MAU XUYÊN CÔNG LƯỢC: NAM THỨ VẠN NĂM MAU YÊU TA!



Hạ Tử Luân mơ màng ngồi dậy, ánh nắng từ lớp rèm mờ bên cửa sổ chiếu lên người anh, ấm áp thoải mái.

Anh cảm thấy đầu có chút ê ẩm, hẳn là do hậu quả của việc uống quá chén hôm qua. Nghĩ đến nguyên do khiến mình thành như vậy, tâm trạng liền chùn xuống.

Nhìn xung quanh, đây rõ ràng là phòng anh. Hạ Tử Luân nhớ lại sau khi Vĩnh Duy đưa anh về nhà, Hạ Y hình như là người ra đón anh, sau đó thì... không biết gì nữa.

Quần áo vẫn là bộ đồ anh mặc khi đến hộp đêm, chưa hề có dấu hiệu bị đả động, ngoại trừ chiếc cà vạt đã được tháo gở.

Hạ Tử Luân vò vò mái tóc vốn đã rối bù sau giấc ngủ, não nề thở dài. Ngồi bần thần trên giường một lúc, mới xốc chăn đi đến toilet vệ sinh, thay quần áo rồi xuống lầu dưới.


Căn nhà buổi sớm có vẻ trống trải lạ kì. Hạ Tử Luân đứng trên cầu thang nhìn một lúc, quả quyết đi xuống phòng bếp, nơi anh nghe có tiếng động phát ra.

"Hạ Tử Luân, anh dậy rồi." Hạ Y cười xán lạn, dưới ánh nắng vàng buổi sớm, thân ảnh thiếu nữ mảnh khánh như cành nổi bật, loáng thoáng thấy vài lọn tóc còn nghịch ngợm rũ xuống, là một vẻ đẹp đơn điệu, nhưng thành công khiến trái tim Hạ Tử Luân lệch một nhịp.

\[Tinh! Độ hảo cảm của mục tiêu đối với kí chủ \+5! Độ hảo cảm hiện giờ là 90! Kí chủ thật tuyệt vời!\]

Nghe tiếng Song Nhị, Hạ Y âm thầm nhoẻn miệng cười, vận dụng cảnh đẹp tô điểm cho người quả thực hiệu quả.

"Mau lại ăn, cho anh nếm thử tay nghề của em!"

"Ba mẹ đâu?"

"Hạ baba cùng Hạ mama đi du lịch sang thành phố H rồi, có lẽ ngày mốt mới về." Cố lắm cô mới khiến họ rời nhà được đấy, nói gì thì nói nguyên thân ở xa mới về, bọn họ vẫn là có tâm lí muốn ở nhà giành tình cảm cho con. Hạ Y cũng tán thành việc này, nhưng biết làm sao được, bọn họ đối với mối quan hệ yêu đương giữa cô và Hạ Tử Luân hiên nhiên không hài lòng, nếu họ thấy cô cùng Hạ Tử Luân ở chung một chỗ mập mờ với nhau, khẳng định kết quả không mấy khả quan.

Hạ Tử Luân gật đầu tỏ vẻ đã biết, đi đến bàn ăn kéo ghế, cầm muỗng nĩa lên chuẩn bị ăn, Hạ Y cũng ngồi xuống theo.

Hạ Tử Luân im lặng ăn sáng, không nói tiếng nào. Hạ Y bên cạnh lấy làm lạ, nhưng dù sao hảo cảm không giảm, cô cũng không tiện hỏi.

Lát sau, nghe được anh chậm chạp mở miệng: "Y Y."


"Hửm?"

"Em đừng nên cư xử quá phận như vậy nữa, được không?"

Hạ Y có chút ngớ người, lát sau phản ứng lại, không nhịn được cao giọng: "Vì sao chứ? Em là đang theo đuổi anh!"

Hạ Tử Luân mím môi, "Y Y, làm anh em không tốt sao? Anh vẫn sẽ như cũ sủng nịnh em..."

"Không thể." Hạ Y trước sau như một, kiên định nói: "Vì, em thích Hạ Tử Luân."

"Anh biết." Hạ Tử Luân cười đến có phần chua chát.

"Thế thì vì sao anh lại nói vậy chứ?" Hạ Y khó hiểu, "Chẳng phải anh cũng không bài xích quyết định của em sao?"

"Không... Không có gì." Bầu không khí lại bị câu kết này của Hạ Tử Luân làm cho im ắng đến khó xử. Anh ăn nhanh bữa sáng, đứng dậy cứng ngắc chào tạm biệt Hạ Y rồi rời nhà.

...

Tại công ty, Hạ Tử Luân đầu óc bị sao nhãn không nhẹ, năng suất làm việc cũng chậm lại. Vĩnh Duy có chút thắc mắc, mới cho gọi Hạ Tử Luân đến văn phòng tra hỏi.


"Cậu làm sao vậy? Trước đây tôi chưa từng thấy bộ dạng này của cậu."

Hạ Tử Luân cười cười, nói qua loa vài câu cho xong chuyện, đại khái là vừa cãi nhau với em gái.

Vĩnh Duy lấy làm ngạc nhiên: "Cãi nhau? Cô nhóc đó tôi cảm thấy không phải người gây chuyện vô cớ, không lẽ là cậu làm gì rồi?"

Hạ Tử Luân lườm Vĩnh Duy một cái, không trả lời.

Đột nhiên, hai người nghe thấy bên ngoài thấp thoáng nghe được giọng nữ, có vẻ như đang muốn vào tìm Vĩnh Duy: "Vị tiểu thư này, xin lỗi. Tổng giám đốc đang trong giờ làm việc, rất tiếc cô không thể vào ạ..."

Hạ Tử Luân ngay lập tức kiếm cớ cáo lui: "Hình như có người tìm cậu, vậy tôi về phòng làm việc trước.", nói xong không đợi Vĩnh Duy phản ứng, nhanh chân rời đi.

Bước ra cửa, Hạ Tử Luân quả nhiên thấy một cô gái đứng nói chuyện với thư kí Lucy, nhưng tâm trạng anh bây giờ không thiết để tâm, cũng không nhìn xem người con gái đó ra sao, một mực trở về văn phòng.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi