MAU XUYÊN BỆNH KIỀU NAM CHỦ HẮN LẠI GHEN TỊ


Editor: Nhan
Beta: Panpanni01
"Vừa rồi trong sơn động, chúng ta đã phát sinh chuyện gì?" Mục Hàn đột nhiên hỏi.

Khúc Yên quay người đi ra bên ngoài rừng: "Ta không muốn nói chuyện phiếm ở cái nơi thi thể khắp nơi này.

"
Hai người rời khỏi cánh rừng này, tiếp tục trèo đèo lội suối.

Sắc trời dần dần sáng lên.

Một đường đi nhanh, rất nhanh đã đến mặt khác Thanh Bách sơn.

Dưới núi dần dần có thể thấy được dân cư, ruộng lúa nông phòng, khói bếp lượn lờ.

Khúc Yên nửa đường ăn vụng lương khô trong không gian, lúc này ngửi được mùi cơm chín nhà nông, bụng lại đói.


"Chúng ta tăng tốc độ đi bộ, lên trên trấn tìm khách điếm rửa mặt ăn cơm đi!" Khúc Yên đối với địa hình rất quen thuộc.

Ở đây đã ra khỏi kinh thành, không cần dùng thông quan văn điệp.

Tiểu trấn gần nhất tên là trấn Thất Tuyền, bởi vì cách kinh thành khá gần, thông thương thuận tiện, chỗ tuy nhỏ nhưng cũng rất phồn hoa.

Khúc Yên phòng đoán chỗ cần đến của Mục Hàn lần này chính là trấn Thất Tuyền.

Sau khi hắn bị bắt làm tù binh đã mất liên lạc cùng tất cả ám vệ bộ hạ cũ, đám người phân tán tứ phía.

Trước đây không lâu mới có một ám vệ tâm phúc tìm được hắn.

Hắn muốn tập trung những bộ hạ cũ lại, địa điểm được lựa chọn là tiểu trấn này.

Chỉ là cô đoán chuyện trọng yếu như vậy, hắn chắc chắn sẽ không để cho cô biết.

Cô tìm khách điếm vui chơi giải trí là được.

"Cái này đi!" Đi tới trấn Thất Tuyền, Khúc Yên mua hai bộ quần áo bên đường, thấy phía trước chính là một khách điếm, vui vẻ nói, "Ta đã ngửi thấy mùi thơm gà nướng!"
"Cô nương thích ăn thịt?" Mục Hàn thuận miệng hỏi.

Hắn một đường trầm mặc, trong lòng mang theo rất nhiều chuyện.

Một bên hắn gánh vác nhiệm vụ phục quốc quan trọng, cần trù tính rất nhiều chuyện.

Một bên khác! ! Hắn còn không biết đêm qua trong sơn động đến cùng xảy ra chuyện gì.

Cô giống như không muốn nhắc tới.

"Có người không thích ăn thịt sao?" Khúc Yên cười tủm tỉm bước vào khách điếm, nói với chưởng quỹ, "Lấy hai gian phòng hảo hạng, cho chút đồ ăn ngon lên.

"

Cô lấy ra một thỏi bạc ròng, hào sảng đặt ở trên quầy.

"Dạ dạ dạ~, lập tức an bài cho khách quan!" Chưởng quỹ thấy cô ra tay hào phóng, lập tức đem khuôn mặt tươi cười chào đón.

Mục Hàn ở cô đằng sau cô nhìn, trong lòng có mấy phần nghi hoặc.

Trong ngực cô rốt cuộc có bao nhiêu thứ?
Đêm qua là bánh quế, bánh nướng nửa đường cho hắn ăn, kim sang dược thoa ngoài da, lại còn có thỏi bạc ròng! !
"Không phải huynh muốn nhìn dung mạo thật của ta sao?" Đi đến ngoài cửa gian phòng, Khúc Yên cong mắt nở nụ cười với Mục Hàn, "sau khi ăn no rồi tắm, ta sẽ cho huynh xem.

"
"Được.

" Mục Hàn ngưng mắt liếc nhìn cô một cái, trầm giọng nói, "Đến lúc đó chúng ta sẽ nói rõ ràng.

"
"Huynh là nói chuyện chúng ta đêm qua?" Đoạn đường này đi xuống, Khúc Yên đã đoán được hắn bổ não cái gì.

"Nhiều người ở đây, đợi một chút lại nói.

" Mục Hàn liếc qua tiểu nhị bưng đồ ăn tới, mấp máy môi mỏng, quay người tiến vào phòng mình.


"Còn biết xấu hổ cơ đấy! ! " Khúc Yên hì hì nở nụ cười, cũng vào phòng.

Cô không tim không phổi trắng trợn ăn một bữa no nê, gọi tiểu nhị nấu nước, đưa thùng gỗ tới tắm rửa.

Quần áo lúc trước cô mua bên đường mới phát huy được tác dụng.

Rửa mặt xong, cô mặc váy gấm trơn mềm trắng tinh, tóc dài nửa ướt rủ xuống, rơi tới bên hông, ngồi ở trước gương đồng bắt đầu dịch dung một lần nữa.

"Lần này dịch dung thành dạng gì nhỉ?" Cô tự lẩm bẩm, động tác trong tay không ngừng, tạo cho mình dung mạo vô cùng tinh vi.

Lần này cô không tiếp tục giả trang thành bộ dáng tiểu cung nữ Tiểu Cam, mà là làm một chút thay đổi dựa trên dung mạo của mình.

Ngược lại, nam chính không có khả năng cho rằng Tam công chúa là cao thủ tuyệt thế -- võ công không phải một sớm một chiều có thể luyện thành, chuyện thường ngày từ bé của Tam công chúa đều có thể tra, tuyệt đối không phải người từ nhỏ đã chăm chỉ luyện võ.

Khúc Yên bỏ ra chút thời gian, cuối cùng dịch dung thành bộ dáng tương đối hài lòng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi