MAU XUYÊN CÔNG LƯỢC: NAM THỨ VẠN NĂM MAU YÊU TA!



Chờ cho Tô Du đi khỏi, Hạ Y mới từ tốn bước vào phòng.

"Hạ Tử Luân, đó là ai?" Cô đương nhiên biết đó là ai, nhưng xét theo hiểu biết của nguyên thân, nữ chính vẫn là người xa lạ.

"Một người bạn thôi, anh mới quen."

Hừm... Chẳng biết có bị hào quang nữ chính là cho điên đảo không nữa.


Hạ Y mặc dù không yên tâm, nhưng vẫn miễn cưỡng tỏ vẻ đã biết, ậm ừ bỏ qua. Chỉ là, không qua mắt được Hạ Tử Luân.

"Em sao vậy?" Anh nhìn thấy sự bất thường của cô. Không nhao nhao với anh như mọi khi, thật không quen.

"Nếu em nói em không thích cô bạn mới đó của anh thì sao?" Hạ Y không tỏ rõ cảm xúc hỏi vặn lại.

Hạ Tử Luân có hơi ngớ người, không hiểu: "Y Y, em ích kỉ như vậy từ bao giờ thế?" Song ngữ điệu vẫn không chứa đựng sự chê trách nào, giống như chỉ đang cảm thán mà thôi.

"Em như thế thì làm sao đây? Hạ Tử Luân sẽ ghét em, không thương em nữa sao?"

Trước câu nói kì lạ của cô, Hạ Tử Luân khó hiểu nhíu mi: "Y Y, rốt cuộc em làm sao thế?"

"Không có gì. Em đến ngồi một chút."

Nghe Hạ Y nói muốn ngồi lại, Hạ Tử Luân đột nhiên đảo mắt, có chút mất tự nhiên nói: "Em... Ở đây e là sẽ rất nhàm chán. Em vẫn nên về đi thôi."

Hạ Y dửng dưng: "Không chán, em ở đây chơi với anh."


"Y Y! Đây là nơi làm việc." Hạ Tử Luân nói mà không để ý, chất giọng của anh cư nhiên có phần nghiêm ngặt, lại như ép buộc, khiến Hạ Y có chút chưa thể tiếp thu, ngơ ngác.

Lát sau phản ứng lại, cô mới yếu ớt lên tiếng: "Hạ Tử Luân, anh đang cố tránh mặt em vì cái gì chứ?"

"Anh..." Hạ Tử Luân quả thật hối hận, nhưng lời đã bật ra, không thể rút lại, chỉ có thể ấp úng không dám nói nên lời.

Hạ Y cười một điệu hàm tiếu, rốt cuộc không kìm được đứng phắt dậy kích động: "Hạ Tử Luân, em mới nên hỏi anh có bị làm sao không đấy!"

Hạ Tử Luân lần này cam chịu im lặng, bầu không khí trở nên cứng ngắc.

Hạ Y không nói nữa, như chờ đợi một lời đáng thuyết phục từ người đối diện.

Nhưng vẫn là, không có kết quả.

"Hạ Tử Luân... Anh thật khiến em cảm thấy khó hiểu." Cô cười chua chát một tiếng, không đợi Hạ Tử Luân lên tiếng, một mực xoay lưng bỏ về.

Hạ Tử Luân mấp máy môi, cánh tay vô thức giơ lên muốn gọi cô lại. Nhưng cổ họng anh nghẹn ắng lại, không thể thốt nên lời.


Cái dáng nhỏ khuất sau cánh cửa, để lại một không gian cô đơn vắng lặng đến khác thường.

Hạ Tử Luân ngả người dựa ra lưng ghế. Chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực đến như vậy.

Mong muốn tình cảm ngang trái này sẽ dần nguội lạnh, nhưng lại sợ hãi cô tỏ thái độ chán nản với mình.

"Y Y, em nói anh phải làm sao đây?"

Hạ Tử Luân chán chường đưa cách tay che đi đôi mắt u buồn của mình, khóe môi rặn ra một nụ cười, mệt mỏi.

Không một ai đáp lại.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi