục ca ca, lời nàng ta nói là thật sao?"
Mục Hàn không trả lời, chỉ nói: "Hồng Tang, đi vào rồi nói."

Nữ tử Tên là Hồng Tang chần chờ bước vào gian phòng.
Mục Hàn nhìn về phía Khúc Yên, thản nhiên nói: "Nha đầu, trở về phòng nghỉ ngơi trước đi."
Khúc Yên lắc đầu: "Ta không đi.

Nàng ta là đến chữa bệnh cho huynh đúng không?"
Lúc mở cửa cô thấy vị Hồng Tang cô nương này mang theo hòm thuốc, kết hợp tư liệu hệ thống cho, không khó đoán ra thân phận.
Hồng Tang là con gái ruột của thần y Yến quốc Ngưng Uyên đã chết, cũng là đệ tử quan môn.
Trước khi Ngưng Uyên qua đời đã đem sở học suốt đời truyền thụ cho nữ nhi Hồng Tang.
Y thuật vẫn là thứ yếu, lợi hại nhất là dưỡng cổ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi