MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

"Hai người hai cái học sinh nhưng lại gan lớn cực kì, giống như không thế nào sợ hãi, liền không lo lắng người trong nhà sao?" Người gầy ý vị không nói rõ một câu.

Trầm Mộc Bạch vừa định nói chút gì, Quý Thư ở trước mặt cô mở miệng, "Cha mẹ tôi ly hôn, chính tôi một người ở, đối bọn họ không có cảm tình gì."

"Có đúng không." Người gầy lẩm bẩm một tiếng, "Tốt xấu là người sống nuôi qua cậu đi, hiện tại cuồng sát nhâ nhiều như vậy, nếu là bọn họ xảy ra chuyện.."

"Coi như bọn họ đã xảy ra chuyện gì, chúng tôi lo lắng cũng không có hữu dụng." Trầm Mộc Bạch nhìn người gầy một cái.

"Ha ha, em gái nói đúng, là anh nghĩ quá đơn giản." Người gầy pha trò nói.

"Đây cũng quá trùng hợp đi, ở một cái trong biệt thự còn chưa tính, kinh nghiệm cuộc sống đều là bi thảm giống nhau." Dương Thước cười khổ, hỏi Trung thúc muốn một điếu thuốc, hôm nay bị đuổi giết kinh hồn kiềm chế dưới đáy lòng, huống chi người ra ngoài ở trước mặt mình chết đi, tâm tình nặng hơn.

Trong biệt thự bầu không khí yên lặng một cái chớp mắt, ngay cả Trung thúc đang hút thuốc đều giơ lên mí mắt.

Dương Thước không được tự nhiên nói, "Tôi nói sai cái gì sao?"

"Cậu không có nói sai." Lý ca tiếng nói bình tĩnh nói, "Vừa nói như thế, xác thực rất khéo."

"Nếu là mấy người còn nói qua được, tất cả mọi người dạng này, cũng rất kì quái." Trầm Mộc Bạch dò xét một vòng, mở miệng nói.

Bên cạnh Quý Thư ngước mắt nhìn cô một cái.

Trầm Mộc Bạch lơ đãng nương đến bên tai hắn nói khẽ, "Cậu không phải nói, cậu không nhớ rõ bộ dáng người trong nhà cậu sao? Bọn họ thoạt nhìn giống như cũng là dạng này."

"Cậu cũng vậy sao?" Lỗ tai khí tức nhào vẩy mà đến làm cho Quý Thư vành tai hơi chút ngứa, nhưng lại không bỏ được dời.

Trầm Mộc Bạch sững sờ, bắt đầu chỉnh lý ký ức nguyên chủ trong đầu, phát hiện cũng không có xuất hiện tình huống mơ hồ không rõ, đối phương là bị nhận nuôi, nhưng sau khi lên cấp ba, cha mẹ nuôi liền ra nước ngoài, nguyên chủ trong nhà chỉ có một cái bảo mẫu.

Cô vừa định nói chút gì, bên kia Hoàng tỷ ôm đầu nói, "Tôi nhớ không rõ bộ dáng con gái của tôi, tôi ngay cả nó tên gọi là gì đều quên."

"Cái này.. Là chuyện gì xảy ra?" Từ Mạn Nhu có chút thất kinh.

"Chẳng lẽ ký ức chúng ta bắt đầu xuất hiện thác loạn? Cùng người bên trong thành thị biến mất có liên quan gì sao?" Lý ca tính nết không hề tốt đẹp gì, đá một cước cái bàn trước mắt, "Đi ahihi, kỳ quái."

"Những cuồng sát nhânlà thế nào xuất hiện?" Dương Thước hít một hơi khói, liền không có tâm tình, bước lên nói, "Bọn họ tại sao phải giết chúng ta?"

"Trong cái thành phố này vì sao chỉ còn lại chúng ta những người này, mà những người khác biến mất, giả thiết một lần, nếu như chúng ta vị trí này tòa thành thị này là giả thì sao?" Quý Thư nói khẽ.

Trầm Mộc Bạch bị giả thiết của hắn cả kinh một thân nổi da gà, mặc dù cô cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng lại cho tới bây giờ không hướng cái phương hướng này nghĩ tới.

Cô đều không nghĩ tới, những người khác liền càng như vậy.

"A? Cậu lại nói đùa cái gì, cái thành phố này tại sao có thể là giả?" Lý ca cảm thấy quá mức thiên phương dạ đàm, bật cười một tiếng nói.

Từ Mạn Nhu lá gan có chút nhỏ, nước mắt lại bắt đầu ào ào ào chảy.

"Giả, cậu có cái chứng cứ gì sao?" Người gầy nói, tròng mắt nhìn chằm chằm Quý Thư, thần tình trên mặt có chút kỳ quái.

Quý Thư nhìn Người gầy một cái, lắc đầu, "Tôi không có chứng cứ, nhưng chúng tôi trước đó gặp được nữ nhân váy đỏ, rất không bình thường, hơn nữa tôi không tin nhiều người như vậy cứ như vậy biến mất giữa hư không."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi