MAU XUYÊN CÔNG LƯỢC: NAM THỨ VẠN NĂM MAU YÊU TA!



Một năm sau.

Tại phòng họp của một tập đoàn đa quốc gia nào đó.

Thân thể cao lớn tiêu soái của một nam nhân ngồi ở chính giữa chiếc bàn dài, hai bên là hai dãy người, người nào cũng đều là tai to mặt lớn, nắm giữ chức vụ quan trọng trong công ty.

Một vị giám đốc mở lời than phiền: "Hạ đặc trợ, tổng giám đốc dạo này bận cái gì, còn quan trọng hơn cả cuộc họp của công ty sao?"

Hạ Tử Luân ném cho ông ta một cái ánh mắt đồng tình, cười trừ: "Ha ha, tôi có thể nói là hắn bận theo đuổi mỹ nhân đi?"

Nghe thấy mấy chữ "theo đuổi mỹ nhân", biểu hiện mọi người trong phòng họp lập tức cứng đờ.

Nhưng vẫn có một số thành phần không hài lòng.

"Cái gì? Rốt cuộc tổng giám đốc có xem cuộc họp này ra gì không!" Một người phụ nữ trung niên trực tiếp đập bàn đứng dậy, không nhịn được cao giọng.

"Phương tổng giám, bởi vì cuộc họp này không quá quan trọng, cho nên tổng giám đốc mới để một đặc trợ như tôi đảm nhiệm đấy chứ." Hạ Tử Luân vẫn giữ nụ cười bất đắc dĩ, hòa hoãn nói.

Sau đó nhanh chóng giải tán tất cả: "Được rồi được rồi, đều đã bàn xong. Cứ theo đó mà làm. Mọi người, tan họp."

"Hạ đặc trợ, tổng giám đốc ngày càng xem nhẹ mấy cuộc họp này rồi." Một vị giám đốc khác vẫn ngoan cố ở lại, nhíu mày nói.


"Tôi có thể làm sao?" Ai bảo hắn là tổng giám đốc cơ chứ?

Vị giám đốc vẫn chưa buông tha, nhìn Hạ Tử Luân ý vị thâm sâu noí: "Anh có từng nổi lên một chút tâm tư gì không? Dù sao lúc này có nhiều cơ hội như vậy..."

Hạ Tử Luân nghiêm túc ngẫm một chút, thành thật mà noí: "Ha ha, tổng giám đốc ấy à... Tôi lại không ham nha?"

Suốt ngày toàn là văn kiện, sẽ không cho anh thời gian ân ái vói tiểu muội tử. Mới không làm!

"..." Làm phiền rồi.

"Tan họp rồi, ngài cũng không nên ở đây tán dóc với tôi. Mời về cho."

Tiễn xong hết mọi người ra về. Hạ Tử Luân đứng dậy, chỉnh lại vạt áo rồi bước ra khỏi phòng họp.

Anh dự định quay về phòng thu dọn đồ đạc rồi đi tìm cô, ai ngờ vừa mở cửa, đã thấy một thân ảnh nhỏ nhắn đứng nép bên cạnh cửa, tay ôm một mớ giấy tờ gì đó, thấy anh ra thì quay đầu nở nụ cười.

Sau đó chưa đợi anh vui vẻ, hai tay chìa mớ giấy ra truớc mặt anh, rất chuyên nghiệp noí: "Hạ đặc trợ, họp xong rồi? Đây là mớ văn kiện của ngày hôm nay, anh xem rồi xử lí nhé."

Trông cô lúc này, cùng với nụ cười tự đắc kia nữa, có thể xem là rất giống với một nữ trợ lý của tổng giám đốc.

Hạ Tử Luân nhìn mớ giấy kia, nheo nheo mắt: "Hửm? Văn kiện?"

"Ôi chao, còn nhiều như vậy?"

Một lát sau, anh tròn mắt, trông như rất biệt khuất than thở, lại nhìn Hạ Y bằng ánh mắt ủy khuất, giở giọng nhõng nhẽo: "Không muốn làm, anh muốn sủng ái tiểu muội tử nhà anh cơ\~\~"

Đối với thái độ này của Hạ Tử Luân, Hạ Y lần nào cũng là bất đắc dĩ, cô chậc chậc mấy tiếng, "Hạ Tử Luân, anh vẫn luôn không có tiền đồ như vậy sao?"

"Ha hả? Ai là người ngay từ đầu khiến anh trở nên vô sỉ chứ?"

"Lại nói, công việc của chắc chắn đã xong hết rồi. Thêm cái đống đó là của tên Vĩnh Duy háo sắc kia, không phải của anh!"

Hạ Tử Luân than vãn kể lể làm Hạ Y bật cười.

"Được rồi. Không trêu anh nữa, cùng về thôi."

Cô dịu dàng cười, nói xong quay lưng đi về hướng văn phòng đặc trợ của Hạ Tử Luân.

Hạ Tử Luân đuổi theo, vừa đi vừa luôn miệng vòi vĩnh.

"Y Y, hôn."

"Về rồi hôn."


"Không! Anh muốn bây giờ cơ!"

Trước sự ngoan cố của Hạ Tử Luân, Hạ Y chỉ đành chào thua, nhướn môi hôn qua loa cho xong chuyện, nhưng đến chừng môi chạm môi lại bị Hja Tử Luân ép thành một hồi triền miên.

Đến khi hai người tách nhau ra, Hạ Y đã bị hôn đến mặt mũi đỏ bừng, phải ngừng một lúc chống lên ngựa anh thở hồng hộc.

"Hạ Tử Luân! Anh lúc nào cũng ăn gian hết!" Đều lừa cô vào bẫy!

Hạ Tử Luân thái độ dửng dưng: "Nha\~ Sao lại nói là ăn gian được. Anh cũng không thông báo sẽ cho em qua loa như thế mà?"

"Hạ Tử Luân anh vô sỉ!" Hạ Y nghiến răng, đôi mắt ngấn nước trừng Hạ Tử Luân, lại chỉ khiến đáy lòng anh thêm một trận mềm mại kích tình.

Hạ Tử Luân giơ hai tay lên chào thua: "Phải phải, anh vô sỉ. Nhưng em lại không ghét nha\~"

Hạ Y hừ lạnh, quyết định không để ý đến anh nữa.

Hạ Tử Luân lại chưa buông tha cho cô, vẫn cứ vừa đi theo vừa í ới gọi:

"Y Y."

"Y Y\~\~"

"Y Y à\~\~\~!"

Gọi nhiều đến mức Hạ Y cảm thấy phiền, cuối cùng đành dừng bước, trợn mắt với anh: "Lại làm sao!"

"Chúng ta kết hôn đi, có được hay không?"

Nói ra một câu này, giọng Hạ Tử Luân nghiêm nghị hơn hẳn. Ngữ điệu kiên định lại khẩn khoảng.

Hạ Y ngẩn ra, mặt cô hơi đỏ lên, nhất thời chưa kịp tiếp thu. Một lúc sau định thần lại, quyết định bóc mẻ anh một chút, chìa tay ra cười cười: "Nhẫn đâu? Hoa đâu? Anh định tay không như thế mà cầu hôn em à?"

Hạ Tử Luân nghe vậy thoáng sững người. Lại như nhận thức được thiếu sót của bản thân, cười gượng: "Phải rồi, là anh thất trách. Ngày mai đi chọn xem thế nào?"

Hạ Y bĩu môi, gật đầu: "Cũng được."

Hạ Tử Luân nhìn cô cười, sau khi đến văn phòng bảo cô đứng ở ngoài đợi, còn mình vào văn phòng thu dọn nhanh rồi ra ngay.

Hạ Y đứng tựa vào lưng tưởng, ngửa mặt nhìn vu vơ lên trần nhà trắng xóa.

"Thật ra... cũng không hình thức như thế đâu."

Hạ Tử Luân rất nhanh liền ra tới, lái xe đưa Hạ Y về nhà.


Nhà bọn họ ở bây giờ là nhà riêng của Hạ Tử Luân. Kể từ sau lần cả hai đều thừa nhận tình cảm của mình, Hạ Y cũng đã ở trước mặt ba mẹ Hạ công khai qua lại với Hạ Tử Luân. Biểu hiện của cha Hạ lúc đó tất nhiên là không quá tốt, mẹ Hạ thì chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.

Nhưng sau đó Hạ Tử Luân đã đề nghị cha Hạ cho mình cơ hội chứng minh, rằng anh chắc chắn sẽ bảo hộ cô thật tốt, cộng thêm sự thuyết phục của Hạ Y, ông rốt cuộc cũng miễn cưỡng đồng ý.

Sau đó là Hạ Tử Luân đưa Hạ Y đến nhà riêng của anh sinh sống, về đây được mấy hôm, Hạ Tử Luân quả nhiên tìm được cho mình không gian riêng tư dành cho hai người, có cơ hội đều sẽ chiếm tiệm nghi của Hạ Y, làm cô phiền não chết đi được!

Bọn họ sinh sống thế này đã được gần một năm, một khoảng thời gian tưởng chừng như sẽ khiến tình cảm mai một, nhưng thực chất lại ngày một sâu sắc. Mỗi ngày Hạ Y đều sẽ đến công ty của Hạ Tử Luân đợi anh, sau đó cả hai sẽ cùng về nhà, ăn bữa cơm cô nấu, Hạ Tử Luân cũng chẳng lúc nào chịu ngồi yên, toàn xuống bếp quấn quít với Hạ Y, cùng cô chuẩn bị bữa tối.

Ăn uống xong, tất nhiên là thời gian ân ái của hai người, Hạ Tử Luân còn muốn cùng Hạ Y tắm uyên ương, nhưng tất nhiên là số lần có hạn. Đâu thể để anh thường xuyên chiếm tiện nghi của cô được?

Cuộc sống như thế, còn gì lãng mạn hơn đâu?

Thời gian qua, cả cha Hạ cũng nhìn vào mối quan hệ này của họ mà hòa hoãn hơn nhiều.

Lái xe từ công ty về đến nhà, Hạ Tử Luân cất xe, sau đó cùng Hạ Y vào nhà.

Vừa cởi giày ra, Hạ Y bắt đầu cho Hạ Tử Luân một cái kinh hỉ, lần này chính là cô chủ động, quàng tay qua cổ anh, hôn lên một nụ hôn sâu.

Hạ Tử Luân hiếm khi thấy tiểu muội tử chủ động như vậy, rất vui vẻ đáp lại.

Nhưng quả là Hạ Y không có sức bền như nam nhân cường tráng Hạ Tử Luân được, một thời gian ngắn đã làm cô không chịu được, Hạ Tử Luân đành phải quyến luyến buông ra.

"Y Y, em lần này bạo thật nha\~"

Hạ Y mặt ửng đỏ, đảo mắt né tránh. Cô mím mím đôi môi ướt át một chút, hồi lâu sau, cái miệng nhỏ khẽ mở: "... Anh biết đấy, hoa với nhẫn gì đó... Thật sự cũng không cần hình thức quá như vậy đâu..."

Hạ Tử Luân lờ mờ nghe thấy, biểu cảm quả nhiên từ kinh ngạc biến thành kinh hỉ, anh cười sáng lạng, ghé lại gần cô hơn, thấp giọng hỏi lại: "Sao?"

Hơi thở nam tính phả vào tai Hạ Y khiến cô khẽ rùng mình, cô nuốt xuống một ngụm nước bọt, ngước lên, để mắt đối mắt với Hạ Tử Luân, biểu cảm kiên định, cười nhẹ nhàng, một lần nữa mở miệng, giọng êm nhẹ như bông mịn:

"Em nói, em đồng ý rồi. Hạ Tử Luân, chúng ta kết hôn đi."






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi