MAU XUYÊN BỆNH KIỀU NAM CHỦ HẮN LẠI GHEN TỊ


Editor: Nhan
Beta: Panpanni01
"Vì sao ngươi muốn giúp ta phục quốc?" Mục Hàn không giấu diếm thân phận, vào thẳng vấn đề.

Cô đã biết nội tình của hắn rõ ràng như vậy, hắn giấu diếm nữa cũng không có ý nghĩa gì.

"Bởi vì ta muốn huynh giúp một chuyện.

" Khúc Yên không sợ hãi cũng chẳng hoảng hốt dưới ánh mắt sắc bén của hắn, chậm rãi nói, "Đợi huynh phục quốc thành công, leo lên hoàng vị, ta muốn vị trí hoàng hậu.

"
Cái này đương nhiên không phải là thật.

Chỉ là cô muốn nhờ vào đó lấy được tín nhiệm của hắn -- một người không có mong muốn gì ngược lại càng làm cho người ta hoài nghi.

Thử hỏi liệu có ai sẽ vô duyên vô cớ phấn đấu quên mình vì một người lạ?

Nam chính cảnh giác như thế, chắc hẳn càng muốn dùng một người có dã tâm.

Bởi vì người càng có tham vọng thì càng dễ dàng nắm bắt.

"Ngươi dựa vào cái gì để giúp ta phục quốc?" Mục Hàn nhìn chằm chằm cô, muốn từ trong mắt cô nhìn ra sự tham lam hoặc đạo đức giả.

"Coi như bây giờ ta nói ba hoa chích chòe thì huynh cũng chưa chắc đã tin tưởng, không bằng cứ chờ xem.

" Kế hoạch của Khúc Yên chính là ở bên cạnh hắn.

Hắn đi đâu, cô liền đi đó.

Chỉ có sớm chiều ở chung, cô mới có cơ hội cảm hóa hắn.

"Nếu ngươi đã không chịu thẳng thắn thì ta cũng không dám dùng nhân tài như ngươi.

" Môi Mục Hàn nhếch lên đầy giễu cợt, đứng dậy đi ra ngoài sơn động.

"Ta biết! ! " Khúc Yên nhỏ giọng thầm thì.

Chỉ số IQ cao của nam chính thật khó lừa gạt a.

Cô mặc kệ, ngược lại cô đã ước định cùng hắn.

Bây giờ Khúc Yên có võ công, dễ dàng đuổi theo hắn, dù hắn chọn đường gian xảo như thế nào đều không trốn thoát khỏi cô.

Sau mấy phen đấu trí đấu dũng ngươi trốn ta tìm, Mục Hàn từ bỏ việc "chạy trốn" cho đỡ tốn sức.

Kinh ngạc trong lòng hắn chỉ tăng chứ không giảm.


Đoạn đường này hắn có ý định thăm dò, phát giác được nội lực cô thâm hậu, khí tức nhẹ nhàng, dù bay qua nhiều vách núi cao chót vót cũng không hụt hơi.

Võ công cao như vậy, e rằng so với vị sư phụ đệ nhất võ lâm của hắn còn cao hơn một bậc.

Lợi hại như thế, vậy sư phụ cô chỉ sợ thật sự là cao nhân tuyệt thế nhiều năm trước quy ẩn núi rừng.

"Chúng ta nghỉ ngơi một lát a?" Khúc Yên nhìn hắn dừng lại, thừa cơ khuyên nhủ, "Tìm sơn động ngủ một giấc, như thế nào?"
Cô sợ hắn hiểu lầm, vội vàng giải thích, "Ta không có ý kia a, chính là thuần túy ngủ, nghỉ ngơi!"
Đoạn đường Mục Hàn chạy xuống này, khí tức có chút bất ổn, khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc hơi phiếm hồng.

Hắn phủi nhẹ mồ hôi mỏng trên trán, không nói tiếng nào, quay đầu đi đến một sơn động nhỏ sau.

Khúc Yên đuổi kịp.

Cô tò mò hỏi: "Võ công huynh tốt như vậy, vì sao lại bị Tam công chúa đánh mà không phản kháng chứ?"
Mục Hàn vào sơn động, dựa vào một góc ngồi xuống, lạnh nhạt nói: "Khi đó ta tẩu hỏa nhập ma, không thể dùng nội lực.

"
Nhắc tới cũng kỳ, kể từ khi Yến quốc bị hủy diệt, hắn bị bắt làm tù binh, có lẽ là bởi vì trải qua quá nhiều thăng trầm, thời điểm ban đêm hắn tu luyện nội công liền tẩu hỏa nhập ma, suýt phế đi một thân võ công.

Về sau bị Tam công chúa bắt đi, gặp cực hình, gặp trắc trở.


Trong đau đớn, hắn đột phá bình cảnh tu luyện.

"Đây là vận mệnh nam chính, chú định lắm tai nạn.

" Âm thanh Khúc Yên nho nhỏ tự nói, "Ông trời phái bọn họ xuống, trước phải khổ kỳ tâm chí, trải qua cực khổ! ! "
Mục Hàn nghe được nửa câu sau của cô, ngước mắt nhìn cô một cái: "Ngươi có đọc sách?"
Khúc Yên gật đầu: "Ừ, sư phụ dạy.

"
Mục Hàn nhìn khuôn mặt vàng vọt của cô, bỗng nhiên nói: "Hình dáng thực sự của ngươi như thế nào?"
Khúc Yên thở dài, đau thương mà nói: "Dung mạo ta quá xấu nên sư phụ dạy ta thuật dịch dung, sợ sau khi ta ra ngoài sẽ hù dọa người khác.

Ta thấy tiểu cung nữ Tiểu Cam kia dáng dấp cũng được, liền dịch dung thành nàng ta.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi