MAU XUYÊN CÔNG LƯỢC: NAM THỨ VẠN NĂM MAU YÊU TA!



Sau một lúc đấu nhãn, Ôn Nghiêu mất kiên nhẫn, hừ lạnh giậm chân bước đi.

Hừ, nếu không phải ông cha chết tiệt kia muốn mình phải xem trọng chị dâu này, còn lâu gã mới thèm buông tha cho cô!

Hạ Y: Hừ, nếu không phải cậu là nhị thiếu gia được sủng ái nhất Ôn gia, chỉ sợ là hôm nay cậu sẽ không được yên ổn đi khỏi chỗ này đâu!

Hệ thống rất cơ hội: \[Kí chủ, cô ghê gớm vậy cơ à?\]


Hạ Y: ... Ta có gây thù chuốc oán gì với mi à?!

Hạ Y phớt lờ hệ thống, quay sang Ôn Tử Luân cười dịu dàng: "Nào, về thôi."

Ôn Tử Luân dường như vẫn còn ám ảnh Ôn Nghiêu, lên xe mặt vẫn ủ rũ, không muốn động.

"A Luân, ban nãy anh làm sao vậy? Vì sao lại sợ hắn ta như thế?" Hạ Y nhìn bộ dạng này của anh, không nhịn được hỏi.

Ôn Tử Luân lúc này mới ngước lên nhìn Hạ Y, sau một lát lại cụp mắt xuống, nhưng đã mở miệng: "Bởi vì... mỗi lần đệ đệ nhìn cái gì mà nói như vậy... đều sẽ muốn lấy thứ đó a..."

Từ nhỏ anh đã thường xuyên gặp phải chuyện này, món đồ gì anh có được, đồ chơi, quần áo, chỉ cần Ôn Nghiêu khen nó đẹp, tức khắc món đồ đó sẽ về tay gã dưới sự răn đe mang tính cướp đoạt trắng trợn của bà Ôn.

Mỗi lần như vậy, sau khi anh nhìn thấy món đồ đó lần nữa, đã hoàn toàn bị phá hư hỏng, có thứ còn vỡ nát trầy xước.


Anh chỉ có thể bất lực chịu đựng, không biết phản kháng. Cùng lắm là động phải món đồ yêu thích, chỉ biết ngồi tủi thân khóc một mình, không ai sẽ quan tâm anh.

Nhưng lần này thì không được, anh rõ ràng kiên quyết muốn giữ lấy cô, mặc dù vẫn rất sợ hãi, nhưng ý chí vô cùng chắc chắn.

Hạ Y nhìn Ôn Tử Luân như vậy, cảm thấy đau lòng thay, một đứa con trong nhà lại bị đối xử như vậy, đáng thương biết bao.

"Không sao nữa rồi, bây giờ anh cưới em, em sẽ không để bọn họ khi dễ anh nữa!" Sau này sẽ tìm cách vả mặt bọn họ.

"Vợ... Tại sao vợ lại đồng ý cưới anh?" Ôn Tử Luân có chút tủi thân hỏi. "Ngoài mẹ anh ra, chưa từng có ai đối xử tốt với anh như thế..." Nhưng mà mẹ rời đi rồi, anh thực sự không tin sẽ có ai đối xử tốt với mình nữa.

"Ừm..." Hạ Y làm mặt đăm chiêu, "Hẳn là bởi vì anh đơn thuần thiện lương, lại rất dễ thương nha! So với mấy tên hai mặt thủ đoạn tốt hơn bao nhiêu!"

\[Tinh! Độ hảo cảm của mục tiêu đối với kí chủ \+10! Độ hảo cảm hiện tại là 85! Kí chủ thật tuyệt vời!\] Trong đầu, hệ thống không ngừng hò reo khen ngợi. Kí chủ của nó rất có tiền đồ nha!


Quả nhiên nghe Hạ Y khen, sắc mặt Ôn Tử Luân liền tươi trở lại, cười sáng lạng nhào tới ôm Hạ Y.

"Này! Anh..." Hạ Y có chút bất ngờ, má hồng hồng kinh hô.

Ôn Tử Luân cọ cọ người cô nũng niụ: "Vợ thương anh nhất!"

Hạ Y nhìn tình trẻ con của Ôn Tử Luân, bất đắc dĩ thở dài, theo thói quen mới luyện đưa tay xoa đầu Ôn Tử Luân lần nữa, cười hiền dịu: "Ừm. Là em thương anh nhất." Quả nhiên tiểu hài tử vẫn là dễ dỗ nhất.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi