MAU XUYÊN CÔNG LƯỢC: NAM THỨ VẠN NĂM MAU YÊU TA!



Trường tư thục Hạ Y học vào thuộc dạng trường dành cho tầng lớp trung lưu quý tộc, xây dựng bề ngoài rất bắt mắt, cơ sở vật chất cũng thuộc dạng cao cấp.

Hạ Y trải qua ngày học đầu tiên suông sẻ. Dù sao những kiến thức này cô đã học qua, đến giờ vẫn còn nhớ, may mắn nguyên thân theo học ngành tài chính, vừa vặn trùng khớp với công việc của cô, khá dễ dàng tiếp thu.

Đến hết buổi học, Hạ Y đã có vài người bạn mới, những người này là chủ động đến kết bạn với cô, tính cách cũng không tệ.

Hạ Y ra đến cổng trường, chào tạm biệt bạn bè xong, cố tình đứng chần chừ ở đó một lúc quan sát tình hình. Cô biết Hạ Tử Luân chắc chắn đến.

Khi thấy từ xa có chiếc xe mẫu mã quen thuộc chạy tới, Hạ Y mới giả vờ nhấc bước, toan như muốn đi.


Nhưng cô cố tình di chuyển chậm, tạo cơ hội để chiếc xe nhanh chóng đuổi kịp.

Đến khi chiếc xe thể thao đứng song song với cô, Hạ Y dừng bước, liếc mắt nhìn vào kính trước.

Chiếc kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tiêu soái mỹ nam của Hạ Tử Luân đang sốt sắng nhìn cô.

"Em nhớ đường từ nhà đến công ty của anh không thuận hướng với trường của em?" Hạ Y nhàn nhạt lên tiếng hỏi xoáy.

Hạ Tử Luân trong xe cười đáp lại: "Anh không đến công ty. Anh đến đón em."

"Em có thể tự về."

"Nhưng em quên rồi sao? Cha giao trách nhiệm đón em cho anh."

"Y Y, em nỡ lòng nào để anh yêu của em bị ba chửi cơ chứ~~" Hạ Tử Luân mắt long lanh, một bộ đáng thương hề hề nhìn Hạ Y, có chút buồn cười.

"Anh Tử Luân, chúng ta là anh em."


Hạ Tử Luân lần này vô cùng dứt khoát phủ nhận: "Không phải. Em rõ ràng biết rõ nhất chúng ta không cùng huyết thống."

"..."

Hạ Y không nói gì, chỉ hừ lạnh, dưới gương mặt thõa mãn của Hạ Tử Luân mở cửa bước lên xe.

...

Hạ Tử Luân kia cũng mặt dày không bỏ, ở lì lại Hạ gia không về nhà riêng, nói tốt thì cũng đúng, nhưng nói lạ lại hợp lý với tính cách trước giờ của anh. Đến cha Hạ còn phải nhìn anh bằng một ánh mắt kì dị.

Hạ Y bắt đầu tính toán, cô muốn ngược Hạ Tử Luân thêm nữa.

Trong bữa ăn tối hôm đó, Hạ Y kéo tay mẹ Hạ, khéo léo xin phép: "Mama, con muốn ra ở riêng."

"Ở riêng? Sao lại vậy? Ở cùng ba mẹ không tốt sao con?" Mẹ Hạ ngạc nhiên hỏi.

"Không, nhưng dù sao ở chung cư cũng tiện, có một khu chung cư gần ngay cạnh trường con, đi vài bước là tới, không phiền anh Tử Luân phải đi đón con nữa. Với lại còn cũng muốn sống tự lập cho quen..."


"Không được!"

Bầu không khí đột ngột im lặng, mọi ánh mắt đều hướng về phía phát ra giọng nói đó, Hạ Tử Luân không biết từ lúc nào đã kích dộng đến dựng cả người dậy, không còn ngồi trên ghế nữa.

Bị nhìn như vậy khiến anh có chút lúng túng: "A... Ý con là... Y Y ở chung cư thì chưa chắc đảm bảo được an toàn... vả lại, nếu như vậy con bé sẽ không ở nhà, ba mẹ không cảm thấy nhớ em ấy sao..."

"Em đủ trưởng thành để có thể tự lo cho mình rồi! Hơn nữa ai nói là em sẽ không về nhà, cuối tuần vẫn có thời gian về nha!" Hạ Y không đồng tình phản bác.

"Nhưng em vẫn chưa đủ điều kiện để ra ở riêng! Em..." Hạ Tử Luân lần này đã không quản lời nói của mình có bao nhiêu đúng sai nữa.

"Hạ Tử Luân, em không nghĩ anh lại thọc mạch đến mức cản trở quyết định của em."




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi