Tề Mộ ba năm trước mới đến Tiêu vương phủ, mà trước đó tất cả mọi người đều tưởng Tiêu vương chỉ
có một nhi tử, bao gồm cả Tề Đoan. Cho đến khi Tiêu vương phi
nhận nhi tử lưu lạc bên ngoài này thì mọi chuyện sau đó đều
thay đổi, bất luận là địa vị của Tề Đoan hay là thái độ vợ
chồng Tiêu vương đối với Tề Đoan, nay hắn bị vu họa mà chịu
cảnh đày đọa chỗ này, tuy núi hoang không nhìn thấy ai, nhưng
người ở trong tối nhìn chằm chằm Tề Đoan cũng không hề ít.
Từng là thế tử Tiêu vương phủ phong quang vô hạn, hiện tại lưu
lạc đến cảnh làm một công tử nghèo túng khiến người ngoài
khó tránh mà than thở một tiếng, số mệnh do trời.
Thấy ánh mắt Tề Đoan dừng trên người mình, Phong Quang cúi người, “Công tử bình an.”
“… Hạ tiểu thư.” Âm thanh Tề Đoan thoáng có điểm kỳ lạ.
“Không biết công tử muốn nói chuyện gì với ta.”
“Ta nói chỉ muốn thấy một mình Hạ tiểu thư.”
“Núi sâu hoang vắng, nếu chỉ có một mình ta thì phụ thân sẽ không đồng ý để ta đến đây.”
Tề Mộ cười nói, “Đúng vậy, hai người muốn tán gẫu việc gì thì cứ xem như ta không tồn tại là được.”
Tề Đoan liếc mắt nhìn Tề Mộ một cái, có cảm xúc nói không
nên lời, hắn nhìn Phong Quang, từ lúc đầu gặp mặt hắn đã cảm
nhận được đây không phải người hắn muốn, vì thế, hắn chậm rãi hỏi: “Nàng ở đâu?”
“Công tử hỏi ai?” Phong Quang đương nhiên không rõ hắn nói ai.
“Ngươi còn nhớ rõ chuyện phát sinh từ một tháng trước?”
“Một tháng trước đã xảy ra rất nhiều chuyện, công tử muốn nói đến lúc ngươi tặng ta mỹ nhân đồ lúc đi chơi hồ, hay là… một
ngày nào đó lúc nửa đêm ta đến gặp ngươi.”
Con ngươi Tề Đoan đột nhiên phóng đại, “Ngươi!”
Nàng mỉm cười, “Tài vẽ tranh của công tử rất cao siêu, rất
nhiều người đều muốn cầu một bộ văn chương của công từ mà
không được, ngay cả ta trước kia cũng thế, nào biết sau đó công
tử sẽ chủ động tặng ta một bộ mỹ nhân đồ đâu?”
“An Lộc…” Hắn theo bản năng gọi một cái tên.
Phong Quang nghiêng đầu nghi hoặc, “An Lộc? Là người trong lòng công tử sao?”
Mê hoặc trong chớp mắt, hắn thanh tỉnh lại, mặt mày đông lạnh, “Ngươi không phải nàng.”
“Ta tất nhiên không phải nàng.”
Vậy tại sao lại có chung ký ức với An Lộc?
“Lại nói, một tháng trước tới nay, ta giống như gặp phải một
cơn ác mộng.” Ánh mắt nàng chứa ý cười, giống như đang nói
một việc không có quan hệ gì với mình, “Bệnh nặng một hồi, ta đột nhiên rời khỏi thân thể chính mình, lại có một người
khác nhập vào cơ thể của ta, ta chỉ có thể bám chặt bên cạnh
thân thể của ta, muốn lấy lại cơ thể của mình nhưng lại tranh
không lại nàng ta, ta mong chờ có người phát hiện đó không phải là ta, nhưng ngoại trừ phụ thân, cho dù có người phát hiện
không đúng cái gì cũng sẽ không nguyện ý giúp ta. Nàng đoạt
thân thể của ta mà sống, ta lại chỉ có thể làm một cái cô
hồn dã quỷ, công tử, người nói xem cơn mộng này có phải rất
kỳ lạ không?”
Nàng cười tươi như hoa, sắc mặt hắn không một gợn sóng, chỉ có bàn tay nắm chặt thành quyền để lộ ra tâm tình của hắn cũng
không phải không sợ hãi như gương mặt hắn vậy.
Tề Mộ gấp quạt tựa vào môi, mắt phượng hẹp dài híp lại,
nhìn chăm chú hai người phía trước, tựa hồ… màn kịch này cũng phải nhàm chán như hắn tưởng.
Phong Quang lại giật mình nói: “Thiếu chút nữa là quên một
chuyện quan trọng, công tử nói muốn gặp ta cuối cùng là vì
chuyện gì vậy?”
Hắn trầm giọng: “Nàng đã đi đâu?”
“Nàng? Công tử nói người gọi là An Lộc sao?”
Hắn im lặng.
“Thật có lỗi, ta không biết người nào tên là An Lộc.” Nàng mỉm cười không chút hối lỗi nào, “Nhưng trong mộng của ta đúng là
có xuất hiện một nữ nhân khác, chính là người chiếm lấy thân
thể của ta, nếu ta đã quay về, vậy nàng hẳn là tan biến rồi.”