MAU XUYÊN BỆNH KIỀU NAM CHỦ HẮN LẠI GHEN TỊ


Editor: Nhan
Trong lòng Khúc Yên đã quyết định, muốn ở lại thế giới này dừng một đời, không đề cập tới lời thề vĩnh viễn không tàn sát thành trì nữa.

Mộ Dung Hàn cũng vô cùng ăn ý, hắn không nhắc tới, nhưng cũng sẽ không tùy ý giết người.

Hắn duy trì cân bằng trong im lặng.

Sau khi trở lại kinh thành Yến quốc, Mộ Dung Hàn đăng cơ làm hoàng đế, niên hiệu bắt đầu là Nguyên.

Hắn là hoàng đế cực kỳ cần cù, trời chưa sáng liền rời giường vào triều, không có ngoại lệ -- chỉ ngoại trừ 3 năm đầu, ngày thứ hai sau lễ đại điển, hắn lạnh nhạt thờ ơ cả triều văn võ đại thần, chậm chạp không để tâm.

Ngày đại hôn, hai người lưu luyến triền miê cũng là nhân chi thường tình, không gây nên chỉ trích quá lớn.

Ba năm nay Khúc Yên cực kì khiêm tốn, hiếm khi lấy diện mạo thực xuất hiện trước mặt người khác.

Mỗi lần Mộ Dung Hàn xuất chinh, cô cũng dịch dung nữ giả nam trang, bồi bên cạnh hắn.

Cô tận mắt chứng kiến giang sơn đất nước huy hoàng mà hắn có được.

"Yên Nhi, sinh bảo bảo cho ta được không?" Thành thân mấy tháng, Mộ Dung Hàn ở trước mặt cô từ trước tới giờ không lấy xưng hô của hoàng đế.

Hắn ôm eo cô từ phía sau, thân mật nói nhỏ bên tai cô, "Sinh một công chúa giống muội, hoặc hoàng tử giống muội, ta đều thích.

"
"Tại sao muốn giống ta? Giống huynh không tốt sao?" Khúc Yên xoay người lại trong ngực hắn, cong mắt cười yếu ớt.


"Ta được không?" Mộ Dung Hàn nhìn mắt hạnh kiều diễm, nhẹ cong môi mỏng, "Trong mắt muội, ta như thế nào?"
"Huynh ở trong mắt ta là tốt nhất.

Trên đời này không có nam tử nào tốt hơn huynh.

" Khúc Yên nhón chân lên, hôn khóe môi hắn một chút, "Huynh bảo hộ ta, yêu ta, sủng ta, tôn trọng ta, ta cũng nguyện đối xử với huynh như vậy một đời.

"
Mắt đen thâm thúy của Mộ Dung Hàn trở nên ôn nhu, vuốt vuốt tóc của cô: "Ta đã từng nói, ta nguyện ý mãi mãi yêu muội nhiều hơn.

"
"Vậy chúng ta liền tranh tài, xem ai yêu đối phương nhiều hơn.

" Khúc Yên cười híp mắt nói, "Tranh tài đến khi chúng ta đầu bạc răng long, dắt tay nhau già đi.

"
"Ừ, được.

" Mộ Dung Hàn hôn môi cô một cái, không sâu hơn một bước, nói, "Ngự y ở bên ngoài chờ bắt mạch cho muội.

"
"Vậy để cho ngự y vào đi.

" Khúc Yên quay người đi đến phía sau rèm ngồi xuống, cách rèm cừa đưa tay ra.

Kỳ thực cô đã để ngự y bắt mạch mấy lần, ban đầu là bởi vì nguyệt sự không đều.


Bên trong kinh thành không y nữ có y thuật tốt, cô và Hồng Tang lại không dễ ở chung, không thích gặp Hồng Tang, không thể làm gì khác hơn là để ngự y xem trước.

Nhưng bây giờ, cô đã đoán được mấy phần.

"Thỉnh an bệ hạ.

" Lão ngự y đi vào, hành lễ thỉnh an Mộ Dung Hàn, tiếp đó chuyển hướng qua bên kia rèm cửa, cung kính nói, "Vi thần thỉnh an Hoàng hậu nương nương.

"
"Lâm ngự y không cần đa lễ.

" Khúc Yên ở sau rèm, ngữ khí ôn hòa nói, "Làm phiền ngự y chẩn đoán, nếu có dị trạng gì, cứ việc nói thẳng.

"
"Dạ, vi thần tuân mệnh.

"
Lão ngự y gác lại hòm thuốc mang bên mình, tiến lên bắt mạch.

Hắn do dự nửa ngày, thần sắc có chút ngưng trọng.

Mộ Dung Hàn ở bên quan sát, trầm giọng nói: "Lâm ngự y, thân thể hoàng hậu có trở ngại gì?"
Lão ngự y bắt mạch nhiều lần, nơm nớp lo sợ mở miệng nói: "Nẩm bệ hạ, phượng thể của Hoàng hậu nương nương còn tốt, chỉ là! ! "
Mộ Dung Hàn nghiêm nghị nói: "Nói!"
Lão ngự y kinh hãi, quỳ xuống đất nói: "Hoàng hậu nương nương có nguyệt sự không đều, hẳn là bệnh suy nhược cơ thể.

Theo ý kiến của thần, nương nương còn cần điều trị một thời gian nữa thì mới có thể cân nhắc chuyện nối dõi.

"
Hắn nói vô củng cẩn thận uyển chuyển.

Khúc Yên tự biết ở trong lòng, mở miệng nói: "Lâm ngự y, ngươi lui ra đi.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi